CUỐI CÙNG CŨNG GẶP HOA UYÊN
“Sợ rồi à?”
Khương Bồng Cơ ngồi rửa tay bên cạnh suối, thuận tiện chà lau đao Trảm Thần và vỏ đao, rửa sạch vết máu dính trên đó.
Lúc Khương Bồng Cơ cúi người rửa thì phát hiện con gái nuôi của Lữ Trưng đang nhìn mình, cô cười ngoắc tay với cô bé, gọi cô bé đến gần mình.
Khang Hâm Đồng như vừa mới tỉnh giấc, không biết cô bé đang nghĩ gì, mặt đỏ lự lên, đi từng bước nhỏ về phía trước, cung kính hành lễ với Khương Bồng Cơ.
“Dân nữ không thấy sợ.”
Nói xong, Khang Hâm Đồng còn gật đầu thật mạnh để khẳng định bản thân mình không hề sợ.
Khương Bồng Cơ dùng bàn tay hơi ướt của mình vuốt đỉnh đầu của cô bé, động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ, cho dù cách vài lớp tóc nhưng cô bé vẫn cảm nhận được sự dịu dàng từ lòng bàn tay của đối phương. Khang Hâm Đồng không dám cử động, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng hẳn lên.
“Sợ thì nói là sợ đi, lúc nãy ta thấy mặt ngươi sắp trắng bằng mây bay trên trời rồi. Sợ hãi không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả, huống chi, bây giờ ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Khương Bồng Cơ bảo Khang Hâm Đồng ngồi cạnh cô, cô bé rụt rè ngồi nép bên cạnh Khương Bồng Cơ, hai mắt không khỏi đảo loạn.
Khang Hâm Đồng nói: “Thật ra dân nữ cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng mà có Lan Đình Công ở đây, cho nên dân nữ không sợ nữa.”
Khương Bồng Cơ nhìn thấy sự yêu thích và sùng bái không thể che giấu trong mắt cô bé, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
“Được, nếu Thiếu Âm mà biết thì chắc sẽ tức muốn chết mất, cô con gái mà huynh ấy phí công nuôi dưỡng lại bị ta bắt đi như vậy.”
Khương Bồng Cơ vẩy vẩy nước dính trên tay, lấy khăn lau khô nước trên thân đao Trảm Thần, rồi nhét đao vào trong vỏ.
Khang Hâm Đồng nói: “Nghĩa phụ cực kỳ tán thưởng Lan Đình Công, thường ngày không ngừng khen ngợi ngài!”
Khương Bồng Cơ buồn cười, nếu Lữ Trưng nghe thấy cô bé nói vậy thì chắc sẽ bật khóc mất, cô bé ạ.
Khương Bồng Cơ nhớ đến “Thánh nữ Hồng Liên” mà Vệ Từ nói, cô lại càng cảm thấy cô bé trước mặt mình đáng yêu hơn một tí.
Trong cuộc sống có vô số khả năng có thể xảy ra, cô hy vọng con đường mà Khang Hâm Đồng đi sẽ dẫn đến hạnh phúc.
“Lan Đình Công...”
Khương Bồng Cơ ừ một tiếng, ra hiệu bảo Khang Hâm Đồng tiếp tục nói.
Khang Hâm Đồng hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng lên mà nói: “Dân nữ có năng khiếu tập võ không ạ?”
“Không phải ngươi đang học văn với nghĩa phụ của ngươi à? Ta từng nghe huynh ấy nói, có vẻ ngươi có tham vọng to lớn muốn ganh đua cao thấp với lớp trí thức trong thiên hạ. Một người không thể cùng lúc tập trung làm hai việc được, cho dù năng khiếu của ngươi tốt đến đâu, nếu chia nhỏ ra cho phương diện khác thì nói không chừng sẽ không đạt được mục tiêu của mình đâu.”
Khang Hâm Đồng nói: “Mỗi ngày dân nữ có thể bớt một canh giờ ngủ của mình.”
