KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (11)
“Phu nhân trở lại rồi.”
Mị Họa vừa trở về, một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy màu xanh nhạt tiến đến gần. Cô gái ấy có kiểu tóc búi cao của người phụ nữ đã kết hôn, đôi mắt như chứa đựng cả trời xuân, đôi môi khẽ mỉm cười, ánh mắt cô ta ngập tràn ánh sáng dịu dàng sáng ngời. Cô gái giúp cô bỏ vật nặng ở trên vai xuống, trông thật hiền thục.
“Nô gia đã cho người chuẩn bị nước nóng, phu nhân có thể đi tắm. Lão gia vẫn đang ở trong phòng đợi, nhưng vẫn chưa nguôi giận đâu ạ.”
Trong lòng Mị Họa có chút không vui.
“Ta biết rồi.”
Cô gái đem quần áo sạch sẽ của Mị Họa tới rồi lại hầu hạ cô tắm rửa, sau đó giúp cô mặc y phục và chải tóc. Chẳng mấy chốc, người vừa cải trang thành đàn ông kia đã biến thành một cô gái xinh đẹp, chỉ là đôi môi vẫn mím lại theo thói quen, đôi mắt lặng yên, trông vô cùng nghiêm túc.
“Hôm nay phu nhân thi thế nào ạ?”
Cô gái trong tư thế gần quỳ xuống đang giúp Mị Họa thắt đai áo thành hình con bướm, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh vị trí, vuốt thẳng từng nếp gấp.
“Cũng được, ta hơi chắc chắn. Mà phải rồi, tại sao hắn cũng đến thế?”
Cô gái trêu đùa nói: “Có lẽ là lo phu nhân sẽ khiến hắn phải ăn thẻ tre.”
Mị Họa: “Hừm, ta đâu có nói đùa với hắn chứ.”
Sau khi xong xuôi, Mị Họa đi vào phòng chính, nhưng còn chưa đi vào phòng thì đã thấy lang quân trẻ tuổi ngồi đối diện cửa.
Nếu chỉ xét tướng mạo, hắn cũng được tính là khá ổn.
Chỉ tiếc, thực tế hắn chỉ là kiểu công tử bột.
Mị Họa vừa tới, hắn liền nổi cáu.
“Bây giờ đã là mấy giờ rồi, tại sao còn chưa dùng bữa?”
Mị Họa không để ý tới hắn mà ngồi xuống chỗ của mình, cô gái mặc bộ váy xanh nhạt kia giúp cô mang đồ ăn tới, bày biện bát đũa.
Người đàn ông kia càng tức tối hơn, quát cô gái mặc váy xanh nhạt: “Đúng là cái đồ ngu ngốc không có mắt nhìn! Ta mới là chủ của cái nhà này, tại sao phận thiếp như cô lại hầu hạ cô ta ân cần như thế hả? Còn không mau tới hầu hạ ta dùng bữa, đừng có chọc tức ta!”
Một người, hai người đều bị mù hết rồi à, thê thiếp của hắn đều hướng về Mị Họa, đúng là điên hết rồi!
Trước lúc hắn lấy Mị Họa, trong nhà có tới bảy, tám người đàn bà hầu hạ.
Những người từng vì ghen tuông mà tranh giành hắn, từ lúc Mị Họa được gả vào thì ai cũng như bị bỏ bùa mê, hết sức lấy lòng Mị Họa. Chuyện đấu đá trong nhà đâu rồi? Hắn mới là người đàn ông của bọn họ, lấy lòng Mị Họa thì có tác dụng gì chứ? Thật là tức chết hắn mà!
Lần này thì còn quá đáng hơn, một người phụ nữ đã có chồng mà lại không chịu ở nhà an phận, cứ phải ra ngoài phân cao thấp với một đám đàn ông.
Cô ta không giữ phụ đạo, não của thê thiếp trong nhà cũng hỏng luôn rồi, tranh nhau đòi cùng cô ta ra ngoài, hầu hạ cô ta trên đường đi.
Những tiểu thiếp này đi theo Mị Họa, vậy ai sẽ hầu hạ hắn đây?
Thê thiếp nghe xong liền dừng tay một lúc, Mị Họa lạnh nhạt lên tiếng: “Không cần để ý đến hắn.”
Chỉ như chó điên sủa loạn thôi, cứ để ngoài tai, không cần quan tâm.
Tiểu thiếp cười đáp: “Vâng.”
Người đàn ông: “...”
Đây là tiểu thiếp của ai chứ?
Hắn kìm lại ý muốn lật cả bàn ăn này lên, nhẫn nhịn kìm cơn giận xuống.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cô muốn cho lão gia ta chết đói sao.”
Hắn bị Mị Họa chọc cho phát cáu, chỉ còn cách trút giận lên người khác, đến lúc thức ăn lên rồi mà hắn vẫn không nguôi giận.
“Ăn cơm!”
Nói xong, hắn thấy Mị Họa chưa gì đã động đũa rồi, thật là tức chết hắn mà.
Hắn đường đường là chủ nhà, vẫn chưa nói có thể động đũa dùng bữa, vậy mà cô ta đã ăn rồi?
Mị Họa nhìn dáng vẻ ngu ngốc của hắn, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Bao năm qua đầu óc vẫn ngu ngốc như vậy.
Tại sao thê thiếp hậu viện lại cứ phải lấy lòng cô, trong lòng hắn không hiểu chút gì sao?
Vietwriter.vn
Đơn giản là vì hầu hạ Mị Họa sẽ được nhiều lợi ích hơn là hầu hạ gã đàn ông, sống cũng thanh nhàn hơn.
