Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1704

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (13)

“Chủ công đoán là Hoa Uyên đi Ninh Châu?”



Vệ Từ được Khương Bồng Cơ bí mật gọi tới để báo tin về Hoa Uyên.



Khương Bồng Cơ nói: “Ta đoán là vậy, nếu ta nhớ không nhầm, huynh đã từng nói kiếp trước Hoa Uyên cũng bị bệnh rồi qua đời ở Ninh Châu đúng không?”



“Đúng là như vậy, nhưng mà ở kiếp này... không ngờ Hoa Uyên vẫn có kết cục giống như vậy.”



Nếu không vì cảnh ngộ lúc nhỏ, Hoa Uyên cũng không đến nỗi mắc bệnh đa nhân cách, càng không làm cuộc đời gã trở nên như vậy.



Nếu như tinh thần của gã còn tỉnh táo, chưa nói đến công thành danh toại nhưng sống an ổn đến cuối đời cũng không có gì khó khăn.



“Chủ công định xử lý gã như thế nào? Phái người đi bắt gã về hay là trực tiếp giết chết?”



Vệ Từ tuyệt đối sẽ không đồng tình với Hoa Uyên, dù Hoa Uyên có đáng thương đến thế nào đi nữa thì gã cũng đã gây ra rất nhiều sai lầm không thể tha thứ.



Hai tay Khương Bồng Cơ chống cằm, ngước mắt lên nhìn Vệ Từ.



“Ta định đích thân đi gặp gã, rồi đưa ra quyết định cuối cùng, Tử Hiếu có muốn đi cùng không?”



Dù nhân cách mà Hoa Uyên tự nghĩ ra đều là giả, nhưng nếu không đích thân xử lý thì trong lòng Khương Bồng Cơ không thấy thoải mái.



Đánh giặc đã hai, ba năm rồi, cô và Tử Hiếu không hề có nhiều thời gian riêng bên nhau, giờ có thể mượn cơ hội lần này để ở bên nhau một thời gian.



Vệ Từ cười nói: “Bỏ lại mấy người Tử Thực ở thời khắc mấu chốt thế này, nếu không đưa ra được lý do, e là bọn họ lại oán trách.”



Đặc biệt là việc để Vệ Từ đi cùng, anh thật sự lo mấy người Phong Chân sẽ hiểu lầm chủ công nhà mình lấy việc công làm việc tư.



Khương Bồng Cơ thấy chẳng sao cả, cô nói: “Trận đại chiến ở Nam Thịnh ngừng rồi nhưng các nơi vẫn còn có vài nhóm dân chúng lớn nhỏ làm loạn, nếu muốn hoàn toàn thái bình thì còn cần một khoảng thời gian nữa. Ta là chủ công, há có thể ngồi yên không quan tâm đến? Để đảm bảo cho sự bình yên của người dân, ta phải diệt trừ những thứ sâu bọ này, một khắc cũng không thể chậm trễ.”



Cô là loại người lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng ư?



Rõ ràng cô vì đại cục, vì dân chúng, vì muốn xử lý mối tai họa ngầm là Hoa Uyên, đồng thời mang lại thái bình cho người dân đấy chứ.



Bất luận là nghe bao nhiêu lần, thấy bao nhiêu lần, Vệ Từ vẫn không nhịn được mà cảm khái rằng bản lĩnh mở mắt nói mò của chủ công nhà mình quả thật không ai bằng được.



“Làm phiền chủ công tự nói những lời này với bọn Tử Thực đi, Từ sẽ không vượt quyền đâu.”



Khương Bồng Cơ ôm má: “Ài, Tử Hiếu cũng biết nói mấy câu nghịch ngợm rồi cơ à, ai dạy hư huynh vậy?”



Bạn nhỏ Tử Hiếu trước kia là tri kỷ, sẽ không nghịch ngợm như vậy đâu.



Vệ Từ nháy mắt phải, cười trêu: “Chủ công nghĩ sao?”



