KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (3)
Chủ công chết rồi, lại không có thiếu chủ.
Những người thân họ hàng khác của An Thôi đều chết dưới tay Nam Man rồi.
Đứng trước tình hình này, trong lòng mọi người đều có hàng trăm hàng nghìn câu “đê ma ma” muốn bay ra khỏi miệng.
Cho dù là An Thôi lúc còn sống hay là bọn họ, có ai không âm thầm giễu cợt Khương Bồng Cơ chắc chắn sẽ bị người khác giết sạch đâu chứ?
Còn có người ác ý tưởng tượng ra cảnh Khương Bồng Cơ đứt gánh giữa đường, đến cuối cùng, cơ nghiệp khổng lồ cô gây dựng lại trở thành của hồi môn của người khác, liệu cô ở dưới địa phủ có tức đến mức sống lại hay không? Họ sẽ coi đây như chứng cứ, chứng tỏ hạn chế của nữ chư hầu và khẳng định lại một lần nữa, sự tồn tại của nữ chư hầu là không hợp lý.
Kết quả sau nhiều năm, dưới gối Khương Bồng Cơ còn là số không nhưng cô vẫn nhảy nhót tưng bừng như trước, có thể đánh nhau, có thể gây chuyện, có thể cười đùa vui vẻ.
Mà An Thôi thì sao?
An Thôi ngỏm rồi, người thừa kế sắp trưởng thành cũng không còn, hương hỏa đứt đoạn, sự nghiệp vang dội của hắn cũng sắp tan biến rồi.
À, không đúng.
Trong bụng đế cơ Tây Xương còn có đứa con mồ côi của An Thôi, tạm thời coi như chưa đến mức không ai kéo dài hương hỏa.
Nhưng mà một đứa trẻ còn chưa ra đời, ngay cả giới tính là gì cũng chưa biết thì có năng lực làm nên chuyện gì?
Chẳng lẽ để bọn họ đồng tâm hiệp lực đấu tranh với kẻ địch bên ngoài, chờ sau khi đứa nhỏ ra đời thì nâng nó lên làm chủ công hả?
Từ lúc đứa nhỏ ra đời đến lúc nhược quán trưởng thành, đã là hai mươi năm rồi, quan trọng nhất là còn không biết được tư chất của đứa nhỏ này như thế nào!
Tiên chủ An Thôi chết quá đột ngột, trước khi lâm chung cũng không có cơ hội chỉ định hay ủy thác các đại thần.
Nghe như vậy, có người có lòng tốt hỏi.
Không phải lúc An Thôi còn sống thì người hắn trọng dụng nhất là Hoa Uyên, sau đó là Lữ Trưng, nếu chọn người để ủy thác thì không phải hai người này là hai lựa chọn xứng đáng nhất sao?
Tuy nói như thế, nhưng cũng không phải chỉ định của bản thân An Thôi, có ai chịu tâm phục khẩu phục chứ?
Kẻ ngốc cũng biết ai trở thành đại thần được ủy thác thì có thể tạm thời giữ quyền lợi điều hành của chủ công, không phải chư hầu mà hơn hẳn chư hầu.
Nếu đại thần được ủy thác có tham vọng lớn, cũng có khả năng sẽ nhân cơ hội này để đoạt quyền, chiếm lấy cơ nghiệp của tiên chủ.
Cho dù sự nghiệp của An Thôi đã chẳng mấy thuận lợi, nhưng cũng chẳng thể nào cản nổi lòng tham của người khác.
Đối mặt với sự hấp dẫn đủ mạnh, luôn có người thích mất lý trí, lựa chọn suy nghĩ bằng chân.
Nạn trong giặc ngoài đến cùng một lúc, đế cơ Tây Xương vẫn luôn nghĩ thả câu bắt cá bắt đầu hoảng loạn.
Tin tức An Thôi chết vừa mới truyền đến, phu nhân của các thần tử trước kia ngày nào cũng tới hỏi thăm không thấy đâu hết, giống như giữa họ có sự ăn ý nào đó.
