Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1695

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (4)

“Chẳng lẽ... Hắn muốn giả ngây giả dại, nhân lúc mọi người tranh chấp đến mức lưỡng bại câu thương thì hắn sẽ là ngư ông đắc lợi cuối cùng?”



Nếu dựa vào hành động xưa nay của Hoa Uyên để phỏng đoán thì suy đoán này không phải không có lý.



Làm như vậy có thể nhẹ nhàng giày vò chết hai huynh muội bọn họ, lại còn có thể mượn tay người khác diệt trừ huyết mạch trong bụng đế cơ, cuối cùng vào thời khắc mấu chốt còn có thể bước ra, lấy tội danh “làm hại di phúc tử* của tiên chủ”, đường hoàng diệt trừ những kẻ cạnh tranh dã tâm bừng bừng.




* Di phúc tử: Đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ.



Quanh đi quẩn lại, Hoa Uyên vẫn là nhà cái lớn chắc thắng.



“Nếu vậy, tâm kế của Hoa Uyên cũng quá đáng sợ, gần như là tính toán hết tất cả mọi người.” Suy đoán này của đế cơ không phải không có lý, hoàng tử Tây Xương cũng bị cô ta thuyết phục, chỉ có một điểm không hiểu lắm: “Có điều, làm vậy hắn được lợi gì?”



Đế cơ ngơ ngác, vấn đề này cô ta cũng không thể nghĩ ra được.



Hoa Uyên muốn đoạt quyền vẫn còn có những cách khác vừa có thể diệt trừ An Thôi vừa có thể bảo toàn binh lực, không đến mức để Khương Bồng Cơ chiếm được tiện nghi.



Kết quả thì sao?



Hoa Uyên gác biện pháp vẹn toàn đôi bên không chọn lại đi chọn biện pháp hại người không lợi mình, lừa chết An Thôi cũng lừa chết mấy trăm nghìn tướng sĩ, hậu phương chỉ có lương thảo nhưng không đủ binh lực thì làm sao có thể chống cự được ngoại địch? Kẻ địch bọn họ phải đối mặt cũng không phải tôm tép bình thường, đó là một kẻ già đời tung hoành trong thời loạn thế hơn mười năm chưa từng gặp khó khăn, Hoa Uyên có lòng tin có thể dựa vào thế cục hiện tại để đánh lui Khương Bồng Cơ?



Suy tư một lúc lâu, đế cơ rũ mí mắt mỉa mai.



“Thôi, chúng ta là người bình thường, làm sao có thể phỏng đoán được suy nghĩ của kẻ điên.”



Đề tài này tạm thời bị bỏ qua, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào có thể bảo toàn được bản thân chứ không phải là đi sâu tìm hiểu suy nghĩ của Hoa Uyên.



Trên thực tế, hai huynh muội này cũng bị Hoa Uyên lừa đến mức sợ hãi nên đã vô thức thần hóa Hoa Uyên thành một hình tượng không gì không thể làm được.



Chuyện bọn họ biết, sao Hoa Uyên có thể không đoán được?



Có một câu “người tính không bằng trời tính”, ai có thể thật sự tính toán không hề có chút sơ sót?



Cho dù Hoa Uyên có tính toán chu toàn thì cũng không thể chịu được biến số quá lớn, kẻ địch quá mạnh, An Thôi tự cho là mình thông minh và những phán đoán sai lầm của gã đối với chính mình.



Đủ các biến số kết hợp lại với nhau cho nên mới tạo ra một cục diện thay đổi đến mức không ai có thể dự liệu được.



Đế cơ Tây Xương vuốt ve cái bụng tròn tròn, than nhẹ: “Cho dù chúng ta biết mình bị Hoa Uyên tính kế thì sao chứ? Cuối cùng… chẳng phải vẫn cần trông cậy vào hắn sao?”



Đây mới chính là chỗ trào phúng nhất, bọn họ một mặt kháng cự ghét bỏ Hoa Uyên, một mặt lại không thể không dựa dẫm vào chút an toàn tỏa ra từ gã.



Đế cơ cúi thấp đầu nên dĩ nhiên không thể nhìn thấy được vẻ mặt phức tạp của hoàng tử cùng với những khuất nhục hắn đang cố gắng kiềm nén.



Bầu không khí giữa hai anh em vô cùng kỳ lạ, cả hai nhìn nhau và cùng nhất trí né tránh vết thương chung trong lòng hai người.



Hoàng tử nói: “Chúng ta trông cậy vào hắn, nhưng hắn lại muốn vứt bỏ chúng ta.”



Đế cơ không chút nhụt chí nói: “Thuyết phục hắn, chúng ta còn có cơ hội sống sót, dù sao mọi thứ đều phải thử một lần mới biết được kết quả.”



Cựu thần An Thôi để lại chẳng một ai đáng tin cả!



Đế cơ nghĩ tới đây liền hận đến nghiến răng, An Thôi chết mới bao lâu chứ, thi cốt chưa lạnh, những cựu thần này đã vội vàng tranh quyền đoạt lợi. Không chỉ như thế, bọn họ còn muốn hãm hại di phúc tử của chủ công, hành động khiến người ta run rẩy này chưa từng xảy ra bao giờ.



“Vi huynh cũng không gặp được hắn, mấy ngày nay...” Hoàng tử Tây Xương lắc đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại không cam lòng nói: “Hai ngày nay hành tung của Hoa Uyên rất khó đoán. Hắn lại giả điên giả ngu, người ngoài không ai không theo dõi hắn sát sao, cũng chẳng biết là Hoa Uyên chạy đi đâu. Hắn có lúc nhìn có vẻ tỉnh táo có lúc lại điên khùng, ngay cả những nô bộc cũ hầu hạ hắn nhiều năm cũng không thể nhận ra, lúc trước vi huynh có đi bái kiến mấy lần nhưng đều bị ngăn lại ngoài cửa...”



