Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1697

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (6)

“Đây là ai?”



Tháng thai của đế cơ Tây Xương đã rất lớn, bụng nặng đến mức phải dùng cả hai tay để đỡ mới có thể dễ chịu một chút.



Khương Bồng Cơ làm ra vẻ không biết nhưng đám cá muối trong kênh livestream thì không nhận ra thật.



[Nhật Ký Giảm Cân Phòng Tập Gym]: Chị gái này nhìn quen quen nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu, có đại lão nào nhớ ra không?



[Nhà Máy Bánh Kẹo]: Tui cũng cảm thấy quen quen, tuy trong giai đoạn mang thai hơi bị phù nhưng ngũ quan của cô ấy rất xinh, tướng mạo thật sự có lẽ rất được đấy nhỉ? Những em gái xinh đẹp xuất hiện trong kênh livestream chỉ đếm được trên đầu ngón tay, xinh đẹp như vậy chắc không thể không hề có chút tiếng tăm mới đúng…



Sức mạnh của năm triệu cá muối đúng là không thể xem thường, luôn có vài cá muối trí nhớ khá tốt.



[Streamer Gả Cho Em Đi]: Đợi đã, tui nhớ ra rồi, chả trách lại thấy cô ta quen quen, hình như là vị đế cơ Tây Xương kia.



Có người nhớ ra, cũng đưa ra gợi ý nhưng hầu hết đám cá muối đều đang ở trong trạng thái thắc mắc.



Đế cơ Tây Xương là ai?



Nổi tiếng lắm à?



Có điều nghe thấy danh xưng “đế cơ” thì biết ngay người ta xuất thân cao sang, địa vị rất đặc biệt.



Dần dần, mọi người cũng bắt đầu lôi được chút ký ức về đế cơ Tây Xương đang được xếp ở xó xỉnh nào đó ra.



Khá nhiều người chợt nhớ tới, hóa ra là cô ta.



[Cá Muối 100 Kg]: Đế cơ Tây Xương? Tui cũng có chút ấn tượng về cô nàng này, sao cô ta lại thành ra thế này rồi?



Năm đó có cá muối tham gia Mộng Hồi Nghìn Năm, trở thành hộ vệ hộ tống đế cơ Tây Xương và hoàng tử Tây Xương, đám cá muối trong kênh livestream cũng lần đầu nhờ vào nhân vật trong Mộng Hồi Nghìn Năm chiêm ngưỡng hai anh em đẹp như tiên này, nhan sắc của bọn họ khiến người ta vừa nhìn thấy đã nhất kiến chung tình.



Giờ mới hơn một năm không gặp, sao đế cơ Tây Xương lại thành ra thế này?



Thật ra, cũng chẳng có gì khó đoán.



Thân phận đế cơ Tây Xương hiện nay là thiếp thất của An Thôi, trong bụng còn có di phúc tử của người ta, thuộc dạng tù binh tương đối đặc biệt. Khương Bồng Cơ không định gây khó dễ cho cô ta nhưng cũng không thể ngăn nổi mấy cựu thần nào đó của An Thôi muốn đi đường tắt, chủ động dâng đế cơ Tây Xương lên để tranh công nịnh nọt.



Mang thai là một việc rất vất vả, cái thai này của đế cơ Tây Xương lại không yên ổn, cộng thêm lúc nào cô ta cũng lo lắng huyết mạch của con sẽ bị người ta vạch trần, thời kỳ mang thai càng trở nên vất vả hơn. Mấy tháng gần đây lại nảy sinh nhiều biến cố như vậy khiến cô ta nằm mơ cũng luôn nơm nớp lo sợ, bởi vậy nhìn cô ta vừa tiều tụy lại già nua, gương mặt sưng phù, mỡ nọng tích tụ ở cằm, chiếc cổ thô to đến mức không còn nhìn thấy xương quai xanh, đôi mắt phượng cũng sưng húp, làm sao còn vẻ xinh đẹp như thần tiên khiến người ta nhất kiến chung tình như năm đó?



Nếu không nhờ ngũ quan của cô ta còn mang chút vết tích khi nhan sắc ở thời kỳ đỉnh cao, e là năm triệu cá muối tụ tập ở đây cũng không thể đoán ra đây là ai.



Vẻ mặt Khương Bồng Cơ không hề thay đổi, những thần tử đầu hàng chủ động dâng đế cơ Tây Xương lên giải thích với cô.



“Người này nguyên là đế cơ đích xuất của hoàng thất Tây Xương, sau đó được tiên chủ An Thôi thu làm thiếp thất, đứa con trong bụng nàng ta là di phúc tử của tiên chủ.”



Đế cơ Tây Xương nghe thần tử đầu hàng nói vậy, cuối cùng cô ta cũng đã có phản ứng, giống như không thể nào chịu đựng được, cô ta lấy một tay che mặt lại.



Khương Bồng Cơ thu tầm mắt lại.



“Di phúc tử của An Thôi? Vốn tưởng các ngươi sẽ niệm tình quân thần mà bảo vệ huyết mạch cuối cùng của hắn chứ.”



Sắc mặt các thần tử đầu hàng kia bỗng nhiên thay đổi, giống như sơn một lớp sơn trắng dày.



Bọn họ chỉ từng nghe nói Khương Bồng Cơ khó đối phó, nhưng không ngờ cô lại nói chuyện cay nghiệt đến như vậy, không hề chừa lại cho người ta một chút mặt mũi.