Không chỉ như vậy, người hầu kẻ hạ bên cạnh cô ta cũng thờ ơ hơn trước, không cẩn thận dè dặt như xưa nữa, điều này lại càng khiến đế cơ Tây Xương có dự cảm không lành. Cô ta đỡ cái bụng to bự, đêm khuya đi tìm Hoa Uyên để nghĩ cách đối phó, kết quả không thấy Hoa Uyên đâu, ngược lại gặp được hoàng huynh của mình.
Sau khi đế cơ Tây Xương thuận lợi có thai, hai anh em họ cũng ít qua lại với nhau hơn.
Tuy nói trong hoàng thất thường thấy một vài chuyện dơ bẩn, nhưng không có nghĩa rằng tất cả người trong hoàng thất có thể chấp nhận cốt nhục của anh em mình.
Đế cơ Tây Xương cảm thấy chuyện này rất ghê tởm, nếu không phải cô ta lo lắng cho sống chết và cuộc sống sau này của bản thân, cô ta cũng sẽ không dễ dàng đồng ý với Hoa Uyên.
Hai người gặp lại nhau sau mấy tháng xa cách, không khí giữa hai anh em cũng trở nên kỳ lạ.
Nhưng mà, cho dù có ngại ngùng cỡ nào cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình bây giờ, đế cơ Tây Xương vội vàng hỏi hoàng huynh của mình.
Nhìn hoàng tử Tây Xương to béo hơn lần trước gặp một tí, nhưng bởi vì mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, cho nên trông rất chán nản, vô hồn.
“E là chúng ta đã trúng kế của Hoa Uyên mất rồi.”
Hoàng tử Tây Xương nhìn em gái ruột của mình bằng ánh mắt đầy buồn bã, trong đó có cả sự mệt mỏi uể oải.
Đế cơ Tây Xương không khỏi căng thẳng: “Trúng kế? Sao lại thế?”
Cô ta nhìn chằm chằm vào miệng của hoàng huynh, sợ hắn sẽ nói ra câu gì đó khiến người nghe tuyệt vọng.
“Lúc trước chúng ta suy nghĩ quá ngây thơ, đánh giá thấp sự hiểm ác của người khác, cho nên mới bị lời ngon tiếng ngọt của Hoa Uyên lừa gạt.” Hoàng tử Tây Xương mệt mỏi nói: “An Thôi chết rồi, thiếu chủ cũng mất, ngoại trừ đứa nhỏ trong bụng muội, An Thôi không có bất cứ một người thân nào khác. Theo lý thuyết, mọi người hẳn sẽ nâng đứa nhỏ này lên làm chủ công, để Hoa Uyên làm đại thần giữ quyền. Hoa Uyên có thể thông qua muội và đứa bé để đoạt quyền lợi về tay mình một cách danh chính ngôn thuận...”
Cho dù có làm theo như vậy cũng chỉ là con rối của người khác, nhưng ít ra có thể không cần lo cơm ăn áo mặc, sau này đứa nhỏ trưởng thành, đế cơ Tây Xương có thể dùng quan hệ mẹ con ruột thịt để kéo đứa nhỏ đứng về phía mình, cố gắng loại bỏ Hoa Uyên, dùng chiêu qua cầu rút ván, cuối cùng có thể trở mình được.
Đế cơ Tây Xương đơ ra, cô ta cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.
“Chẳng... chẳng lẽ không phải thế à?”
“Nhìn qua thì thấy kế hoạch này rất thuận lợi, nhưng thật ra tiên quyết phải có ba điều kiện, thiếu một cũng không được.
“Điều kiện gì cơ?”
“Thứ nhất, thế lực An Thôi để lại phải đủ vững chắc, để có thể kéo dài đến lúc đứa nhỏ trong bụng muội trưởng thành.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đế cơ Tây Xương im lặng.
An Thôi vừa chết, một phần thế lực của hắn xem như sụp đổ, kẻ địch cũng sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như thế này.
Cho dù cô ta chỉ là một người phụ nữ sống mãi trong hậu viện, nhưng cũng biết chuyện này rất khó thành hiện thực.
Đừng nói hai mươi năm, cứ tiếp tục như vậy, giữ hai năm cũng khó.