Hoàng tử Tây Xương ở trong phủ Hoa Uyên còn không thể gặp được người ta thì càng đừng nhắc đến đế cơ Tây Xương.



Gương mặt xinh đẹp của đế cơ trắng bệch.



“Hoa Uyên đang cố ý tránh chúng ta, không chịu gặp?”



Nếu Hoa Uyên thật sự đóng cửa không chịu gặp vậy chẳng phải đã quyết tâm vứt bỏ anh em bọn họ, nhìn bọn họ chết?



Thấy gương mặt hoàng tử còn chút chần chừ, đế cơ nói: “Hoàng huynh có lời nào thì cứ nói ra đi, lúc này còn gì tị húy nữa chứ.”



“Chúng ta không trông cậy được vào Hoa Uyên, nhưng còn một người... có lẽ có thể giúp chúng ta một tay, chí ít có thể bảo trụ được tính mạng hai mẹ con muội.”



Đế cơ nghe xong lời này, cặp mắt hoa đào đa tình kia sáng lên, vội vàng hỏi là ai.



Hoàng tử mở miệng nói ra một nhân vật nằm ngoài dự liệu của đế cơ, hắn nói: “Lữ Trưng, Lữ Thiếu Âm, người này vốn là mưu sĩ lúc đầu được An Thôi coi trọng nhất, về sau Hoa Uyên và hắn đánh nhau, hắn mới bị An Thôi thất sủng. Mặc dù vậy, Lữ Trưng vẫn có uy vọng dưới trướng của An Thôi, nếu như hắn chịu ra mặt bảo vệ ‘di phúc tử’ của tiên chủ An Thôi, mẹ con muội gần như chắc chắn có thể vượt qua được kiếp này.”



Đế cơ không hiểu lắm về Lữ Trưng, chỉ biết có một người như vậy chứ cũng chưa từng tiếp xúc.



“Như vậy có được không?”



Đế cơ chần chừ, sợ thoát khỏi bẫy của Hoa Uyên lại rơi vào một cái bẫy khác.



Hoàng tử nói: “Vi huynh đã bí mật nghe ngóng nhiều nơi, Lữ Trưng xuất thân hàn môn nhưng phẩm hạnh rất đáng quý, không có những tật xấu đáng coi thường của những sĩ tử hàn môn. An Thôi đối đãi với hắn như vậy nhưng hắn chưa từng thay lòng đổi dạ quy thuận người ngoài, có thể thấy hắn là một người trung thành tuyệt đối. An Thôi đã chết, mặc kệ lúc còn sống hắn khiến Lữ Trưng nản lòng thoái chí như thế nào, nhưng chuyện cũ đã qua, Lữ Trưng sao có thể trút giận lên di phúc tử vô tội? Nếu tìm hắn hỗ trợ, không nói mười phần mười, chí ít cũng có bảy phần chắc chắn hắn sẽ ra tay bảo vệ hai mẹ con muội.”



Đế cơ bị thuyết phục.



Có điều hai huynh muội hoàng thất Tây Xương này không thể nào ngờ được Lữ Trưng đã mất tích rồi. Vietwriter.vn



An Thôi binh bại bỏ mình, một ít tàn binh bại tướng dựa vào vỏ cây rau dại chạy trốn về, trên đường chạy trốn đã đói đến mức gầy xọp cả đi.



Trong nhóm người trở về này không có bóng dáng của Lữ Trưng.



Đế cơ Tây Xương chưa từ bỏ ý định, phái người đi nghe ngóng, cuối cùng cũng thăm dò được tin của Lữ Trưng.



Một hai ngày trước khi An Thôi bỏ mình, Lữ Trưng bệnh nặng hấp hối được đưa đến hương trấn gần đó điều dưỡng, giờ nếu không chết bệnh thì cũng chết đói rồi.



Hy vọng cuối cùng bị dập tắt, đế cơ Tây Xương tuyệt vọng bị động thai, y sư chẩn đoán nói có dấu hiệu sinh non.



Cô ta không dám giày vò bản thân để giữ lại con át chủ bài duy nhất trong bụng này, mấy ngày liên tiếp nằm yên trên giường dưỡng thai. Huynh muội Tây Xương không giở trò, Hoa Uyên thì điên điên khùng khùng không để ý tới sự vụ, các lão thần khác vừa tranh quyền vừa đàm phán, từ trên xuống dưới vô cùng hỗn loạn.



Lúc thế lực An Thôi đang thịnh đã không phải đối thủ của Khương Bồng Cơ, giờ nửa chết nửa sống, đương nhiên càng không có khả năng chống cự.



Cô thấy chiến sự thuận lợi liền giao các chiến trường cho các tướng lĩnh khác phụ trách, mình tọa trấn trung quân, thời gian vô cùng nhàn nhã.



Rảnh rỗi, dĩ nhiên sẽ có nhiều thời gian để đi làm nhiều chuyện hơn.



Chẳng hạn như hành hạ người mới.



Không phải cô chê bai nhưng tài đánh cờ của Lữ Trưng đúng là không giỏi.



Lữ Trưng: “...”



Đầu tiên anh ta bị Vệ Từ lôi kéo “đánh một ván”, sau đó lại bị Khương Bồng Cơ nhấn xuống ngồi trước bàn cờ “hữu hảo giao lưu”.



Đôi X nam nữ này làm gì quan tâm đến bóng ma tâm lý của anh ta chứ?

Bình Luận (0)
Comment