“Vớ vẩn, ngươi còn nhỏ tuổi, đang là lúc cơ thể phát triển, ngươi mà ngủ ít đi một canh giờ, cẩn thận không cao lớn lên được đâu.”
Khang Hâm Đồng nghe thấy vậy thì chán nản cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi guốc gỗ dưới chân mình.
“Vì sao ngươi muốn học võ?”
Khương Bồng Cơ đối xử với trẻ con thường khá kiên nhẫn, Khang Hâm Đồng cũng không ngoại lệ.
“E là ngay cả thần tướng cũng không thể bì kịp với tư thế anh dũng của Lan Đình Công ban nãy, dân nữ rất thích!”
Lời thổ lộ cháy bỏng không hề có một chút màu sắc vẩn đục của thế giới người lớn, vừa thuần túy vừa nồng nhiệt.
Không đợi Khương Bồng Cơ có phản ứng gì, cá muối trong kênh livestream đã bắt đầu hò hét rồi.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Ở trong kênh livestream treo đầu dê bán thịt chó này, ngoại trừ không có tình tiết cung đấu ra, các bạn có thể nhìn thấy bất cứ tình tiết nào diễn ra. Cho dù là tình yêu đồng tính giữa đàn ông và đàn ông, tình cảm lãng mạn giữa đàn ông và phụ nữ, hay là tình cảm giữa hai người con gái, có quá nhiều thể loại, tùy mọi người lựa chọn. Tui nói này, không phải chứ, Streamer à, bác có thể thu lại hormone của mình một tí được không hả, đừng gây họa cho trẻ con chứ.
[Chủ Nhân Thiên Mệnh]: Tui sẽ không bao giờ tin đây là một kênh livestream bình thường nữa, Streamer lại càng không phải là một Streamer đứng đắn gì...
[Tiểu Tặc Vô Song]: Táng gia bại sản để mua một phiếu CP mới, cho dù chắc chắn sẽ bị lỗ, nhưng tui không hối hận vì đã mua đâu.
Khương Bồng Cơ bật cười nói: “Chỉ bởi vì một lý do như vậy thôi à?”
Cho dù mục đích của cô là Hoa Uyên, nhưng giải quyết loạn dân bên đường cũng là thật. Đất đai Nam Man rất rộng lớn, trên danh nghĩa thì đại quân của Khương Bồng Cơ đã thu cả Nam Thịnh vào túi, nhưng vẫn còn có rất nhiều nơi không cập nhật được tin tức, vẫn bị loạn dân và thổ phỉ chiếm lấy, nhân dân ở địa phương bị bọn chúng ức hiếp.
Vừa rồi cô đã gặp một loạn đảng có quy mô hơn nghìn người, loạn đảng thường là một đám bạo dân không hề có tổ chức, không có kỷ luật, cô xử lý một tí là xong ngay. Nhưng nhân số của hai bên không chênh lệch nhiều, khi một đám thổ phỉ xông tới, Khương Bồng Cơ chỉ có thể tiện tay xử lý luôn bọn họ.
Trùng hợp là Khang Hâm Đồng đã chứng kiến được cảnh tượng này.
Không biết cô bé kia có suy nghĩ như thế nào, bây giờ lại nói với Khương Bồng Cơ rằng mình muốn học võ.
Khang Hâm Đồng chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Dân nữ cũng muốn được cầm đao cầm kiếm, nếu sau này có xảy ra chuyện gì bất trắc, dân nữ sẽ không đến mức không thể tự bảo vệ mình.”
Ngay cả cha nuôi nhà mình cũng có thể rút kiếm ra, chỉ có mỗi cô bé là gánh nặng của mọi người, ngoại trừ trốn ở trong xe ra thì không làm gì khác được.
Điều khiến cho cô bé cảm thấy khó chịu không phải là thi thể của đám loạn dân kia, cũng không phải đối diện cái chết, mà là khi đối diện cái chết, mình lại chẳng thể phản kháng được.
Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi muốn học thì bảo nghĩa phụ của ngươi mời một võ sư về dạy.”
Khang Hâm Đồng nói: “Võ sư?”
“Tốt nhất là võ sư đã xuất ngũ từ nữ doanh, bản lĩnh giết người mà bọn họ được học thích hợp cho con gái học tập hơn.”
Khang Hâm Đồng gật đầu, nhưng ánh mắt lại hơi thất vọng.
Khương Bồng Cơ nói: “Tất cả các chiêu thức mà binh sĩ trong nữ doanh học tập đều do ta truyền xuống đấy.”
Vừa nghe thấy thế, ánh mắt Khang Hâm Đồng lại sáng lên, lộ ra nụ cười cùng với cặp má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Sau khi Lữ Trưng nghe chuyện Khang Hâm Đồng muốn học võ, anh ta nhíu mày lại, có vẻ không đồng ý.
Văn còn chưa học cho giỏi mà lại đi học cái khác, không sợ thất bại cả đôi à?
“Học cũng tốt, cô bé không thể nào mãi mãi không vấp ngã hoặc là mãi mãi không gặp nguy hiểm được, tốt hơn hết vẫn nên có một vài chiêu thức phòng thân.”
Lữ Trưng thở dài một hơi, ngầm chấp nhận chuyện này.
Đúng lúc bên cạnh cũng có binh sĩ của nữ doanh, có thể dạy nền tảng cơ bản cho Khang Hâm Đồng.
Đợi đến lúc bọn họ đến được Ninh Châu, trên đường đã giết chết không biết bao nhiêu thổ phỉ.
Khương Bồng Cơ nhấp một ngụm nước làm ướt môi, phái người đến gần nhà của Hoa Uyên và họ hàng để nghe ngóng xem có ai giống Hoa Uyên thường qua lại không.
Vận may của cô khá tốt, chuyện đi này đúng là không công cốc, dân chúng quả thật có nhìn thấy người trông giống Hoa Uyên.
“Ngày mai lại xem xem.”
Bây giờ đúng vào lúc các mùa giao nhau, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, buổi sớm còn có cơn mưa nhỏ bay bay.
Lữ Trưng để Khang Hâm Đồng ở lại quán trọ chờ bọn họ, đoàn người ra khỏi cửa, anh ta chỉ dẫn theo bốn tùy tùng để bảo vệ an toàn cho mình.
Đoàn người Khương Bồng Cơ thay bộ quần áo không quá nổi bật, đi đến “chỗ ở” của kẻ điên mà người dân nói đến.
Gọi là “chỗ ở” nhưng thật ra chỉ là một ngôi miếu đổ nát bị bỏ hoang, không chắn được gió cũng chẳng che được mưa.
Nghĩ đến cơn gió tối qua và cơn mưa sáng nay, lại thêm cả tình trạng của Hoa Uyên lúc này, Vệ Từ đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi.
Dù sao anh cũng có kinh nghiện từ kiếp trước.
Khương Bồng Cơ và Lữ Trưng cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng dù sao vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy, sự thật và tưởng tượng vốn thường có khác biệt.
“Chỗ này yên lặng quá.”
Bọn họ đi dọc theo đường núi gập ghềnh, tiến về phía trước, có thể lờ mờ thấy được giữa sườn núi có khói bếp bay lên.
Ở đây có một thôn nhỏ không đến ba mươi hộ dân, lúc đến gần có thể nhìn thấy bóng người đang di chuyển.
Ngôi miếu đổ nát không xa thôn lắm, Khương Bồng Cơ đứng từ xa có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui của trẻ con, còn cả tiếng gầm gừ giống như loài thú nữa.
“Con thú” kia càng gầm gừ giãy giụa, đám trẻ con lại càng cười đùa vui vẻ, ngây thơ.
Vệ Từ nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề.