Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1709

NGƯƠI TỰ KẾT THÚC ĐI

Hoa Uyên kiếm một cành cây để chống, khập khiễng đi lên núi, bên chân bị tàn phế kia chỉ có thể lết trên mặt đất. Bởi vì đường núi gập ghềnh rất khó đi, gã mới đi được nửa đường đã mệt đến mức đổ mồ hôi ròng ròng, đôi môi khô nứt bong hết da ra. Lữ Trưng liếc nhìn gã một lần, sau đó không đành lòng mà rời mắt đi.



Người ngoài nhìn thấy đều đau lòng thay gã, mà bản thân Hoa Uyên lại giống như đã mất cảm giác đau vậy, trên mặt không hề có vẻ đau khổ nào, ngược lại trông còn hơi thoải mái và gấp gáp. Càng đi tới gần điểm đến, bước chân của gã lại càng trở nên vội vàng, đến vài bước cuối cùng thì gã nhảy lò cò qua luôn.



Mọi người không phát ra âm thanh gì, chỉ có một vài tùy tùng lúc đi đường sơ ý đạp vào thứ gì đó mới có tiếng răng rắc nho nhỏ.



Khương Bồng Cơ nghe thấy tiếng động, cô quay đầu nhìn mọi người, phát hiện tùy tùng vừa đạp vào một mảnh vỡ, là một đoạn xương người chôn trong bùn.



Nhưng trông Hoa Uyên lại không có vẻ gì ngạc nhiên, gã xoay người đi qua đó, vất vả ngồi xổm xuống nhặt đoạn xương mà tùy tùng vừa mới đạp phải lên, nét mặt hơi ngẩn ngơ, gã thở dài nói: “Sau khi họa Nam Man xảy ra, mọi người đều cảm thấy bất an và hoang mang, người trong tộc đều phải sơ tán để tránh nạn. Cả nhà chỉ còn lại một vài nô bộc trung thành trông giữ nhà tổ, trông coi mộ tổ tiên, để tránh dân chúng xung quanh lên núi đào mộ...”



Hoa Uyên nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng phản ứng của người nghe lại khá khác nhau.



Vệ Từ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mặt Khương Bồng Cơ không hề thay đổi, Lữ Trưng liếc mắt âm thầm quan sát Khương Bồng Cơ.



Khương Bồng Cơ làm những chuyện như thế này chẳng ít lần, dưới trướng của cô có không ít quân trộm mộ. Hồi cô và An Thôi đấu với nhau, lúc thiếu thốn lương thảo, cô cũng dùng cách này để kéo dài, bởi vậy nên cô mới chọc giận đám sĩ tộc Nam Thịnh ở Phần Châu, dẫn đến việc Nam thị tạo phản, cuối cùng vẫn bị cô giết sạch.



[Nguyệt Vũ Phượng Tê]: Ha ha ha, ánh mắt của Lữ Trưng đúng là đỉnh cao quá mà.



[Người Có Tình Sẽ Trở Thành Anh Em]: Tui muốn giơ micro ra trước miệng của bác Streamer ghê, phỏng vấn thử xem tâm trạng của bác ấy lúc này như thế nào.



[Nhân Tòng Chúng]: Không cần phỏng vấn, tui đặt cược liêm sỉ của bác Streamer luôn, chắc chắn bây giờ bác ấy cười vậy thôi, nhưng trong lòng đang chửi thầm đấy.



[Hôm Nay Cập Nhật Mấy Lần]: Có vẻ như số mộ bị bác Streamer đào lên có thể so sánh với ông chủ Tào Tháo luôn rồi, lành nghề trộm mộ luôn rồi ấy nhỉ?



Khương Bồng Cơ là một nhân vật tiêu biểu trong số các Streamer, cô dãi nắng dầm mưa nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng sẽ hơi chậm chạp nhưng trước giờ chưa từng vắng mặt. Các cá muối gần như đã theo dõi cô từ năm cô mười hai tuổi cho đến bây giờ, chứng kiến quá trình trưởng thành hơn mười năm của cô, hiểu rõ tính tình của cô như lòng bàn tay.