“Thứ hai, việc An Thôi chỉ định Hoa Uyên làm đại thần giữ quyền phải được tuyên bố một cách rõ ràng.”
Đế cơ Tây Xương nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng hắn đã chết rồi, không để lại bất cứ thứ gì.”
An Thôi chết một cách rất dứt khoát, không chỉ khiến hơn một trăm nghìn đại quân chôn cùng mình, trước khi lâm chung hắn cũng không dặn dò gì về người kế thừa.
“Không đúng, ta còn thứ này.”
Đế cơ vỗ vỗ cái bụng của mình, giống như nắm lấy cọng cỏ cuối cùng.
Hoàng tử hỏi lại cô ta: “Ai nói chỉ cần là huyết mạch của An Thôi thì nhất định sẽ được thừa kế cơ nghiệp của hắn?”
Đế cơ nghe câu hỏi xong thì đơ ra.
“Ý huynh là sẽ có người soán vị sao?”
Hoàng tử thở dài: “Từ trước đến nay, không thiếu gì chư hầu có tham vọng lớn, suy tính cho đại cục, nên giao cơ nghiệp lại cho trọng thần. Trên sử sách có ghi chép như vậy, một câu chuyện đẹp về tình quân thần. Đương nhiên, cũng sẽ có những người da mặt dày, nêu cao tinh thần ‘hoàn thành nguyện vọng tiên chủ chưa làm được’, công khai soán vị đoạt quyền... Lúc trước chúng ta đều quá ngây thơ, bây giờ có hiểu ra cũng đã muộn.”
Mưu sĩ hàng đầu chỉ cần nghĩ qua cũng thấy được rõ chi tiết, anh em bọn họ lại không có tâm kế như vậy, nên vô ý trúng kế của Hoa Uyên.
Gương mặt xinh đẹp của đế cơ trắng bệch ra.
“Thứ ba là gì?”
“Thứ ba là cựu thần của An Thôi trung thành, sẽ không vì tham vọng cá nhân mà làm hại mẹ con muội.”
Chuyện này rất khó, vốn những cựu thần đó đã rục rịch rồi, tuy rằng bọn họ không thể hiện tham vọng cá nhân ra bên ngoài, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ lộ ra vài sơ hở.
Hoàng tử Tây Xương nghĩ rằng người đầu tiên không thể ngồi yên được sẽ là Hoa Uyên, không ngờ rằng đó lại là các lão thần khác của An Thôi.
Bình thường những lão thần đó không xuất hiện quá nhiều, nhưng lý lịch vững vàng, gia thế xuất chúng, thuộc phái che giấu thực lực.
Ngược lại, Hoa Uyên...
Hoa Uyên cũng không có bất cứ động tĩnh gì, đúng là không bình thường.
Nhìn tình hình hiện tại, nguy cơ lớn nhất mà hai mẹ con đế cơ Tây Xương có thể gặp không phải đến từ Hoa Uyên, mà là những lão thần mơ ước cơ nghiệp của An Thôi.
Hai anh em bọn họ suy nghĩ mọi việc quá mức ngây thơ, đến lúc mọi chuyện xảy ra rồi mới trợn mắt lên.
Đế cơ Tây Xương nghe hắn nói như vậy, cơ thể mềm yếu không khỏi sợ run lên, giọng nói nức nở hỏi lại hắn.
“Hoàng huynh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
Hoàng tử Tây Xương cũng rất tuyệt vọng: “Hiện nay, người duy nhất có thể bảo vệ chúng ta là Hoa Uyên, nhưng mà hắn...”
Đế cơ vội vàng hỏi: “Hắn bị làm sao?”
“Từ sau khi đệ tử của hắn chết, đầu óc hắn bắt đầu không tỉnh táo, thường xuyên nói năng lung tung, dùng roi đánh chết người...”
Đế cơ ngạc nhiên nói: “Sao lại như thế được? Vị thiếu chủ kia chết là do hắn tự mình nghĩ kế giết đấy.”
Bây giờ điên điên dở dở, vậy sao trước kia lại làm thế?
Hoàng tử lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết.”
Đầu óc đế cơ hoạt động, xuất hiện một suy đoán logic có thể nối những tình tiết này lại.