Câu nói kia của cô chỉ còn thiếu không chỉ vào mũi họ mắng bọn họ là đám tiểu nhân lòng lang dạ sói thôi.



Trong lúc nhất thời, mặt đám người này nóng rát giống như bị người ta tát vài cái trước mặt những người khác.



Có điều, gừng càng già càng cay, bọn họ đều là những kẻ quen với sóng to gió lớn, tố chất tâm lý tương đối vững, không vì thế mà trở mặt.



Không chỉ không trở mặt mà trong thời gian ngắn họ còn tìm ra một lý do thoái thác hợp lý để kiếm lại chút thể diện cho mình.



Bọn họ dâng thiếp thất và di phúc tử của An Thôi lên vì cái gì?



Còn không phải là vì vị tân chủ Khương Bồng Cơ này sao.



Nếu Khương Bồng Cơ mới là người có mệnh trời, dù An Thôi là chủ cũ của bọn họ, bọn họ cũng chỉ muốn đi theo minh chủ.



Ông trời chọn ai làm chân long thiên tử, bọn họ sẽ thuận theo thiên mệnh phụ tá người đó, há có thể vì một đoạn duyên phận quân thần sai lầm mà làm những chuyện vi phạm ý trời? Hơn nữa, nếu Khương Bồng Cơ là chân long thiên tử, có ý chí hải nạp bách xuyên, cô sẽ không lòng dạ hẹp hòi đến nỗi không thể dung được di phúc tử của bại tướng dưới tay chứ? Bọn họ dâng thiếp thất và di phúc tử của An Thôi lên dĩ nhiên không phải để tranh công nịnh nọt, bất kể có dung được hay không, họ chỉ nói những gì nên nói, làm những gì nên làm, cố gắng hết chức trách của thần tử, chuyện còn lại là của Khương Bồng Cơ.



Bọn họ không hổ là những lão già đã thành tinh, rất biết chừng mực, nếu đổi lại là một người thích nghe những lời ngon ngọt, mấy câu chữ này sẽ có hiệu quả rất lớn. Có kẻ thượng vị nào mà chẳng thích lời ngon ngọt chứ? Có điều, người bây giờ bọn họ phải đối mặt không phải ai khác mà là Khương Bồng Cơ!

Nguồn : Vietwriter.vn

Khương Bồng Cơ không để ý đến những lão già nịnh nọt này mà chỉ hỏi bào thai trong bụng đế cơ Tây Xương đã được bao lâu.



Giọng nói của đế cơ cực kỳ quẫn bách, hận không thể đào hố chôn bản thân mình.



Cô ta không biết vì sao lại đi đến bước này.



Lần thứ nhất gặp Khương Bồng Cơ, cô ta vẫn có thân phận đế cơ một nước, được nhận lễ ngộ.



Giờ cô ta lại là thiếp thất của bại tướng dưới tay Khương Bồng Cơ, dĩ nhiên cũng là tù binh của người ta, là tồn tại mặc cho người ta chém giết.



Trong lòng Khương Bồng Cơ thầm tính toán, đối phương sắp lâm bồn rồi.



“Ngươi là thiếp thất của An Thôi, trong bụng là di phúc tử của hắn, trước nay ta không thích gây khó dễ người già trẻ em. Huyết mạch của An Thôi chỉ có đứa trẻ trong bụng ngươi, vậy thì ngươi cứ yên tâm sinh đứa trẻ này ra đi, ta sẽ phái người an bài thích đáng cho mẹ con các ngươi.”



Cô chẳng có chút cảm xúc gì, giống như đế cơ chỉ là một người qua đường chẳng liên quan.



Ừm...



Trên thực tế đúng là người qua đường, không đáng cho cô để trong lòng.



Đế cơ vốn nghĩ mình chết chắc, không thể nào ngờ lại có kết cục này, cô ta vẫn còn sống, đứa con trong bụng cũng có thể sống?



Trong lúc nhất thời, trong lòng đế cơ ngũ vị tạp trần, mọi loại suy nghĩ xoắn lại trong lòng.



Những ngày này, cô ta vắt hết óc vì mạng sống, hoảng loạn bất an lâu như vậy.



Chuyện lớn liên quan đến tính mạng đối với cô ta, trước mặt Khương Bồng Cơ lại là chuyện chẳng đáng nhắc tới.



Người ta nhẹ nhàng nói ra mấy chữ đã quyết định ngay chuyện sinh tử sống còn của cô ta, quyết định tương lai đứa con trong bụng cô ta...



Trong lòng đế cơ Tây Xương gợn sóng không thôi, vị chua như muốn phun ra khỏi cổ họng.



Đây chính là mùi vị khi nắm quyền lớn sao?



Một lời định nhân sinh.



Một câu bắt người chết.



Mãi cho tới giờ phút này đế cơ Tây Xương mới hiểu thế nào gọi là, “mưa móc lôi đình, đều là quân ân”.



Khương Bồng Cơ không để chuyện của đế cơ Tây Xương trong lòng nhưng cô để ý đến tung tích Hoa Uyên hơn.



Tên điên kia dám tự coi mình là “Liễu Hi”?



Hừ, thật sự muốn móc con mắt của đối phương ra để gã nhìn cho kĩ xem thế nào là “bản chính”.

Bình Luận (0)
Comment