Khương Bồng Cơ nói: “Ta nghĩ rằng... cái này gọi là tướng phu thê.”



Ngày rộng tháng dài, hai người có vài điểm càng ngày càng giống nhau, càng ngày càng ăn ý.



Vệ Từ lập tức chịu thua, đỏ cả mặt.



Bàn về chuyện nói mấy câu cợt nhả thế này, có mười Vệ Tử Hiếu cũng không bằng một Khương Bồng Cơ, trình độ của cô chính là trùm cuối.



Quả nhiên, đề nghị của Khương Bồng Cơ bị mấy người Phong Chân xem thường.



Ngoài mặt thì cười hì hì, còn trong lòng thì đê ma ma.



Làm việc công thì làm việc công đi, còn cố ý mang theo Tử Hiếu là định làm gì chứ?



Khương Bồng Cơ nhướn mày cười nói: “Chẳng có ý gì cả, một mình ta đâu thể nào ‘tạo ra’ thiếu chủ mà mấy huynh lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm chứ.”



Phong Chân lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý, giơ tay lên gạt cái tay của Khương Bồng Cơ đang khoác lên vai anh ta ra.



Một mặt cố ra vẻ đứng đắn, kiềm chế khóe môi đang muốn nhếch lên, một mặt rất chính nghĩa nói: “Chủ công nói chí phải, bình định loạn dân để dân chúng yên ổn mới là việc cần kíp. Tử Hiếu làm việc thận trọng tỉ mỉ, có cậu ấy phụ trợ bên cạnh chủ công thì thần yên tâm rồi.”



Trời đất bao la đều không lớn bằng thiếu chủ.



Đợi thiếu chủ trưởng thành, anh ta sẽ không cần chịu đựng tính khí tệ hại của chủ công nữa, nghĩ đến thôi đã thấy vui vẻ rồi.



Mới vừa rồi còn trợn trắng mắt lên, giờ lại chỉ mong Khương Bồng Cơ lập tức cuốn gói chăn đệm bế theo Vệ Từ cùng đi.



Ôi giời, đàn ông!



Ninh Châu cách vị trí hiện tại của Khương Bồng Cơ không tính là quá xa, nhưng cũng không gần, giơ roi thúc ngựa cũng phải mất mấy ngày.



Lúc chuẩn bị đi thì lại có một người bạn nhỏ ngáng chân.



“Huynh tới làm gì?”



Khương Bồng Cơ bất mãn nhìn Lữ Trưng, người này “thành tâm” muốn phá rối có đúng không?



Lữ Trưng nói: “Nghe nói Lan Đình Công muốn đi tìm Hoa Uyên, tại hạ và hắn vẫn còn gút mắc, vừa hay thừa dịp này chấm dứt đi.”



Khương Bồng Cơ đang muốn mở miệng từ chối, không ngờ Vệ Từ lại dùng ánh mắt cầu xin cho Lữ Trưng.



“Tức quá đi mất! Lại còn phải dẫn theo hai con kỳ đà cản mũi nữa!”



Mặc dù Khương Bồng Cơ không tình cũng chẳng nguyện, nhưng cô vẫn phải để Lữ Trưng và con gái nuôi của Lữ Trưng là Khang Hâm Đồng đi cùng.



Hai ngày trước khi lên đường, danh sách chinh tích đầu tiên được đưa ra, không ngờ người đứng đầu lại là Mị Họa.



Mị Họa, vừa nghe tên đã biết đây là một cô gái, mà thực tế đây chính là một cô gái.



Mặt của những sĩ tử xếp hạng sau cô đều đen kịt.



Dù trong lòng có gào thét là có mờ ám, không công bằng, nhưng trên mặt vẫn phải dè chừng nhau mà nói lời chúc mừng, một cảnh tượng cực kỳ hài hòa.



