Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1698

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (7)

Hoa Uyên mất tích, không ai biết tung tích của gã cả.



“Sao lại mất tích?”



Khương Bồng Cơ không quá tin tên Hoa Uyên khuấy gió nổi mưa này có thể biến mất như vậy.



Thần tử đầu hàng trả lời: “Mắc bệnh, ý thức không rõ ràng nên đi lạc rồi.”



Mắc bệnh gì?



Có vẻ như mắc bệnh điên.



Khương Bồng Cơ là người tương lai, dĩ nhiên cô biết với trình độ chữa bệnh ở thời đại này, kết quả của mắc bệnh điên là chết.



Kết cục của Hoa Uyên cũng không nằm ngoài dự đoán của người khác.



Một người lúc thì tỉnh táo, lúc thì bị điên, thời gian tỉnh táo sẽ càng lúc càng ngắn, sẽ chết ở xó xỉnh nào đó không ai biết.



Có điều, nhân cách “Liễu Hi” Hoa Uyên tách ra cũng là một tai hoạ ngầm, tốt nhất vẫn nên đích thân xác nhận cái chết của đối phương thì mới có thể yên tâm.



Khương Bồng Cơ nói: “Phái người đi tìm đi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”



Những thần tử đầu hàng kia cảm thấy hơi mất tự nhiên.



Một Hoa Uyên điên đi lạc khiến Khương Bồng Cơ để ý như vậy, những người có công như bọn họ lại bị đối phương đối xử lạnh nhạt, đúng là bất công.



Đương nhiên, những lời này bọn họ cũng không dám nói ra, trên mặt không mảy may lộ chút bất mãn nào mà chỉ thành kính, kính cẩn nghe theo.



Thật tình không biết, Khương Bồng Cơ căn bản không hề nể tình mình, cô quay đầu nói với mấy người Vệ Từ: “Những người này chẳng có tác dụng gì lớn, cứ để đấy quan sát một thời gian, nếu bọn họ vẫn an phận thì giữ lại làm chút việc vặt, không an phận thì cho bọn họ cút về nhà trồng khoai đi.”



Chán ghét thì chán ghét nhưng những người này vẫn có thể dùng, tỷ như làm chút việc vặt, dù sao hiện nay Khương Bồng Cơ cũng đang rất thiếu người.



Trong năm nước diện tích Nam Thịnh không phải lớn nhất nhưng cũng không phải nhỏ nhất, nếu cộng thêm đất đai của bốn bộ Nam Man vào nữa thì rất khả quan.



Đằng sau diện tích khổng lồ sẽ là nhu cầu bức thiết về nhân tài, Khương Bồng Cơ có thể đoán được những ngày tiếp theo sẽ bận rộn cỡ nào.



Những quan viên thuộc bộ máy ban đầu của các châu quận Nam Thịnh phải thanh lọc một đợt, những người có thể dùng sẽ tiếp tục giữ lại dùng, những người không thể dùng thì thanh tẩy sạch sẽ, bổ sung người mới.



Bởi vì châu quận nào cũng gặp phải hơn mười năm chiến hỏa, dân sinh tàn lụi, đồng ruộng hoang phế, không ít cơ cấu quan phủ đều thùng rỗng kêu to, thậm chí còn có du côn lưu manh hoặc là thổ hào thân hào nông thôn ỷ vào thế lực của bản thân làm vua một cõi. Đây đều là những chướng ngại ngăn cản con đường xây dựng đất nước. Khương Bồng Cơ quyết định xử lý chuyện Nam Thịnh trước rồi mới đi Trung Chiếu, trước hết cứ để Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn chơi cái đã...



“Đưa ra lệnh chiêu hiền đi, xem thử có bao nhiêu người tới ứng tuyển...”



Nó giống với thông báo tuyển dụng, thấy có hứng thú thì tới ứng tuyển, không hứng thú thì thôi.