Mà nếu không phải vì lợi ích thì là vì cái gì?
Làm gì có người phụ nữ nào muốn làm thiếp chứ, tranh giành sự sủng ái chẳng qua chỉ là vì muốn có được cuộc sống ổn định và điều kiện vật chất từ người đàn ông đó.
Trước khi Mị Họa được gả vào, những thê thiếp này bị đối xử chẳng ra sao. Trong phủ bao chùm chướng khí mù mịt, không ít thê thiếp chỉ vì vài món ăn, vải vóc hay chút than được cấp cho mùa đông mà tranh giành nhau. Dáng vẻ của người không có kiến thức thực khiến người ta thấy buồn cười.
Sau khi cô được gả vào, cô đã dùng thủ đoạn để cho những người phụ nữ này nhận rõ hiện thực...
Đàn ông là thứ vô dụng, người có thể mang tới cho họ một cuộc sống tốt đẹp đầy đủ thực sự không phải là đàn ông mà là chủ mẫu như cô.
Thê thiếp tranh giành tình nhân, trên giường dưới đất thật là mệt muốn chết. Cuối cùng, lợi ích đạt được còn không nhiều bằng khi lấy lòng chủ mẫu Mị Họa.
Cũng có người còn không tin, kết quả là bị Mị Họa dạy dỗ lại làm người.
Về việc sinh con trai để tranh giành tài sản thì còn nực cười hơn.
Nếu như Mị Họa không làm ăn gì thì cho dù thê thiếp có dựa vào con trai để cướp được tới tay mình thì đó cũng chỉ là cái hòm rỗng mà thôi, có gì mà đáng để tranh giành chứ?
Bọn họ còn mong sao Mị Họa sẽ mang thai sinh con hoặc sự nghiệp thành công, khi đó gia tài sẽ nhiều lên và con của họ cũng sẽ có nhiều thêm một chén canh.
Ai bảo chủ của một gia đình giờ lại trở thành người không đáng để dựa vào chứ.
Chỉ là đạo lý vô cùng đơn giản, người đàn ông lại không hiểu được.
Thảo nào mà ngày càng không nhận được sự quan tâm của các thê thiếp nữa, đúng là ngu ngốc mà.
Người đàn ông đành ôm cục tức, ăn gì cũng không thấy ngon, chỉ ăn vài miếng đã buông đũa.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy thê thiếp đang quỳ bên bàn ăn, đôi tay thon dài trắng nõn đang bóc mai cua, cắt chân cua cho Mị Họa. Cơn giận trong người hắn lại bốc lên.
Hắn hỏi một cách kỳ lạ: “Buổi chiêu hiền của Lan Đình Công kia, cô thực sự đã đi sao?”
Mị Họa: “Đi rồi.”
Hắn cười lạnh: “Không bị người ta đuổi ra ngoài ư?”
Mị Họa ngước mắt lên nhìn.
Ánh mắt tự mình phải cảm nhận.
“Là phụ nữ phải tuân thủ phụ đạo, ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, đừng có cả ngày mơ mộng hão huyền nữa.” Hắn nói: “Chuyện của cô có không ít người biết, cô xem bạn bè sẽ nhìn ta thế nào chứ? Nhân lúc vẫn chưa quá mất mặt thì mau về cùng ta đi, từ sau an phận là được.”
Mị Họa cười nhạt: “Nếu như trong nhà có đàn ông có thể đứng ra gánh vác mọi việc, ưu tú hơn thiếp thân thì thiếp thân đâu phải đích thân ra mặt chứ?”
Khuôn mặt người đàn ông nháy mắt đã tím cả lại.
“Ta đâu có để cho cô thiếu ăn thiếu mặc? Cần gì phải xuất đầu lộ diện, mất mặt như vậy?”
Mị Họa đáp: “Những lời nói này thật buồn cười, tiền tiêu của tướng công mỗi một năm cần đến chín nghìn xâu, nữ quyến, tỳ nữ, tôi tớ cùng các chi phí sinh hoạt khác trong phủ cũng đã tới năm nghìn xâu, tiền gửi cho cha mẹ cũng lên tới ba nghìn năm trăm xâu, rồi ngày lễ ngày tết cũng phải tiêu bốn nghìn ba trăm xâu... Vậy mà doanh thu ở cửa hàng và ruộng tốt lại chưa tới mười nghìn xâu, còn thiếu nhiều như vậy, lẽ nào là tướng công bù vào ư?”
Trước khi Mị Họa gả vào, sổ sách của phủ liên tiếp mấy năm gạch đỏ, khoản lỗ lên tới hơn ba trăm nghìn xâu.
Đến nay có thể biến lỗ thành lời, ăn mặc đồ dùng trong phủ cũng ngày càng tốt hơn, còn không phải là nhờ cô à?
Bám váy phụ nữ mà còn không xem xét lại thái độ của mình, mặt đúng là dày thật.
Người đàn ông không nói lại được cô, không có lý do để phản bác, mà nhẫn nhịn thì bản thân lại càng khó chịu.
“Tóm lại, cô có quay về hay không?”
Mị Họa bình thản nói: “Văn thư chinh tích của Lan Đình Công cũng sắp tới rồi, nếu bây giờ rời đi, ngươi không sợ bị chất vấn à?”
“Chinh tích? Cô ư?” Hắn suýt chút nữa đã phì cười: “Nếu như Lan Đình Công tìm cô, ta sẽ quỳ ở đây mà ăn hết cái bàn này!”
Mị Họa: “...”
Không phải ăn thẻ tre thì lại là ăn bàn, khẩu vị của người đàn ông này đúng là càng ngày càng kỳ lạ.