Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1693

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (2)

Nhưng có úp mở tới đâu vẫn không thể thay đổi được sự thật.



Đế cơ Tây Xương hít sâu một hơi, muốn để tâm trạng cô ta bình tĩnh lại, nói: “Hoa quân sư cùng với những cựu thần khác có kế sách gì để ứng phó không?”



Hai phần ba của Nam Thịnh đã rơi cả vào tay quân địch, lãnh địa còn lại cho cô ta với đứa trẻ trong bụng này chỉ còn lại một phần ba, cộng thêm vùng đất của tộc Nam Man cằn cỗi. Lúc này bọn họ còn đụng phải cục diện sắp bị trọng binh quân địch áp sát, chút đất đai đó có thể giữ được hay không còn chưa biết.



Cục diện hiện tại đều là do Hoa Uyên bày ra hết, chắc gã phải để lại đường lui cho mình chứ?



Trong lòng đế cơ Tây Xương cảm thấy bất an.



Cô ta hy sinh hết thảy mới đổi lại được mấy tháng yên ổn ngắn ngủi, cô ta không bao giờ muốn quay lại cuộc sống đầu đường xó chợ trước đây nữa.



Làm đế cơ của một nước, cô ta có xuất thân cao quý, từ nhỏ đã là dòng dõi quý tộc, chẳng lẽ cô ta còn phải sống chẳng bằng dân đen hay sao?



An Thôi chết rồi, người duy nhất mà cô ta có thể dựa vào là Hoa Uyên.



Không ngờ là, bên ngoài cũng đã loạn cào cào lên rồi, sự phức tạp của tình hình căn bản không phải là điều mà người phụ nữ bị nhốt trong sân nhà như cô ta có thể tưởng tượng được.



Lần này, để trừ tận gốc đối thủ của mình, Hoa Uyên còn âm thầm ép không ít người phải chết.



Những người này đều hậu tri hậu giác phát hiện ra lương thảo có điều bất thường nhưng lại không tìm thấy thủ phạm, cho nên đã đánh rắn động cỏ, rơi vào trong danh sách phải chết của Hoa Uyên. E là mọi người đều không biết, gần đây Hoa Uyên thay tính đổi nết, không chỉ đơn giản là dữ dằn hay giận, dùng roi đánh chết hạ nhân phạm lỗi.



Vào ngày thiếu chủ tự sát, nhân cách chính của Hoa Uyên có tỉnh lại một khoảng thời gian ngắn, nhưng đã nhanh chóng bị nhân cách “Liễu Hi” áp chế.



Kể từ đó, tần suất nhân cách chính của gã xuất hiện tăng lên không ít, nhưng thời gian tồn tại vẫn rất ngắn, ngắn đến mức không đủ để cho nhân cách chính tự sát.



Nhân cách phụ phát hiện ra điều này, gã bắt đầu không khống chế được tự nghi ngờ chính mình, khiến cho bệnh trạng còn nặng thêm chút nữa.



Cuối cùng, thậm chí còn xuất hiện ảo giác cả khi nghe, nhìn, ngửi, nếm và cảm giác, nghiêm trọng đến mức gã không còn phân biệt rõ được hiện thực cùng với ảo giác nữa, lúc thì hưng phấn cười to, lúc lại dữ dằn hay giận, lúc thì uể oải đau khổ, lúc thì lại nôn nóng chán nản... Ngay cả bá nghiệp mà gã luôn mong mỏi cũng không còn động lực để bày mưu tính kế nữa, dường như trong nội tâm đang có một âm thanh nói với gã hết lần này tới lần khác, thế giới này không hề thú vị một chút nào, tranh bá cũng không để làm gì.



Rõ ràng đang ở một mình một chỗ, gã lại có thể nghe thấy những âm thanh lộn xộn từ khắp nơi.



Có người đàn bà nào đó đang gọi gã, có người đàn ông nào đó đang vui cười, giận chửi bên tai gã, không còn thiếu chủ dùng giọng nói non nớt vui mừng gọi gã là “thầy”, đêm khuya gã nằm mơ còn nghe thấy tiếng An Thôi gọi tên của gã bằng giọng nói uy nghiêm, những người gã không quen biết đang líu ríu không ngừng bên tai.