Công văn chinh tích được người phụ trách đưa đến nơi ở của từng sĩ tử, khi âm thanh chúc mừng từ đầu hẻm truyền đến phủ, Mị Họa đang đứng trong viện nhìn mây trời ở phương xa. Tiểu thiếp đứng bên cạnh che ô cho cô còn bực bội nói: “Sao mà bên ngoài ồn ào thế nhỉ?” Vietwriter.vn



“Ta lại không cảm thấy ồn ào, nghe rất hay mà.” Mị Họa ý vị thâm trường nói: “Dặn dò nhà bếp chuẩn bị đi.”



“Phu nhân, chúng ta mới dùng bữa trưa lúc nãy mà.”



Mị Họa nói: “Chuẩn bị món thẻ tre xào bàn cho lão gia.”



Tiểu thiếp ngây ngốc một lúc mới phản ứng được, lập tức vui vẻ ra mặt mà chúc mừng Mị Họa.



Một ngày này, người tuyệt vọng nhất e rằng chính là chồng Mị Họa.



Khi tin vui về việc chinh tích truyền tới, hắn giống như nghe thấy tiếng chuông báo tử vang lên vậy, trong đầu luôn có bốn chữ to đùng “xong đời ta rồi” vang lên.



“Không ăn! Chết cũng không ăn!”



Hắn thà quỳ chết cũng không ăn.



Dù gì cũng làm vợ chồng mấy năm, hắn biết tính cách của Mị Họa rất nghiêm túc, nói muốn hắn ăn thẻ tre xào bàn thì chắc chắn sẽ làm được.



“Lão gia, nhân lúc phu nhân còn chưa nhớ ra, hay là chúng ta chạy trước đi?” Mặt người hầu đau khổ, chân thành đề nghị lão gia nhà mình: “Đợi chuyện này qua đi, nói không chừng phu nhân sẽ quên chuyện này. Vào lúc này mà còn ở lại thì phu nhân sẽ tới đây mất!!!”



Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!



Người đàn ông vội vàng cuốn gói hành lý, dẫn theo hộ vệ chuồn đi, một khoảng thời gian sau đó, hắn không dám xuất hiện bên cạnh Mị Họa.



Mị Họa một tay bưng đĩa thẻ tre xào bàn, nhìn căn phòng lộn xộn, cô chỉ cười nhạt không nói.



“Vô dụng thật sự! Cứ để hắn đi đi. Sau khi chuyện này xảy ra, hắn sẽ yên tĩnh lại một khoảng thời gian.”



Tiểu thiếp đứng bên cạnh thấy vậy thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cảm khái sự lợi hại của phu nhân nhà mình thêm một lần nữa.



Người có đầu óc đều biết không thể nào ăn thẻ tre xào được bàn, lão gia nhà mình lại cứ tưởng thật, không những tưởng thật mà còn bị dọa chạy mất.



Tin tức Mị Họa đứng đầu bảng xếp hạng như mọc cánh mà truyền ra ngoài.



“Để một người phụ nữ xếp hạng trên ta, đúng là vô cùng nhục nhã!”



Mị Họa là ai?



Là phụ nữ đã có chồng!



Hắn học tập gian khổ hơn hai mươi năm, sao có thể không bằng một người phụ nữ chứ?



Chắc chắn có gì đó mờ ám trong chuyện này!



Sĩ tử xếp hạng thứ hai mươi mốt bực bội, hắn rất cứng cỏi, kiên quyết không chịu thua, từ chối chinh tích. Quần chúng ăn dưa mặt ngáo hết cả mà nhìn vị sĩ tử này giậm chân, lại ngơ ngác nhìn người đưa tin cất công văn chinh tích vào trong áo, xoay người rời đi.



Sĩ tử: “...”



Cứ thế mà đi à?



Không níu kéo một chút ư?



“Chẳng phải Lan Đình Công cũng là nữ hay sao?” Một người xem nhỏ giọng lầm bầm.



Đâu phải là sĩ tử không biết Khương Bồng Cơ là nữ, nếu không nhịn được phụ nữ hơn hắn một bậc thì còn chạy đi thi cử làm gì?



Rảnh rỗi sinh nông nổi à?

Bình Luận (0)
Comment