KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (14)
“Ài, con gái lớn rồi, không giữ được, giữ tới giữ lui giữ thành thù, giờ ta đã có thể hiểu được sự xót xa trong lời nói này rồi.”
Lữ Trưng nhìn dáng vẻ con gái nuôi nhà mình bận tới bận lui, lúc nói chuyện cũng mang theo chút vị chua của dấm, chua loét đến mức rụng cả răng rồi.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Vậy mà huynh cũng là đệ tử do tiên sinh dạy dỗ ra đấy, lời này có thể dùng tùy tiện như vậy sao?”
Nói cứ như cô là gã đàn ông cặn bã bắt mất tri kỷ nhỏ của Lữ Trưng vậy.
Lữ Trưng cười khẩy nói: “Từ lúc gặp cô, con bé chẳng bận tâm đến cơm nước gì nữa, thật sự rất giống bệnh tương tư. Bây giờ lại còn ân cần hầu hạ cô này kia, tinh thần đó của con bé làm ta nhìn nóng cả mắt, cả lão phụ thân mà nó cũng quên rồi. Cô nói thử xem, lời ta vừa mới nói đâu có sai ngữ cảnh? Thật uổng ta thương yêu nó!”
“Năm xưa, cô làm hại các quý nữ ở quận Lang Gia đã đành, giờ đến cả tiểu bối mà cũng không tha cho, Tử Hiếu nhà cô có biết chuyện này không?”
Khương Bồng Cơ đứng bên cạnh bĩu môi, nói: “Không phải huynh ấy đang ở ngay đây à? Mắt không mù tai không điếc, tất nhiên là biết rồi.”
Vệ Từ vô tội bị chiến tranh lan tới, chỉ có thể nở một nụ cười xấu hổ mà không thiếu lễ phép.
Lần này bọn họ tiến tới Ninh Châu, đường xá nói xa thì không xa, nói gần cũng chẳng gần.
Lo lắng tới chuyến đi lần này còn có hai văn sĩ là Vệ Từ và Lữ Trưng đi cùng, lại cả cô nhóc Khang Hâm Đồng này nữa, Khương Bồng Cơ liền phái người chuẩn bị thêm mấy cỗ xe ngựa, hơn nghìn người đi theo phục vụ, tất cả đều mang hành lý đơn giản. Cô đi gặp Hoa Uyên là thật, nhưng để bình định loạn dân trong phạm vi nhỏ trên đường đi cũng là thật, chỉ mang mấy chục người theo là không thực tế. Không nói đám Phong Chân có đồng ý hay không, chỉ riêng cửa Vệ Từ này thôi cũng đã không qua được rồi.
Mới ra khỏi thành không lâu, Khương Bồng Cơ đã hơi mất kiên nhẫn, mời đám Lữ Trưng đến chơi cờ nói chuyện phiếm rồi.
Vệ Từ sẽ không từ chối đề nghị của Khương Bồng Cơ, nhưng Lữ Trưng thì không như vậy, anh ta tỏ vẻ từ chối lời mời này.
Không thể chơi cờ được, vĩnh viễn cũng không thể chơi cờ được, nếu như anh ta bị Khương Bồng Cơ tẩn trên bàn cờ ngay trước mặt con gái nuôi của mình thì uy nghiêm của người cha nuôi này liệu có còn hay không? Sau khi thành công điều chỉnh lại tâm lý một phen, cuối cùng lại bị hủy hết dưới đôi mắt tỏa sáng rực rỡ của con gái nuôi nhà mình.
Ài...
Con gái à, con thì có cơ hội tiếp xúc gần gũi với idol rồi, nhưng con có biết là vi phụ sẽ bị chà đạp tới mức nào không?
Đôi X nam nữ này bắt tay với nhau bắt nạt anh ta, anh ta lấy đâu ra cơ hội xoay người đây?
Xoay người thì không thể nào xoay được rồi, vĩnh viễn cũng không thể trở mình được, chỉ có thể nằm yên để bọn họ đè trên mặt đất giày vò mới có thể sống sót.
