KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (12)
“Ánh mắt của cô có ý gì?”
Nhận được ánh mắt “tự hiểu đi” của Mị Họa, trong lòng người đàn ông khó chịu, đối phương đang nghi ngờ hắn hay là đang xem thường hắn?
“Nếu không phải lão gia ta dung túng cô, cô tưởng mình là cái thá gì?”
Người đàn bà này lại dám đùa bỡn xem thường hắn, lá gan cũng lớn thật đấy, không quản cho tốt thì có phải sau này cô ta muốn trèo lên đầu hắn hay không?
Mị Họa cười lạnh, bĩnh tĩnh buông bát đũa xuống, đưa tay nhận lấy khăn do tiểu thiếp đưa tới, ưu nhã lau miệng.
“Lang quân có lòng tin như vậy thì ngài hãy đợi ăn cơm với thẻ tre xào bàn đi. Nhà chúng ta cũng không coi là bần hàn, một cuộn thẻ tre, một cái bàn vẫn đáp ứng được. Nếu như sau này, nhà bếp làm không hợp khẩu vị thì thiếp thân sẽ bảo đầu bếp thử thêm vài món mới cho đến khi ngài hài lòng thì thôi.”
Người đàn ông suýt nữa bị lời nói của cô làm cho nghẹn chết, ngón tay chỉ vào Mị Họa vì tức giận mà trở nên run rẩy.
Mị Họa đứng dậy khỏi đệm ngồi, lúc trở về phòng, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tiểu thiếp do dự một giây, quả quyết nhấc chân đuổi theo bước chân vợ cả, bỏ lại cái chân lợn bự không ra gì kia.
Đại phu nhân Mị Họa mới là cha mẹ là miếng cơm của cô ta, không ôm cái bắp đùi này chẳng lẽ lại đi ôm cái gã đàn ông không đáng tin cậy kia à?
Người đàn ông giận đến mức lật bàn mắng chửi người, nhưng mà lần nào cũng thế, người hắn muốn mắng chửi lại rời đi trước, bất kể hắn mắng ác độc như thế nào, khó nghe ra làm sao thì người nghe cũng chỉ là mấy người hầu.
Không những chẳng gây ảnh hưởng gì đến Mị Họa, trái lại làm bản thân hắn bị mất mặt, tổn thương lá gan của chính mình.
“Đồ đàn bà đanh đá! Tức chết đi được!” Người đàn ông hung hăng nện xuống bàn, nghiến răng nói: “Sớm muộn gì cũng phải bỏ ả đàn bà đanh đá này, sớm muộn gì cũng phải bỏ ả ta!”
Người hầu đứng một bên chỉ có thể âm thầm trợn trắng mắt.
Nếu như người đàn ông này dám bỏ vợ thì đã bỏ từ lâu, làm gì có chuyện hai vợ chồng hành hạ nhau nhiều năm như thế chứ?
Hắn cũng không hiểu, đại phu nhân có tài có sắc, hòa ly tái giá cũng đầy người muốn, cần gì phải treo cổ trên cái cây xiêu vẹo này?
Không chỉ có người hầu không hiểu, mà cả thiếp thất trong hậu viện của người đàn ông này cũng không hiểu.
Đại khái Mị Họa là người vợ trong mộng của tất cả đàn ông, trên đối đãi cha mẹ, dưới chăm nuôi con cái, xử lý gọn gàng việc trong phủ, nội viện ngoại viện đều không cần người khác phải lo. Cô chưa bao giờ quản chuyện buổi tối chồng ở phòng của thiếp thất nào, nếu như chồng muốn cưới vợ bé, cô ủng hộ, ngay cả tiền nuôi thiếp thất cũng do cô kiếm, có thể nói đây là dịch vụ trọn gói. Đàn ông trừ việc sinh con ra thì không cần động não chuyện gì hết.
Vợ hiền như thế, có người đàn ông nào mà không thích?
Chỉ có bất đồng duy nhất là người vợ hiền này không hề khom lưng nịnh nọt, cũng sẽ không trang điểm lộng lẫy mỗi ngày đi diss thiếp thất, ngược lại còn có thể khiến chồng tức đến mức lửa giận ngút trời, làm cho thiếp thất cũng đứng về phía cô. Nói đến chuyện này thì đúng là phức tạp, người ngoài nhìn không thấu.
Tại phòng sách.
Tiểu thiếp đang dùng đôi tay mà người đàn ông cực thích bóp vai cho Mị Họa, lực nặng nhẹ phù hợp, tay nghề cũng lão luyện, thao tác thành thạo, nhuần nhuyễn.
Mị Họa dựa vào ghế xem sách, chân mày khi thì nhíu lại, khi thì giãn ra.
Tiểu thiếp không kìm được khuyên một câu: “Vì sao phu nhân không nói chuyện tử tế với lão gia một chút?”
Mị Họa lật một trang, mí mắt cũng không nhích lên nói: “Ta với hắn thì có gì hay để nói.”
Bùn loãng không thể trát tường, nói nhiều ngược lại sẽ làm mình tức giận, giận thì hại gan, hại gan thì tổn thọ.
Vì một người đàn ông như thế mà tự sát từ từ, chẳng phải mệt chết à.
Tiểu thiếp nói: “Lão gia luôn chọc phu nhân tức giận, phu nhân cũng phiền lòng, không bằng trấn an hắn để hắn bớt cản trở ngài đọc sách.”
Mị Họa cười lạnh nói: “Hắn xứng sao?”
Tiểu thiếp: “...”
Tiểu thiếp nhớ tới đức hạnh của lão gia nhà mình, được rồi, quả thật hắn không xứng.