Lúc cô hạ lệnh đi đào mộ để bổ sung quân nhu, không ít cá muối từng lên tiếng phản đối, nhưng đa số cá muối còn lại thì lựa chọn im lặng. Không phải là vì đám cá muối này máu lạnh vô tình, mà là bởi vì lý trí của bọn họ nói rằng hành vi của Khương Bồng Cơ đặt ở trong bối cảnh của thời đại này thì không có gì là sai cả. Bọn họ làm khán giả, chỉ có thể ngồi gửi bình luận, xem livestream, không thể thao túng cuộc đời của Khương Bồng Cơ được.



Thời thế thay đổi, bây giờ mỗi khi nhắc lại chuyện này, các cá muối cũng chỉ cười hi hi ha ha thôi.



Có vẻ Hoa Uyên không nhận ra không khí ngại ngùng lúc này, tiếp tục nói chuyện bằng chất giọng khàn khàn: “Trên dưới ngọn núi này chỉ còn lại vài thôn ở lại, người trong thôn thường không sản xuất, chỉ làm mấy nghề lưu manh hoặc không tử tế, ví dụ như lén lút lên núi trộm những thứ chôn chung trong mộ của người khác rồi đi bán. Nếu chỉ có như vậy thì cũng không sao. Nếu những thứ chôn theo người chết có thể cứu những người còn sống thì miễn cưỡng coi như tích âm đức. Đáng tiếc, phần lớn những thôn dân đó đều tham lam đê tiện, không chỉ trộm những thứ đồ chôn theo bên ngoài quan tài mà còn muốn lấy hết mọi thứ bên trong quan tài nữa, cuối cùng còn định đốt quan tài đã bị cậy mở, những tộc nhân đó rất đáng thương, lúc sống cũng coi như cả đời hiển hách, sau này lại rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn...”



Về chuyện này, coi như Khương Bồng Cơ còn có chút liêm sỉ.



Quân trộm mộ dưới trướng của cô có đào trộm đồ trong mộ, nhưng không đến mức trộm cả những thứ đồ trên người của người đã mất, ngay cả cỗ quan tài cũng lấy sạch như thế.



Đương nhiên, đây cũng chỉ là mèo chê mèo dài đuôi mà thôi, chứ bản chất không có gì khác cả.



Ngôi mộ của cha mẹ Hoa Uyên cũng bị đào bới, bên cạnh có lối đào mộ đã bị chôn lấp, trông gồ ghề hơn bình thường.



Cho dù ngôi mộ đã bị phá hủy không còn ra hình ra dạng, nhưng mọi người vẫn có thể biết được tình trạng gia tài của người chết khi còn sống không phải kiểu mà dân chúng bình thường có thể có được.



Phần lớn ngôi mộ bên cạnh đều đã bị cỏ dại mọc bao phủ, còn có một vài con vật nhỏ dùng làm ổ, chỉ có mộ phần của cha mẹ Hoa Uyên trông khá sạch sẽ, số cỏ dại xung quanh đều được nhổ đi hết, bên ngoài không có hài cốt rơi vãi. Ai là người sửa sang ngôi mộ này sạch sẽ như vậy, không cần đoán cũng biết.



Hoa Uyên nhìn ngôi mộ, vẻ mặt ngơ ngẩn mất hồn, hốc mắt đầy hơi nước.



Từ lúc gã còn nhỏ, cha mẹ gã mắc phải bệnh dịch rồi chết, cô dì chú bác thì khinh gã còn nhỏ, chiếm đoạt tài sản của gã, khiến gã từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành luôn phải sống trong khó khăn khổ sở. Nếu đợt dịch bệnh năm đó có thể cướp đi cả mạng sống của gã thì gã đã không cần phải chịu giày vò suốt hơn ba mươi năm nay.