“Ài...” Lữ Trưng nhìn thấy không thể cứu vãn được ván cờ nữa, liền “chậc” một tiếng, bỏ quân cờ vào hộp, lên tiếng nói: “Cho đến bây giờ mà ta vẫn không hiểu nổi, một người trung trinh chung tình giống như Tử Hiếu, tại sao cuối cùng lại ngã quỵ trước một người có tác phong như lãng tử cơ chứ?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Thiếu Âm có biết bản chất của con người là gì không?”
Lữ Trưng không hiểu cô có ý gì, không nhịn được ra hiệu hỏi lại.
“Bản chất của con người chính là lặp lại và lặp lại. Lần nào huynh gặp ta cũng nói đi nói lại mấy câu tương tự nhau, huynh không thấy chán, nhưng ta thì ngấy rồi. Tử Hiếu là sư đệ của huynh chứ không phải con gái huynh, huynh cứ như phụ thân bị cướp mất con gái vậy, vừa nhìn thấy con rể là tóm con rể lại mà dặn dò dài dòng, đau lòng rồi lại đau lòng. Ôi, ông trời ơi mở mắt ra mà xem, hãy để kiếp này của huynh chỉ sinh ra được con trai thôi, chứ nếu huynh sinh ra được đứa con gái ruột, chờ tới lúc con gái huynh tới tuổi cập kê đi lấy chồng, có khác nào đào mất trái tim huynh không, không biết huynh còn khổ sở tới mức nào nữa...”
Lữ Trưng: “....”
Lời nguyền rủa này ác độc thật!
Lúc này, Lữ Trưng hơi hối hận, tại sao anh ta phải đi theo tới đây chứ?
Khương Bồng Cơ cứ như bị uống nhầm thuốc vậy, lúc nào cũng đả kích chuẩn xác vào Lữ Trưng, đả kích tới mức Lữ Trưng bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi.
Tưởng tượng đến chuyện nửa đời sau đều phải đối mặt với một chủ công như vậy, Lữ Trưng liền cảm thấy cuộc đời trở nên u ám, không thấy chút tia sáng nào hết.
Vệ Từ không nhịn được nói đỡ vài câu cho Lữ Trưng.
Khương Bồng Cơ vòng tay qua cổ anh, cười khẽ, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy mẫn cảm của Vệ Từ, cho dù trong lòng Vệ Từ không có gì ngượng ngùng hết, nhưng phản ứng sinh lý của anh lại rất khó kìm nén được, hai bên tai rất thành thật mà biến thành màu đỏ tươi, càng làm nổi bật làn da trắng nõn nà xung quanh. Anh nâng tay lên đỡ dưới hai nách của Khương Bồng Cơ, tránh để cô bị trượt xuống dưới. Lúc này, tâm trạng của anh tựa như gió xuân tháng ba nhẹ nhàng lay nhành liễu vậy, trái tim anh dường như đã hóa thành nước rồi.
“Ai bảo Thiếu Âm không có mắt nhìn chứ, khó lắm mới tìm được cơ hội đồng hành cùng huynh, vậy mà lại vác thêm cha con bọn họ nữa, có vài việc không tiện làm cho lắm.”
Khương Bồng Cơ nghĩ đến chuyện này liền cắn răng.
Cô chen chân vào trong vạt áo của Vệ Từ, hai bàn chân không đi tất lại càng trắng trẻo hơn dưới sự phụ trợ của tầng tầng lớp lớp quần áo màu xanh thẫm.
Vệ Từ nhìn mà đôi mắt khẽ tối lại, tay phải vươn ra bên cạnh sờ soạng một lát, anh lấy được đôi tất bị rơi xuống rồi mặc lại cho cô.
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh thật là, không có tình thú gì hết.”
Cho dù Khương Bồng Cơ mặc bikini chạy khắp nơi cũng không có vấn đề gì cả, nhưng đối với người ở thời đại này, một cánh tay hay một bàn chân hở ra ngoài thôi cũng bị cho là những bộ phận riêng tư. Đối với văn nhân chậm nhiệt này mà nói, chỉ hai chân thôi cũng có lực sát thương lớn hơn cả việc không mặc quần.
Vệ Từ bị cô trêu chọc tới mức chóp mũi đỏ lên, anh mím môi, đi tất cho cô rồi thắt lại dây lưng.
“Ngồi thẳng lên!”
Khương Bồng Cơ bĩu môi, cô dịch người một chút rồi ngồi xuống không xa đối diện với anh.