Trong lúc mơ hồ, có lẽ gã nhìn thấy một người rất quen thuộc đang đứng ở cuối đường ngoắc tay với mình, gã rửa tay bằng nước lạnh lại cảm thấy như lửa đốt khắp người...



Hoa Uyên khăng khăng rằng chậu nước lạnh này không phải nước lạnh mà là một chậu than, trong phòng, ngoại trừ gã và người hầu ra còn có những tạp vụ khác nữa, bên ngoài không phải là cảnh sắc tươi đẹp mà là mưa to gió lớn... Người hầu hạ gã lộ ra vẻ mặt e ngại, cứ như gã đã nói ra điều gì đó đáng sợ vậy.



Hoa Uyên khăng khăng nghĩ là mình đúng, vậy thì tất nhiên tên người hầu phản bác lại gã sẽ sai rồi.



Một cơn tức giận không biết từ đâu tới khiến đôi mắt gã đỏ bừng, chờ tới khi gã tỉnh táo lại một lần nữa, tên người hầu đã máu me be bét nằm trên mặt đất, không còn phát ra tiếng động nữa rồi. Còn thứ gã đang cầm trong tay chính cái roi đã đánh cho tên người hầu đến da tróc thịt bong, vết thương sâu có thể thấy xương, dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy tới dưới chân gã.



Đôi tất dưới chân gã hút đầy máu của tên người hầu, mỗi một bước đi của gã đều để lại một đôi dấu chân màu máu.



Hoa Uyên chống cự lại một bản thân xa lạ như vậy, gã là “Liễu Hi” mà, “Liễu Hi” ở quận Hà Gian, không phải là kẻ điên đầu óc không tỉnh táo.



Gã càng phủ nhận như vậy, số lần gã xuất hiện ảo giác lại càng thường xuyên hơn nữa.



Có lần đang xử lý chính vụ, gã đột nhiên ngửi thấy mùi khói cháy, gã giương mắt lên liền thấy ngọn lửa đỏ rực đang nuốt trọn lấy căn phòng.



Gã hô lớn “cháy rồi”, rồi vội vội vàng vàng thoát ra khỏi đám cháy, những người nghe tiếng gã vội vàng chạy tới lại nói là không hề có cháy.



Lúc này vẫn là ban ngày, đến nến để chiếu sáng còn không đốt lên, bên ngoài còn đang mưa to rào rào, sao có thể bốc cháy được chứ?



Hoa Uyên ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch, gã miễn cưỡng bịa chuyện lừa mọi người cho qua chuyện, nói rằng mình gặp ác mộng nên hoảng sợ.



Nói ác mộng thì đúng là ác mộng thật, vào đêm hôm đó, gã mơ thấy một người mà lâu rồi gã cũng chưa nhớ tới - Lữ Trưng.



Trong giấc mơ, gã còn đang đấu khẩu kịch liệt với Lữ Trưng, quay lại cảnh tượng giằng co năm đó.



Lữ Trưng chất vấn gã, mỗi một câu, mỗi một chữ đều vô cùng hùng hồn.



[Ngươi thật sự nghĩ rằng mình là Liễu Hi sao? Ngươi chỉ là người mà Hoa Uyên phân liệt ra sau khi hắn bị tâm thần mà thôi.]



Hoa Uyên tức giận, hận không thể rút đao chém nát miệng Lữ Trưng ra.



[Nếu như ngươi thật sự là Liễu Hi, ngươi thử nhớ lại những gì mình trải qua từ nhỏ tới lớn xem...]



Hoa Uyên cứng đầu không thừa nhận, cho dù ký ức về quá khứ của gã rất mơ hồ, nhưng gã cho rằng đây là do mình thức tỉnh trong một cơ thể của người xa lạ mà thôi.



Chỉ cần gã đoạt lại được thân thể của mình, đoạt lại được thân phận của mình, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn.



