MỘT VIÊN KẸO
Đổi sang loại mới?
Mấy từ này cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Vệ Từ, sắc mặt lúc đầu còn tạm bình tĩnh giờ đã ngượng ngùng đến mức không bình thường nữa rồi.
Đổi sang cái gì mới, trong lòng hai người đều hiểu rõ, Khương Bồng Cơ có thể thoải mái nói ra, nhưng người đứng đắn như Vệ Từ lại khó có thể mở miệng được.
“Hồ đồ!” Vệ Từ miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, anh dùng giọng nói bối rối trách cứ bên tai cô, cứ như thể anh sợ có người nghe trộm, nghe thấy đề tài riêng tư không thể nói với người ngoài của hai người vậy: “Tuyên dâm ban ngày, còn ra thể thống gì nữa! Đứng đắn một chút, đừng để bị người khác nhìn thấy...”
Dứt lời, anh nâng tay đặt cuốn sách sang một bên, liếc mắt nhìn thấy Khương Bồng Cơ lại quyệt đôi tất vừa mới đeo lên xuống sàn, Vệ Từ dùng một tay nhặt đôi tất kia lên, tay còn lại tóm lấy đôi chân đang vung loạn của cô, nghiêm túc đeo lại cho cô một lần nữa. Lần này thì anh buộc thành nút chết, xem cô quyệt xuống bằng cách nào!
“Vệ Tử Hiếu, huynh thật sự là hết thuốc chữa!”
Thấy anh vẫn còn ra vẻ ta đây là quân tử đoan chính đứng đắn, Khương Bồng Cơ kêu rên rồi nằm ngửa về phía sau, dùng mũi chân đạp đạp đùi anh như để hả giận.
Đương nhiên, Vệ Từ là Từ mỹ nhân danh xứng với thực nên cô không dám dùng sức quá lớn, kẻo vô ý đá anh đến mức tàn phế luôn.
Thay vì nói là đạp cho hả giận, sức lực này của cô chẳng thà nói là trêu chọc người ta thì hơn, lại còn là thể loại “gãi không đúng chỗ ngứa” nữa chứ.
Đám cá muối cũng không nhìn nổi nữa.
Mặc dù Khương Bồng Cơ vẫn luôn giữ chừng mực, những động tác này không hề tính là quá đáng với các cá muối, nhưng khi suy nghĩ tới thân phận của Vệ Từ, đám cá muối vẫn không nhịn được lau mồ hôi lạnh một phen thay cho vị huynh đài này. Giết người cũng chỉ là chuyện một cái gật đầu thôi, thủ đoạn mà Khương Bồng Cơ dùng để tra tấn Vệ Từ chính là khiến cho người ta sống không bằng chết.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tử Hiếu đụng phải bác Streamer đúng là xui tận mạng luôn, đàn ông có tiêu chuẩn đạo đức cao thì làm sao mà chống lại được kiểu trêu chọc này.
[Nửa Đêm Hóa Mèo]: Chắc hẳn anh ấy là Liễu Hạ Huệ chuẩn chỉnh rồi, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng cho Tử Hiếu.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Từ mỹ nhân dùng thực lực nói với mỗi một vị thích soi chỗ nhạy cảm rằng anh ấy là một người đàn ông có liêm sỉ, quả nhiên là không thay đổi chút nào.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, có một vài việc chỉ hiểu ngầm mà không nói ra, càng khỏi phải nói phần lớn người trong kênh livestream này đều là mấy tay lái lụa chuyên “lái tàu hỏa”, người nào người nấy chỉ có “râm” hơn không có “râm” nhất. Bọn họ dùng nhân cách để đảm bảo, những khán giả này đều đang tìm kiếm bóng dáng của “túp lều nhỏ”.
[Đa Viễn Vị Viễn]: Mấy tên soi chỗ nhạy cảm này, không thay đổi chút nào... phụt, trình độ Hán văn của đại thần cổ đại quả nhiên không phải là thứ mà đám phàm nhân chúng ta có thể vươn tới được. Mấy người thật sự là “râm” thấy ghê luôn, lòng dạ của bác Streamer bé xíu lại còn thích ghen như vậy, mấy người không sợ cô ấy ghen quá, đóng luôn kênh livestream à...
