[Ngươi muốn hỏa táng?]
Người đời đều cho rằng chết là dạng gì thì linh hồn là dạng đó.
Nếu hỏa táng không khác gì nghiền xương thành tro, ngoại trừ Khang Hâm Đồng thì bệ hạ chưa từng nghe có người chủ động yêu cầu như vậy.
[Thời điểm ta sinh ra, Nam Thịnh gặp phải trận tuyết lớn nhất trong vòng hai mươi năm, nghe tôi tớ kể lại, khi đó trời đất một màu, mênh mông trắng xóa...” Chịu khổ hình liên tục ba ngày, nếu Khang Hâm Đồng không có ý chí khác hẳn người thường, e rằng đã sớm hồn về địa phủ. Giọng điệu cô ta yếu ớt như âm thanh của muỗi, những lời này nói ra càng giống như đang tự lẩm bẩm: [Ta đã thấy bộ dạng thân thể hư thối, thịt thối hóa nước, giòi bọ gặm xương, cho dù là mỹ nhân quốc sắc thiên hương cũng không thoát nổi kết cục như vậy. Từ nhỏ ta đã thích sạch sẽ, chết cũng không muốn bị vấy bẩn, hỏa táng không phải là vừa đẹp sao?]
Bệ hạ nói: [Như ngươi mong muốn.]
Cuối cùng, Khang Hâm Đồng mặc cái áo tù bị máu tươi nhuộm đỏ giống như áo cưới, tự thiêu mà chết. Cho dù lúc sống người con gái này làm bao nhiêu chuyện đáng ghê tởm, người chết như đèn tắt, Vệ Từ lại tận mắt nhìn thấy cô ta không còn tiếng động trong ngọn lửa, nên sau đó không tiếp tục chú ý nữa.
Thời gian thấm thoát trôi, năm tháng lặp lại, không ngờ sẽ gặp lại cô nàng.
Vệ Từ nghĩ đến một đời này biến hóa lớn như vậy, có lẽ Khang Hâm Đồng đã sớm chết non trong họa Nam Man, cho dù may mắn sống sót thì hơn phân nửa cuộc đời còn lại cũng không giống kiếp trước, không có khả năng gây ra chuyện gì nữa. Nhưng Vệ Từ hoàn toàn không ngờ người ta lại biến hóa, trở thành nghĩa nữ của Lữ Trưng...
Vệ Từ luôn không thích hóng chuyện cũng sinh chút lòng tò mò, hỏi bóng hỏi gió Lữ Trưng nhận người ta như thế nào.
“Giữ cho tốt đạo làm chồng của cậu.” Lữ Trưng liếc nhìn anh một cái, không mặn không nhạt cảnh cáo: “Dù gì cũng là người có gia thất.”
Vệ Từ suýt chút nữa bị Lữ Trưng làm sặc.
Mới vừa rồi còn huynh đệ đồng môn thân yêu, vì sao chỉ chớp mắt đã chọc ngoáy nhau rồi?
Anh dám đánh cược cái từ “đạo làm chồng” này hơn phân nửa là Lữ Trưng học theo chủ công nhà mình, từ một suy ba.
“Thiếu Âm nghĩ đi đâu vậy?” Vệ Từ không nhịn được ngắt lời, tránh cho Lữ Trưng suy nghĩ lung tung: “Chỉ là Từ thấy tướng mạo cô bé kỳ lạ, mệnh cách cũng khác thường nên mới lắm miệng hỏi hai câu. Nếu đó là nghĩa nữ của huynh thì là vãn bối của Từ rồi, trưởng bối sao lại có tâm tư gì với một đứa nhóc chưa tới tuổi cập kê chứ? Còn nữa, chuyện này cũng không nên lấy ra nói giỡn, chủ công sẽ cho là thật...”
Lữ Trưng giật mình một cái, quả thật anh ta đã quên Vệ Từ còn là một thần côn kia mà.
“Mệnh cách tướng mạo Hâm Đồng có vấn đề?”
Dù sao cũng có tình cảm cha con, Lữ Trưng cũng không muốn đối phương xảy ra chuyện, nếu có thể tránh thì cố hết sức tránh đi.
Vệ Từ nói: “Hồng nhan nhiều nhấp nhô.”
Không cần nhiều lời, Lữ Trưng đương nhiên hiểu được, anh ta khẽ thở dài một hơi, lời ít mà ý nhiều kể lại những gì Khang Hâm Đồng từng trải qua.
Câu “hồng nhan nhiều nhấp nhô” kia của Vệ Từ nếu để nói khoảng thời gian trước khi anh ta gặp Khang Hâm Đồng thì rất chuẩn, đương nhiên Lữ Trưng không hề nghi ngờ.
“Đây cũng là một đứa bé số khổ.” Nếu có thể, đương nhiên Lữ Trưng hy vọng Khang Hâm Đồng có cuộc sống thuận lợi: “Cậu nói tướng mạo nó kỳ lạ, mệnh cách cũng có chỗ kỳ dị... Chẳng lẽ còn chuyện xấu gì nữa? Là phúc hay họa? Tương lai có gặp dữ hóa lành không?”
Vệ Từ nói: “Cô bé gặp được quý nhân, mệnh cách đại biến, tóm lại đã sớm định trước rồi.”
Lữ Trưng cười nói: “Cậu nói như vậy, Trưng cũng an tâm.”
Nói chuyện một hồi, Khang Hâm Đồng cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, Vệ Từ nhân tiện lưu lại ăn chực một bữa.
Dùng bữa xong, sắc trời dần tối, Khang Hâm Đồng đứng dậy, thay nghĩa phụ Lữ Trưng tiễn Vệ Từ đi, dọc theo đường đi đều mang vẻ hồi hộp không nói nên lời.