[Ngươi nói ngươi là Liễu Hi, vậy người còn nhớ rõ chuyện năm đó khi cầu học ở quận Lang Gia, ta từng uống rượu cùng ngươi ở Vọng Sơn Đình hay không? Trong Vọng Sơn Đình đó, chúng ta đã nói những gì? Căn bản ngươi không trả lời được, bởi vì ngươi không phải Liễu Hi! Ngươi là Hoa Uyên, là nhân sĩ ở Ninh Châu Nam Thịnh!]



Không phải!!!



Hoa Uyên nghiến răng, yên lặng bác bỏ yêu ngôn hoặc ngữ của Lữ Trưng.



[Trong nhà ngươi còn có phụ mẫu, huynh trưởng, bào huynh sinh đôi của ngươi... đã chết yểu, phụ mẫu... chết vì dịch bệnh... sản nghiệp lại bị thúc phụ thẩm mẫu cướp mất... khiến ngươi trở nên vô dụng... ngươi... yếu đuối, cưới... một dâm phụ làm vợ, nàng ta... ngoại tình sinh ra một nam một nữ...]



Đối phương không chịu buông tha cho Hoa Uyên, âm thanh của anh ta giống như không khí có ở khắp mọi nơi và lời nguyền rủa độc ác nhất, chui kín lấy lỗ tai của Hoa Uyên.



[Ngươi căn bản không phải là Liễu Hi! Ngươi chính là một tên điên còn không biết mình là ai!]



“Ta không phải!”



Hoa Uyên gào thét rồi bật hẳn người dậy, áo ngủ mặc trên người đã ướt nhẹp toàn mồ hôi, mái tóc dài cũng như mới vớt từ trong nước ra.



“Ta không phải! Ta không phải! Ta không phải!”



Gã quơ lấy bội kiếm đang đặt trên giá, xoẹt một tiếng rút kiếm ra, vung tay khắp nơi chém lung tung, giống như một kẻ điên.



Đầy tớ đang gác đêm ở bên ngoài nghe thấy tiếng động cũng không dám vào trong nhìn thử xem sao.



Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên, đầy tớ nghe thấy tiếng động trong phòng đã ngừng lại rồi, lúc này mới dám đẩy cửa đi vào.



Phòng ngủ của Hoa Uyên đã bị gã chém tới rách nát, dường như trong phòng không còn thứ gì là lành lặn. Tôi tớ vừa run rẩy như cầy sấy, vừa dè dặt đi tìm Hoa Uyên, cuối cùng mới phát hiện đối phương mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt như vừa mới nhảy ra từ trong góc nào đó, suýt nữa khiến cậu ta sợ tới mức trợn trắng mắt.



“Mấy giờ rồi?”



Vẻ mặt Hoa Uyên uể oải, âm thanh khàn khàn, cực kỳ giống như miệt mài quá độ sau một đêm lên giường với vài cô gái.



Đầy tớ nhìn thấy tinh thần Hoa Uyên vẫn coi như tỉnh táo, bèn nhỏ giọng nói: “Vừa tới giờ Mão.”

Vietwriter.vn

Giờ Mão?



Vậy thì vẫn rất sớm.



Hoa Uyên lệnh cho đầy tớ chuẩn bị nước ấm để rửa mặt thay quần áo, sau khi ăn sáng xong, lúc này gã mới ra ngoài làm việc.



Đệm ngồi vẫn còn chưa ấm lên, gã đã nhận được tin tức An Thôi chết rồi.



An Thôi chết rồi...



Theo lý thuyết, An Thôi là quân địch giả tưởng của Hoa Uyên, đối phương chết rồi, dù trên mặt gã có che giấu vẻ mặt vui mừng thì trong lòng cũng nên hoan hô mới phải.



Kết quả...



“Nhà bị dột hay sao?”



Ngẩng đầu nhìn lên, trần nhà vẫn bình thường.



Hoa Uyên nâng tay chạm lên mặt mình, hóa ra là gã đang khóc.

Bình Luận (0)
Comment