Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1696

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (5)

Tính cách Lữ Trưng là không chịu ngồi chờ chết nhưng vì bây giờ đã lớn tuổi, nói chuyện không còn cay độc thẳng thắn như thời niên thiếu nữa.



Thế là, anh ta chê cười Khương Bồng Cơ thắng An Thôi chẳng đẹp đẽ gì, tất cả là nhờ có đồng đội heo của An Thôi trợ giúp mới có được cục diện như bây giờ.



Khương Bồng Cơ vân vê quân cờ, suy nghĩ xem bước kế tiếp phải đi như thế nào mới khiến Lữ Trưng càng ngày càng thua đậm.



“Ta không xếp gián điệp bên cạnh An Thôi.”



Cô còn tưởng Lữ Trưng mỉa mai cô dùng thủ đoạn cài gián điệp để lừa An Thôi.



Cho dù đây cũng là một phương pháp đấu đá bình thường, thủ đoạn không thấp nhưng chuyện chưa từng làm cô sẽ không thừa nhận.



Lữ Trưng nhớ đến Hoa Uyên khiến anh ta nhức trứng và càng nhớ đến cả nhân cách “Liễu Hi” nhức trứng kia, cười lạnh không nói.



“Cái đám vớ va vớ vẩn bên An Thôi, ta chỉ biết mỗi mình huynh. Huynh chẳng thể nào là gián điệp mà ta cử đến và ta cũng chưa từng làm chuyện này.” Khương Bồng Cơ vừa giải thích vừa ăn cờ của Lữ Trưng, cô nói tiếp: “Hơn nữa, vận may cũng là một phần thực lực. Nếu thật sự muốn trách thì chỉ có thể trách An Thôi không biết nhìn người, tin tưởng sai người chứ sao có thể trách ta quá mạnh, mắt sáng như đuốc chứ?”



Lữ Trưng: “...”



Quả nhiên vẫn là mùi vị quen thuộc, sự ác miệng quen thuộc, tự luyến quen thuộc.



“Không phải người bên cạnh, là Hoa Uyên.”



Để tránh Khương Bồng Cơ tiếp tục tự luyến làm anh ta buồn nôn, anh ta đành chọn chủ động giải thích.



Ánh mắt Khương Bồng Cơ lộ vẻ kinh ngạc.



Trí nhớ của cô rất tốt nên dĩ nhiên cô biết Hoa Uyên là ai, không phải là cái tên xui xẻo tâm thần phân liệt kia à?



“Thiếu Âm, huynh nói vậy làm ta khó hiểu quá. Ta và Hoa Uyên chỉ gặp mặt một lần, ta có thể xúi giục gã được sao?”



Năm đó Hoa Uyên đại diện An Thôi đi kết minh với Khương Bồng Cơ, chỉ gặp một lần, thời gian ngắn ngủi như vậy Khương Bồng Cơ có thể làm được gì chứ?



Lữ Trưng thở dài nói: “Hoa Uyên mắc chứng bệnh điên.”



Là một mưu sĩ mà lại mắc bệnh thần kinh đúng là khiến người ta phải thổn thức.



Khương Bồng Cơ lờ mờ thấy lời này hơi quen tai.



Cô thầm liếc mắt nhìn Vệ Từ, Vệ Từ đã từng nói với cô câu tương tự.



“Cái này ta biết, năm đó khi gặp mặt ta đã cảm thấy thần kinh tên này hơi không bình thường. Nhưng như thế thì sao chứ?”



“Chứng điên của gã phát tác, tự coi mình là ‘Liễu Hi’. Gã coi mình là ngài, há có thể thực lòng phụ tá An Thôi được sao?”



Tay đặt cờ của Khương Bồng Cơ dừng lại.



“Chứng bệnh tâm thần của gã phân tách ra nhân cách gì?”



Lữ Trưng không hiểu, Khương Bồng Cơ hỏi theo cách khác.



“Ta nói là, cái tên Hoa Uyên này coi mình là ai?”