Cô bé dõi mắt nhìn tới khi Vệ Từ rời khỏi mới vội vàng đi vào nhà tìm cha nuôi nhà mình.
“Nghĩa phụ, sau này chúng ta sẽ ở lại nơi này đúng không?”
Vốn tưởng rằng sẽ gặp tai ương lao ngục, không ngờ đãi ngộ cho tù binh của kẻ địch bên này còn tốt hơn bên An Thôi kia.
Sớm biết như vậy, cô bé đã tiếp tục đề cử nghĩa phụ nhà mình đi ăn máng khác.
Lữ Trưng ôm tâm tính đau dài không bằng đau ngắn, mặt mũi nhăn nhó uống hết bát thuốc vào bụng.
Không biết có phải do anh ta ảo tưởng hay không, anh ta cảm thấy đơn thuốc lần này y sư kê cho mình đắng hơn mấy lần trước.
“Con thấy thật vui vẻ?”
Lữ Trưng không nhịn được nhắc nhở con gái nuôi nhà mình, hai cha con bọn họ hiện giờ là tù nhân, có cái gì mà vui vẻ chứ.
Khang Hâm Đồng nói: “Con quan sát vị sư thúc kia, tính tình quả nhiên không tồi, ngày sau nếu thành đồng liêu thì tốt hơn trước nhiều đúng không?”
Lữ Trưng: “...”
Nghĩa nữ nhà mình ghét bỏ chủ công An Thôi nhiều vậy hả?
Một lát sau, Khang Hâm Đồng dọn dẹp bát đũa cho anh ta, bất chợt nghĩ tới chuyện gì.
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ!”
“Chuyện gì? Nói!”
Khang Hâm Đồng hỏi: “Vị Lan Đình Công kia sẽ đích thân tới đây chiêu dụ ngài sao?”
Nghĩa phụ nhà mình chính là một nhân tài, có lai lịch lớn, dù sao Lan Đình Công cũng phải đích thân tới một chuyến để bày ra vẻ nghiêm túc chứ?
Lữ Trưng quay đầu lại nhìn nghĩa nữ nhà mình, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời.
Đứa nhỏ luôn chĩa khuỷu tay ra ngoài thì làm sao bây giờ?
Không sao cả, hơn phân nửa là não tàn thôi, đánh một trận là tốt rồi.
Đương nhiên Lữ Trưng không thể ra tay đánh đứa nhỏ được, anh ta chỉ có thể giấu những cảm xúc này ở trong lòng.
Liễu Lan Đình gieo họa cho Vệ Từ, gieo họa cho anh ta còn chưa đủ sao, lúc này bản lĩnh gớm, lại đi gieo họa cho con gái nuôi của anh ta nữa.
A...
Người đàn bà đa tình lại lạm tình.
Lữ Trưng liên tục cười lạnh, Khương Bồng Cơ hắt xì một cái thật vang, con ngươi lấp lánh nước càng thêm trong veo hơn. Đang lúc giao mùa, người đổ bệnh cũng nhiều hơn bình thường không ít, đám người Lý Uân lo lắng nhìn chủ công nhà mình cũng dính bệnh, ân cần hỏi thăm: “Chủ công có chỗ nào không khỏe không?”
Khương Bồng Cơ xua tay, xoa cái mũi nói: “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên hơi ngứa mũi mà thôi.”
Đám người Lý Uân thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường thì mới thả lỏng.
Khương Bồng Cơ nói: “Đêm khuya nay, chắc chắn đám người An Thôi sẽ phái người đánh lén, bên phía kho lương đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Lý Uân nói: “Phù tướng quân đã dẫn người mai phục xong, cam đoan không một kẽ hở.”
Bên phía An Thôi đã sắp hết đạn cạn lương, Khương Bồng Cơ chỉ cho hắn một con “đường sáng”, An Thôi cùng đường không thể không mắc câu.
“Bảo với Chính Đồ đừng có coi thường, trận chiến này có thể chấm dứt dứt khoát hay không, đều dựa vào gã đó.”
Khương Bồng Cơ dặn dò một câu, không có ý muốn xen chân vào.
Lý Uân ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Khương Bồng Cơ không tự mình mang binh đi mai phục, nhưng cũng không yên tĩnh đứng trong trướng bồng chờ tin tức.
[Cái Chân Chính Trực]: Chậc chậc, không phải Streamer nói không lên chiến trường sao?
[Dạ Thần Phong Cuồng]: Nhìn bộ dạng này của Streamer hình như cũng không giống như muốn mang binh đi đánh đầu chó của An Thôi.
Nhóm cá muối đều nghĩ Khương Bồng Cơ muốn tái xuất giang hồ, ai ngờ cô chỉ dẫn theo hơn nghìn binh mã ra ngoài, sau đó ngồi chồm hổm trong một khe sâu núi cao nào đó.
Trong lúc bọn họ đang không tài nào hiểu nổi, Khương Bồng Cơ mở miệng vàng giải thích một câu.
“Nếu đám người An Thôi kia binh bại, hơn phân nửa sẽ không rút lui theo đường cũ.” Kẻ địch đã chuẩn bị mai phục tốt rồi, rút lui theo đường cũ chính là muốn chết, đương nhiên phải tìm đường sống khác. Nhìn địa hình xung quanh, Khương Bồng Cơ ngồi xổm ở chỗ này thì rất dễ dàng chờ được thỏ con chạy tới, cô chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, nói không chừng có thể bắt được cá lớn: “Địa hình nơi này rất đẹp, nhìn về phía xa còn có thể nhìn thấy tình hình kho lương.”