Lúc này, Vệ Từ mới âm thầm thở dài.
Hai kiếp trước sau của anh đều là người khắc chế giữ lễ, trong trí nhớ của anh, chuyện nam nữ hẳn là nên xảy ra vào buổi tối, địa điểm phải giới hạn ở trong phòng, cho dù ban ngày có làm gì thì xung quanh cũng không nên có ai. Bây giờ thì sao? Trong thùng xe quả thật chỉ có hai người bọn họ, nhưng bên ngoài thùng xe còn có những người khác nữa. Cho dù Vệ Từ có tu cả hai kiếp thì da mặt của anh vẫn không đủ để chống đỡ việc anh đi quá giới hạn.
Khương Bồng Cơ nhìn vành tai đỏ bừng cùng với chút mồ hôi vẫn còn trên chóp mũi Vệ Từ, khóe môi cô không kìm được nhướng lên. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trời đất chứng giám, bây giờ cô thật sự không có ý định làm chuyện cầm thú mà, không thấy cô vẫn còn đang mở kênh livestream à?
Cho dù cô muốn làm gì Vệ Từ, thì cô cũng sẽ đóng kênh livestream đã.
“Ta nghe người khác nói, những người đàn ông chậm nhiệt đều có một đặc điểm, sau khi hết chậm thì sẽ nhiệt đến mức không cứu vãn nổi, sao mà câu này không ứng lên người huynh cơ chứ?” Khương Bồng Cơ tiếc nuối lắc đầu, hai chân không chịu để yên mà gác lên trên đùi Vệ Từ: “Ta còn đang chờ huynh chủ động đấy.”
“Ngụy biện, trêu chọc chính nhân quân tử như vậy, thật là thất lễ!”
Vệ Từ hít sâu một hơi, trong lòng khẽ đọc thanh tâm chú, anh cụp mắt xuống, tiếp tục lật xem cuốn sách đang đọc dở.
Đam mê đọc sách, không thể dời mắt.
Rời xa sắc đẹp, siêu nhiên thành thánh.
Khương Bồng Cơ sẽ không để anh có cơ hội này, rảnh rỗi không có gì làm bèn dùng ngón chân kẹp lấy dải tua rua trang trí mà anh đeo bên hông, nghe thấy tiếng những viên đá này chạm vào nhau tạo ra âm thanh đinh đinh đang đang. Âm thanh không lớn, không thể so với tiếng động khi bánh xe quay tròn, vậy mà tai của Vệ Từ lại chỉ nghe được âm thanh lanh lảnh mà những viên ngọc va vào nhau phát ra, hai mắt không nhịn được chuyển từ những chữ đen trắng sang bàn chân của cô, lòng rất nóng nảy.
Khương Bồng Cơ dùng một tay chống xuống bàn nâng cằm, nửa người nằm trên tấm đệm lót trong thùng xe, ánh mắt lướt qua ngón tay của Vệ Từ.
Chiếc nhẫn kim cương kia vẫn còn đang đeo trên ngón tay anh, đeo quanh năm suốt tháng hằn ra thành vết, vẫn luôn sáng rực bóng loáng.
Cô cười nói: “Tử hiếu, huynh còn nhớ chuyện hôm đó ta tặng huynh nhẫn kim cương chứ?”
Vệ Từ không kiềm chế được nhớ lại, đủ loại hình ảnh thiếu hài hòa lướt qua trước mặt anh, chẳng bao lâu sau, mặt anh đã đỏ bừng như sắp bốc cháy, ngọn lửa trong lòng bùng lên khiến anh thấy hơi khó chịu. Dù có đọc thanh tâm chú một lần nữa cũng không thể kìm xuống, vậy thì niệm lại lần nữa là được, Vệ Từ lại càng không dám nhìn cô.
Khương Bồng Cơ nói: “Hôm ấy, ta còn đưa cho huynh một thứ đồ khác nữa, thật ra ta đã chuẩn bị không ít. Vốn tưởng phải ba, năm năm mới hết, nhưng thấy huynh thiếu chủ động tới vậy, khiến ta cảm thấy có khi lại dùng được cả đời cũng nên. Huynh nói xem, khi nào thì chúng ta mới có thể dùng hết chúng rồi đổi sang loại mới đây?”