Cái gì gọi là miệng quạ đen?
Chắc hẳn đây chính là miệng quạ đen rồi.
Cá muối này mới nói xong, màn hình kênh livestream đột nhiên tối sầm lại.
Khương Bồng Cơ dùng thực lực diễn tả ngay rốt cuộc cô lòng dạ hẹp hòi thích ghen tuông đến mức nào, dám tơ tưởng đến người của cô, không sợ đao Trảm Thần phục vụ à?
Đi suốt một đường, trước khi mặt trời lặn, mọi người đi đến một quán trọ hơi hơi rách nát.
Bởi vì bị chiến tranh ảnh hưởng nên khu quán trọ này đã bị hoang phế gần nửa năm, nhưng nếu dọn dẹp lại một chút thì vẫn có thể ở tạm được.
Khương Bồng Cơ lấy cái cớ vụng về là trong quán trọ chỉ có một căn phòng để Lữ Trưng và Khang Hâm Đồng ngủ bên trong thùng xe ngựa, khiến cho hai người họ không thể hiểu nổi.
Trong quán trọ chỉ có một căn phòng thôi à?
Loại lấy cớ vụng về này, chắc cô chỉ dùng ngón chân để nghĩ ra thôi đúng không?
Nhưng mà địa vị của cô lớn hơn, cho nên trong lòng Lữ Trưng dù có một vạn câu đê ma ma nhưng vẫn đành phải nuốt xuống bụng, khỏi phải nói bức xúc tới nhường nào.
Người xưa không có hoạt động giải trí nào hết, trời vừa chập tối, căn bản đều là tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, nhà nào có tiền thì còn có thể đốt một ngọn đến để ngủ.
Khương Bồng Cơ không phải người nghèo, Lữ Trưng quy thuận cô nên tất nhiên không đến mức không châm nổi một ngọn nến, bởi vậy nên anh ta liền đốt một ngọn đèn để đọc sách một lúc, thuận tiện kiểm tra tình hình học tập của Khang Hâm Đồng ngày hôm nay. Làm một người cha nuôi nghiêm khắc, anh ta thật sự rất sát sao việc học tập của cô bé.
Ngồi xe ngựa xóc nảy cả một ngày, Khang Hâm Đồng tất nhiên thấy vô cùng uể oải, nhưng cô bé vẫn gắng gượng để anh ta kiểm tra và chuẩn bị cho bài tập của ngày mai. Anh ta thắp hai ngọn đèn, Lữ Trưng nhìn thấy Khang Hâm Đồng thật sự không chống đỡ được nữa, mới để cô bé quay về xe ngựa của mình ngủ.
Lữ Trưng là người trưởng thành, tất nhiên anh ta nhiều sức lực hơn trẻ con chút, bây giờ vẫn còn chưa mệt.
Thế nên anh ta bèn muốn đi tìm Vệ Từ tám chuyện, kết quả lại phát hiện Vệ Từ không ở trong xe ngựa của anh.
Lữ Trưng: “???”
Vệ Tử Hiếu đi đâu mất rồi?
Anh ta hỏi thăm mấy tên tùy tùng gác đêm, có vài người lắc đầu nói không biết, có vài người lại nói vừa rồi Vệ Từ đã ra ngoài, không biết anh đi đâu.
Phản ứng đầu tiên của Lữ Trưng là Vệ Từ đã gặp chuyện rồi, phản ứng tiếp theo mới nghĩ đến một khả năng khác.
Anh ta nhìn về phía quán trọ, sắc mặt vô cùng đặc sắc, cứ như là vừa mới đánh đổ cả một đống gia vị vào vậy.
Vệ Từ thật sự đã xảy ra chuyện rồi, là chuyện đại sự, khó giữ được trinh tiết.