Có điều, lệnh chiêu hiền cổ đại là một chuyện lớn tương đối nghiêm túc và thần thánh, Khương Bồng Cơ lại làm giống như tuyển dụng công nhân bình thường...



“Ứng tuyển?”



Phong Chân dừng tay, chủ công nhà mình thường nói những từ không ai hiểu, hầu hết đều là những từ cô tự sáng tạo, bọn họ thì không tiện hỏi nhiều nên chỉ có thể “trông mặt mà bắt hình dong”, tự hiểu. May là họ có cái đầu thông minh nên vẫn có thể bắt kịp tiết tấu.



“Chủ công định ứng tuyển như thế nào?”



Trước kia Khương Bồng Cơ cũng công bố lệnh chiêu hiền, có điều quy mô không lớn như lần này, lần này bọn họ cần quá nhiều người.



“Để ta viết điều lệ cho huynh, dựa theo điều lệ này để công bố lệnh chiêu hiền, để những người ứng tuyển tự chuẩn bị tài liệu, đỡ đi phiền phức cho các huynh.” Khương Bồng Cơ vừa nói vừa cầm bút vẽ vời lên giấy: “Nếu người ứng tuyển đạt yêu cầu thì có thể chinh tích người này, tiện lắm đấy.”



Chế độ dùng người của thời đại này có khuyết điểm rất lớn, tin tức nhân tài truyền đến đều nhờ tiến cử của người quen, nói cách khác, những ai trong nhà có nhiều mối quan hệ, gia thế xuất thân tốt, dáng dấp vừa đẹp vừa nho nhã thì sẽ có cơ hội xuất sĩ rất lớn, những ai xuất thân hàn môn sẽ không có cơ hội này, chỉ có thể tự đề cử mình làm môn khách cho người ta, dựa dẫm vào kẻ mạnh, nếu may mắn được nhìn trúng nói không chừng có thể có cơ hội vươn lên.



Giờ Khương Bồng Cơ quá thiếu người, làm gì có thời gian lằng nhà lằng nhằng như vậy.



Cô bàn giao kế hoạch cho Phong Chân, cô chỉ phụ trách những điều lệ khái quát, nội dung chiêu hiền cụ thể cứ để mấy người Phong Chân đặt ra.



Phong Chân xem vài lần, lông mày không ngừng giật giật.



“Chủ công, cái này không ổn...”



Thế này là đang lựa nhân tài như lựa củ cải trắng, mà còn bắt người ta tự dâng mình đến cửa làm củ cải trắng nữa...



Khương Bồng Cơ nói: “Có chỗ nào không ổn chứ? Giờ ta đang eo hẹp thời gian, thiếu người, cơ hội bày ra ngay trước mặt bọn họ, bọn họ thích tới thì tới. Bỏ qua cơ hội lần này ai còn thèm ngó đến bọn họ nữa? Ta chỉ muốn khảo hạch thực lực của bọn họ thôi, ngay cả những chuyện này cũng sợ thì đừng đến đây tự rước nhục.”



Phong Chân: “...”



Ài, đã bao nhiêu năm rồi, tính tình chủ công nhà mình đúng là càng lúc càng nóng nảy. Đương nhiên, người ta cũng có vốn để nóng nảy. Giờ đã không còn giống ngày xưa, người ta có được hai nước, những thanh niên kia muốn xuất sĩ thì phải làm theo quy tắc của cô chứ không còn tư cách để làm mình làm mẩy nữa.



Bởi vậy lần chiêu hiền này, điều lệ viết ra rất khác thường, gần như là hình thức ban đầu của thông báo tuyển dụng của những công ty sau này.



Lệnh chiêu hiền vừa ban ra, giới sĩ tộc Nam Thịnh lại một lần nữa chấn động.



Thế này là đang coi họ như củ cải trắng để chọn lựa đấy à?



Dù gì trong tay Khương Bồng Cơ cũng cầm trăm vạn hùng binh, sĩ tộc Nam Thịnh ở trong loạn chiến mười năm đại thương nguyên khí, cánh tay sao đọ nổi đùi người ta.