“Có một việc, thiếp vẫn luôn không hiểu, nếu phu nhân bằng lòng giải đáp thì hãy giúp thiếp thân giải đáp nghi ngờ nhé?”
Mị Họa nói: “Việc gì?”
Tiểu thiếp nói: “Phu nhân tài mạo song toàn, tuổi tác cũng không lớn, nếu như hòa ly tái giá, không lý nào lại không tìm được nhân trung long phượng, tội gì phí thời gian với lão gia? Phu nhân đối xử với bọn thiếp rất tốt, bọn thiếp không phải là không biết ơn, đương nhiên hy vọng phu nhân được sống tốt hơn. Lão gia... trái lại không phải tất cả đều xấu, nhưng vẫn kém hơn những thanh niên tuấn kiệt, hậu viện của những người khác nào có nhiều thiếp thất đến vậy?”
Bây giờ làm vợ cả của một gã đàn ông cặn bã, mỗi ngày còn phải chịu đựng một tên đần độn lắc lư trước mặt mình, bực bội biết bao!
Mị Họa cong môi cười yếu ớt, cô nói: “Đối với ta mà nói, người nào trên thế gian đều không phải hắn, gả cho ai cũng chẳng sao cả.”
Năm đó, nếu không phải thân thích vô liêm sỉ dùng thủ đoạn ép cô lập gia đình thì cô muốn ở góa cả đời.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nếu người chồng hiện tại giày vò như thế nào cũng chẳng làm gì được cô thì có khác nào hòa ly đâu?
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, cô đã chấp nhận thực tế rồi, không muốn thay đổi.
Nếu như hòa ly, khó bảo đảm cái thứ gọi là “người nhà mẹ đẻ” có ép bức cô gả đi một lần nữa hay không.
Dĩ nhiên, bây giờ cô sẽ không cho những kẻ đó cơ hội hãm hại mình nữa.
“Hắn” trong miệng Mị Họa ám chỉ ai, trong lòng tiểu thiếp biết rõ, đó chính là chồng cũ của Mị Họa, nghe nói đó là người đàn ông cực kỳ dịu dàng.
“Hơn nữa hắn có cưới nhiều tiểu thiếp cũng không có gì không tốt.”
Lời này của Mị Họa nằm ngoài dự đoán của tiểu thiếp.
“Dạ?”
Có vợ cả thích chồng mình cưới vợ bé ư?
“Cảnh đẹp nhân gian có nhiều cũng không bằng ba phần của hồng nhan. Người nào người nấy đều đẹp hơn hoa, vừa trẻ lại vừa đẹp, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã là một bức họa rồi.” Mị Họa cười nói: “Các ngươi ấy, mỗi người có bản lĩnh của riêng mình. Ví dụ như ngươi, bóp vai đấm lưng luôn rất khéo, bình thường ngồi đọc sách lâu, cổ và bả vai đều đau, có người đấm lưng bóp vai, vậy chẳng phải là cuộc sống mỹ mãn rồi ư? Vân Nương có giọng như chim hoàng oanh, ta thích nhất sáng sớm nghe cô ấy hát ở hậu viện, cả ngày tâm trạng rất tốt, Tiêu Hồng có thể nhảy múa, dáng người xinh đẹp, động lòng người.”
Móng heo bự thích tiểu thiếp có cả sắc đẹp lẫn tài nghệ, mấy người trong hậu viện đều được hắn dùng rất nhiều tiền chuộc từ lầu xanh ra, Mị Họa cũng thích.
Dù nói là người đàn ông kia nuôi mấy cô vợ bé này, nhưng thực ra chính là Mị Họa nuôi bọn họ.
“Đương nhiên...” Không biết nghĩ tới cái gì, giọng của Mị Họa bỗng có vẻ tự giễu: “Ở thời đại này, cuộc sống của phụ nữ là không dễ dàng nhất, hắn lấy thêm một tiểu thiếp, không phải là thêm một cô gái có chỗ an thân sao? Lợi có hại có, phúc họa nương tựa vào nhau, chỉ xem người trong cuộc nghĩ thế nào mà thôi.”
Ai mà không biết Mị Họa thời trẻ ghét nhất sự tồn tại của vợ bé, lúc nào khịt mũi coi thường những người này.
Nhưng mà trước kia khác, bây giờ khác, thời đại đổi thay, Nam Thịnh trải qua hơn mười năm chiến tranh, có biết bao cô gái gặp phải bất hạnh.
Mị Họa đã gặp quá nhiều cảnh tượng các cô gái phơi thân trần nơi hoang dã, thi thể trải qua dầm mưa dãi nắng, mọc đầy giòi bọ.
Đối với nhiều người, sống được đã không dễ dàng, làm gì có tư cách đòi hỏi phải sống như thế nào.
“Phu nhân, Lan Đình Công thật sự sẽ hạ lệnh chinh tích sao?”
Mị Họa khẳng định nói: “Chắc chắn, cô ấy cần ta.”
Tiểu thiếp cười nói: “Nếu là như vậy, lão gia bên kia...”
Thật sự phải ăn cơm với thẻ tre xào bàn ư?
“Hừ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, hắn nói ăn được thì ta sẽ nhìn hắn quỳ xuống ăn.”
Trước khi gửi công văn chinh tích, Khương Bồng Cơ nhận được vài tin tức.
Không ít người dân đều nói nhìn thấy người giống Hoa Uyên.
Khương Bồng Cơ xâu chuỗi những đặc điểm này với nhau, phát hiện ra một bí mật, Hoa Uyên ra phía Bắc đi Ninh Châu.
Ninh Châu?
Đó không phải là quê của Hoa Uyên à?
Cô nhớ là Vệ Từ từng nói hình như ở kiếp trước, lần cuối anh nhìn thấy Hoa Uyên cũng là ở Ninh Châu.