Dù sao cũng là người trưởng thành cả rồi, có thời gian thì làm vài chuyện thú vị cũng là chuyện bình thường, nhưng Lữ Trưng cứ nghĩ đến quan hệ chủ thần của hai người là lại cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Nam chưa vợ, gái như chồng... Liễu Lan Đình từ trước tới giờ không hề biết xấu hổ, bây giờ ngay cả Tử Hiếu cũng bị cô ta dạy hư rồi....”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nghĩ đến thiếu chủ tương lai, anh ta lại chỉ có thể bịt mũi mà nhịn xuống.
Chờ tới khi thiếu chủ tương lai có thể một mình chống đỡ một phương, anh ta sẽ lập tức đạp đổ tên móng heo không hề đáng tin này! Vietwriter.vn
Tiếc là, ý muốn của Lữ Trưng không thể đạt thành trong một khoảng thời gian ngắn được.
Trong không gian tối đen không thấy nổi năm ngón tay, chỉ còn lại tiếng thở dốc giống như mèo con quấn người, nếu cẩn thận nghe ngóng thì dường như sẽ nghe thấy tiếng hai người.
Chờ tới khi trăng lên giữa trời, những tiếng động nhỏ đứt quãng này mới dần dần lắng xuống, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng cười khàn khàn của một cô gái.
“Chẳng phải Tử Hiếu nói rằng mình không dám đi quá giới hạn ư?”
Đầu óc nóng cháy của Vệ Từ đã hạ nhiệt, lý trí tập trung lại một lần nữa, anh nhớ tới đoạn thời gian vừa rồi, khuôn mặt lại lập tức nóng bừng lên.
Khương Bồng Cơ nói: “Trong chuyện này, ta cho phép huynh vượt qua giới hạn, dù sao cũng phải có hai người phối hợp thì mới có tác dụng, chúng ta còn có thể nghiên cứu nhiều hơn.”
Nghe cô nói như vậy, Vệ Từ không thể giả câm giả điếc nữa.
“Nếu như để người ngoài biết được, vậy phải làm sao?”
“Thú vui khuê phòng, người ngoài làm sao mà biết được chứ? Nếu cả chuyện này chuyện kia mà huynh cũng lo lắng, chi bằng chúng ta dứt khoát cạo đầu luôn đi, một người làm hòa thượng, một người làm ni cô, chặt đứt thất tình lục dục. Nếu như không dứt được, vậy thì cứ ngoan ngoãn làm nam nữ thế tục, cuồn cuộn hồng trần đi.” Khương Bồng Cơ nói: “Trái lại, ta cảm thấy vừa rồi không hề gò bó chút nào hết, thậm chí còn có thể cảm nhận được câu ‘như cá gặp nước’ mà tổ tiên thường nói.”
Nghìn điệu như một thì vô vị đến chừng nào, phải khai phá điều mới mẻ mới thật sự là đạo lý.
Khương Bồng Cơ cố gắng bẻ cong Vệ Từ sang con đường “mặt người dạ thú”, nhưng mà liêm sỉ của Vệ Từ rất nhiều, nên hiệu quả rất nhỏ.
“Nói năng lung tung.”
“Rồi rồi rồi, huynh nói ta nói năng lung tung thì là nói năng lung tung.” Đôi tay để trần còn dính chút mồ hôi mỏng linh hoạt vòng qua cổ của anh, Khương Bồng Cơ lại lấy một thứ gì đó không biết ở đâu ra, lắc qua lắc lại trước mặt anh, khóe môi của cô cong lên, nở nụ cười chẳng khác nào một nữ yêu tinh có thể ăn thịt người, ít nhất, ở trong mắt Vệ Từ thì là như vậy: “Đêm còn dài lắm, ta lại không có tâm trạng gì để ngủ cả, Tử Hiếu có muốn đến chốn thiên đường không?”
Lần lăn lộn này diễn ra rất lâu, mãi cho tới nửa đêm gần sáng, hai người mới ôm nhau ngủ.
Thiếu chủ mà đám Lữ Trưng mong mỏi rất lâu đã bị Khương Bồng Cơ vô tình vứt hết xuống mặt đất rồi, chờ tới ngày mai thì đem đi đốt hết, hủy thi diệt tích.
Thật sự là so sad. (* ̄︶ ̄)