Đọ không nổi thì đọ không nổi, bọn họ còn không thể chống lại bạo lực lạnh à?



Một vài sĩ tộc tính khí cao ngạo bèn trói buộc người trong nhà không cho đi ứng tuyển, những người có điều kiện kém một chút đều muốn nhân cơ hội này trở mình.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Có chủ động đến cửa cho người ta chọn lựa cũng không sao, chịu được nhục nhã nhất thời sau này mới có tương lai tươi sáng.



Vì lần đầu tiên sử dụng hình thức tuyển người như thế này, đám Vệ Từ cũng lo sẽ xảy ra sơ sót, những người tuổi trẻ, trải nghiệm kém sẽ không thể trấn áp được cục diện, phải để mấy người bọn thay phiên nhau đi phỏng vấn. Khương Bồng Cơ càng đi lên cao, bọn họ càng trở thành những người tai to mặt lớn trong mắt người ngoài.



Quyết định này vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.



Điều này chứng tỏ cái gì?



Chứng tỏ Lan Đình Công rất xem trọng lần chiêu hiền này, vì vậy đã cử toàn những đại lão ra mặt!



Vì bọn họ ra mặt phỏng vấn, trong lòng những sĩ tử đến ứng tuyển cũng cảm thấy dễ chịu hơn khá nhiều.



Lệnh chiêu hiền nói rất rõ, mỗi sĩ tử trước khi đến đây ứng tuyển đều đã chuẩn bị đầy đủ, hận không thể ghi hết những điểm nổi bật của bản thân ra.



Nếu như không phải không phù hợp thì chắc họ sẽ viết kiểu sơ yếu lý lịch một tuổi biết nói, hai tuổi biết chữ, ba tuổi đọc Luận Ngữ, bốn tuổi ngâm thơ. Dĩ nhiên đám Vệ Từ không phải tới đây chỉ để nghe mấy lời nhảm nhí này, những khảo hạch đều rất cụ thể rõ ràng, cố gắng nắm được năng lực của đối phương trong thời gian ngắn nhất. Để giảm bớt lỗ hổng, một khi ai đó được nhận sẽ có người đi điều tra lại sơ yếu lý lịch của ứng viên để xem thật giả, nếu có chỗ nào làm giả sẽ mắc vào đại tội lừa gạt, nhẹ thì bị nhốt vào lao ngục, nặng sẽ liên lụy đến thanh danh của cả nhà và toàn tộc.



Sau khi dặn trước những điều này thì suy nghĩ làm sai lý lịch của ứng viên đều bị dập tắt.



“Sao lần nào cậu cũng đến...”



Sĩ tử ứng tuyển trước vừa đi, Phong Chân đã tranh thủ uống chén trà đậm để tỉnh táo.



Vệ Từ hỏi ngược lại: “Như vậy không ổn sao?”



“Ổn thì ổn, nhưng chỉ sợ cậu không chịu nổi. Sợ cậu mệt quá sức...”



Nói xong, Phong Chân liếc nhìn dưới bụng của Vệ Từ, đôi mắt lộ tia bỉ ổi.



Vệ Từ: “...”



Lúc này vẫn còn phong lưu không đứng đắn, về phải mách Vạn Tú Nhi mới được!



Vệ Từ mím môi không nói gì, Phong Chân bị mất mặt, ngáp một cái bảo ứng viên kế tiếp vào.



Không lâu sau, sĩ tử được gọi và người hầu tiến vào.



Phong Chân nhìn thấy suýt chút nữa là sặc nước bọt.



Người không có gương mặt và khí chất như chủ công nhà mình thì đừng có cải nam trang làm gì, thật sự coi bọn họ bị mù mắt tập thể đấy à?



Ngược lại đôi mắt Vệ Từ thì sáng rực lên.

Bình Luận (0)
Comment