Hoa Uyên quỳ gối bên ngôi mộ của cha mẹ, nhỏ giọng thì thầm, Khương Bồng Cơ không lên tiếng quấy rầy gã, chỉ yên lặng đứng nhìn, chỉ xem mình như một tấm phông nền. Gần một khắc đồng hồ trôi qua, đầu lông mày của Hoa Uyên mới thả lỏng ra, giống như gã vừa giải quyết được một chuyện quan trọng vậy, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Hoa Uyên hành lễ với Khương Bồng Cơ, chân thành nói: “Đa tạ Lan Đình Công.”



Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi có biết lúc bệnh mất trí điên cuồng của ngươi phát tác, ngươi từng tự xưng mình là ‘Liễu Hi’ không?”



Hoa Uyên không hề bất ngờ khi bị hỏi như vậy, ngoại trừ chuyện này ra, gã không nghĩ ra còn lý do nào khác để một chư hầu xuất hiện trước mặt gã.



“Trước kia thì Uyên không biết, sau này mới biết được.”



Lúc Hoa Uyên nói tới chuyện này, hơi thở đã bắt đầu hơi dao động.



Có vẻ như gã đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống, nhưng ánh mắt của gã lại làm lộ cảm xúc hiện tại, hối hận và đau khổ gần như bao trùm gã.



Đương nhiên, những cảm xúc này không phải dành cho Khương Bồng Cơ mà là dành cho những người khác, ví dụ như thiếu chủ mà gã đối xử như người thân, chủ công An Thôi của gã, cả những người trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay gã, giết những người này vốn không phải là điều mà gã muốn, nhưng sự thật là bọn họ đã bị gã hại.



Hoa Uyên cũng không muốn thanh minh thoát tội cho mình, chỉ mong được chết để giải thoát.



“Ta có thể gặp hắn không?”



Đề nghị của Khương Bồng Cơ vượt ngoài dự đoán của Hoa Uyên, thế nên vẻ mặt của gã không khỏi trở nên kinh ngạc.



“Thật ra không phải là không được, nhưng mà... Có lẽ Lan Đình Công không biết, hình như thứ kia rất sợ ngài...”



Hoa Uyên có thể tỉnh táo lại, tạm thời khôi phục được lý trí cũng là bởi vì hơi thở của Khương Bồng Cơ ở gần gã.



Khương Bồng Cơ nói: “Ý của ngươi là ngươi không có cách nào để hắn ra ngoài à?”



Hoa Uyên hổ thẹn nói: “Đây không phải việc mà Uyên có thể khống chế được...”



Nếu gã có thể khống chế mấy nhân cách phiền phức này xuất hiện hay không xuất hiện, gã cũng sẽ không đến nỗi rơi vào kết cục ngày hôm nay.



Khương Bồng Cơ nói: “Nếu vậy thì đúng là hơi đáng tiếc.”



Năm xưa, lúc Khương Bồng Cơ mới gặp Hoa Uyên, cô đã nhìn ra trong người gã có tồn tại nhiều nhân cách, bây giờ nhìn lại, không thấy những nhân cách lung tung lộn xộn khác đâu, nhân cách cướp lấy cơ thể gã lại là một “nhân cách phụ” vừa bẩn thỉu vừa rách nát, giống như kết quả sinh ra sau khi các nhân cách đánh nhau vậy.



Mà “nhân cách phụ” này lại tự xưng mình là “Liễu Hi”.



Cho dù người kia tỉnh lại thì cũng chỉ là một con “quái vật” không có lý trí.



“Ta không điên cuồng ác độc đến mức giết người thân ngay trước mộ cha mẹ người ta, ta cho ngươi một cơ hội, tự kết liễu đi.”



Bàn tay Khương Bồng Cơ đang đặt trên thanh đao Trảm Thần hạ xuống, ném một con dao cho Hoa Uyên.



Hoa Uyên nhìn con dao rồi nở nụ cười.



“Đa tạ Lan Đình Công giúp đỡ.”

Bình Luận (0)
Comment