Lữ Trưng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô.



Ý tứ rất rõ ràng.



Sau khi Khương Bồng Cơ hết kinh ngạc thì cô mau chóng tiếp nhận tin tức này.



“Như thế thì đã sao? Không có Hoa Uyên, bên ta vẫn đánh đâu chắc đó, hạ được An Thôi cũng là chuyện trong năm nay thôi.”



Lữ Trưng buồn bực nói: “Cuồng vọng tự đại.”



Nếu như Hoa Uyên không nhúng tay, người phụ tá An Thôi chính là Lữ Trưng.



Anh ta sẽ để Khương Bồng Cơ đánh tan phòng tuyến của An Thôi trong vòng một năm, chiếm được toàn bộ sao?



Khương Bồng Cơ cười nói: “Cái này gọi là biết mình biết ta, ta chưa từng khoác lác huênh hoang về năng lực của mình.”



Lữ Trưng không kìm được trợn ngược mắt.



Tuy “nhân cách Liễu Hi” xuất hiện trong thời gian rất ngắn nhưng lực phá hoại của tên đó rất lớn.



Anh ta vẫn kiên trì nhận định Khương Bồng Cơ chiến thắng là nhờ có đồng đội heo của kẻ địch giúp đỡ.



Anh ta thật sự không biết, kịch bản Lữ Trưng cầm lúc này là của Vệ Từ kiếp trước.



Vệ Từ có thể vỗ ngực cam đoan, kiếp trước bệ hạ mới là dễ dàng chiến thắng Nam Thịnh.



Kiếp trước An Thôi khăng khăng hao phí tất cả binh lực tiêu diệt toàn bộ bốn bộ Nam Man, hắn thắng nhưng cũng đại thương nguyên khí, cuối cùng bị vị bệ hạ hàng xóm này nhặt của hời. Những nơi đại quân đi qua gần như không hề đụng phải sự chống cự gì to lớn, cả trận chiến thế như chẻ tre, binh xông vào thành bức tử An Thôi. Gần đây Vệ Từ rất ít khi nhớ lại về kiếp trước, bây giờ quay đầu nhìn lại, anh nhận ra chủ cũ An Thôi kiếp này còn chẳng bằng kiếp trước.



Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng tự vẫn rất có thể diện, kiếp này lại bị chủ công nhấn lên dàn tế chém đầu tế cờ.



Sau khi Khương Bồng Cơ đặt cờ xuống liền hỏi Lữ Trưng: “Tên Hoa Uyên kia có làm ra chuyện gì buồn nôn không?”



Mặc dù là nhân cách Hoa Uyên tách ra nhưng nhân cách này tự xưng là “Liễu Hi”, vừa nghĩ đến chuyện đối phương dùng thân phận này làm ra chuyện gì buồn nôn là Khương Bồng Cơ cảm thấy không thể chịu được. Tuy những điều này không có tổn thương mang tính thực chất gì với cô nhưng cũng đủ làm người ta buồn nôn.



Cô vừa thốt câu hỏi ra khỏi miệng liền nhớ đến một chuyện.



Lúc trước cô nhận được tình báo anh em hoàng thất Tây Xương bị cô đuổi đi một người được An Thôi thu nhận, người còn lại ban cho Hoa Uyên?



Trong nháy mắt, mặt Khương Bồng Cơ tái đi.



Cô muốn đích thân đập chết Hoa Uyên, đừng ai cản cô!



Không thể nào ngờ được, Khương Bồng Cơ vừa quyết định phải đập chết Hoa Uyên, Hoa Uyên liền mất tích.



Không nhầm đâu, gã mất tích rồi.



Mới đầu mọi người còn chưa để ý nhưng đến khi lão quản gia phát hiện lão gia nhà mình đã hai ngày liên tục chưa về liền cử người đến phủ nha hỏi thăm, hỏi ra mới biết bọn họ cũng hai ngày nay không nhìn thấy Hoa Uyên. Tôi tớ cảm thấy vô cùng lo sợ, tranh thủ chạy đi truyền tin cho lão quản gia.



Tôi tớ tỳ nữ từ trên xuống dưới toàn phủ đều được phái đi tìm, sau khi đi nghe ngóng, lục soát khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Có dân chúng tận mắt trông thấy nói có một người rất giống Hoa Uyên lảo đảo rời khỏi thành từ thành Bắc, họ tiếp tục điều tra theo suốt đoạn đường thì nhanh chóng bị cắt mất manh mối.



Lúc này, mọi người mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.



Hoa Uyên… hình như không phải giả ngây giả dại, gã điên thật rồi!



“Bây giờ nên làm sao đây?”



Không chỉ tôi tớ tỳ nữ từ trên xuống dưới phủ Hoa Uyên hoảng sợ luống cuống, những đồng liêu trước kia của Hoa Uyên cũng luống cuống, những kẻ già đời minh tranh ám đấu kia cũng ngưng chiến. Bọn họ biết tiên chủ An Thôi coi trọng Hoa Uyên nhường nào, trong tay Hoa Uyên cầm không ít binh quyền. Nếu muốn tập kết binh lực, đồng tâm hiệp lực chống cự kẻ xâm phạm Khương Bồng Cơ, Hoa Uyên không thể xảy ra chuyện. Giờ Hoa Uyên đã hoàn toàn phát điên, vứt bỏ bọn họ thì phải làm sao đây?



“Còn có thể làm sao? Tìm đi! Ta không tin đào sâu ba thước đất mà không thể đào ra được hắn!”



Trời xanh luôn phụ người có tâm, sau nửa tháng, bọn họ vẫn chưa tìm được tung tích Hoa Uyên, cho dù họ tìm được khá nhiều manh mối nhưng khi cử người đi tìm thì lần nào cũng vô hụt. Quanh đi quẩn lại như vậy, dường như mỗi tấc đất đều bị lật lên nhưng bọn họ chẳng thể nào tìm được bóng dáng Hoa Uyên. Nói thật, nếu không phải Hoa Uyên thật sự phát điên thì bọn họ cũng nghi ngờ không biết đây có phải mưu kế khác do gã bày ra không.



Nội hoạn trùng trùng, ngoại hoạn không ngừng, bọn họ đành phải bỏ qua chuyện Hoa Uyên mất tích, chuyên tâm đối địch.



Có điều, Khương Bồng Cơ cũng mặc kệ bọn họ có chuẩn bị tốt để nghênh chiến không, chỉ cần hành quân đến đâu cô liền đánh chỗ đó, dọc đường không hề dừng lại, thế như chẻ tre. Cựu thần dưới trướng An Thôi không phải không có tầm nhìn, trên thực tế, bản lĩnh bo bo giữ mình của họ lớn hơn bất kỳ ai. Bọn họ thấy đại thế đã mất, Khương Bồng Cơ nhất định sẽ thắng, thế là họ định mang binh ra đầu hàng trước khi Khương Bồng Cơ dùng vũ lực công phá cửa thành.



Đầu hàng là chuyện mất mặt sao?



Dĩ nhiên không, đây gọi là thuận theo ý trời!



Mùa thu năm nay vừa tới, cửa thành hang ổ của An Thôi rộng mở nghênh đón chủ nhân mới.



Để thể hiện thành ý, bọn họ còn dâng lên cho Khương Bồng Cơ một món “lễ vật” có ý nghĩa đặc biệt.



Khương Bồng Cơ nhìn cái bụng sắp chuyển dạ cao hơn ngực của đế cơ Tây Xương, ánh mắt thay đổi.



Bắt phụ nữ có thai và di phúc tử của tiên chủ để tranh công với tân chủ, chiêu này quá thối tha.



Khóe môi Khương Bồng Cơ nhếch lên, những người thân thiết với cô đều biết, cô đang tức giận.

Bình Luận (0)
Comment