Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1710

CHẾT RỒI

“Chủ công cẩn thận!”



Chuyện này chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.



Khương Bồng Cơ chỉ vừa mới xoay người đi, Hoa Uyên nhặt con dao lên rồi đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn, con dao trong tay gã đâm thẳng về phía lưng Khương Bồng Cơ.



Đám người Vệ Từ đứng cách đó khá xa, khoảng cách này khiến bọn họ không kịp hộ giá được, chỉ kịp lên tiếng cảnh báo.



Cá muối ngồi xem trước màn hình thấy vậy thì lập tức sợ hãi tới mức hồn lìa khỏi xác, không đợi tiếng hét của bọn họ lao ra khỏi yết hầu, Khương Bồng Cơ bị Hoa Uyên đánh lén nhưng sau lưng cô cứ như có một đôi mắt vậy, cô rút đao Trảm Thần ra khỏi vỏ, sống đao đánh trúng cổ tay của Hoa Uyên, con dao rơi xuống.



Khương Bồng Cơ nhìn Hoa Uyên phân thành hai người khác nhau rõ rệt, cô nói: “Ngươi đi ra đi...”



Nhân cách phụ khống chế được nhân cách chính trong khoảng thời gian rất ngắn, nhân cách phụ tự xưng là “Liễu Hi” này đúng là vừa ngoan cường vừa thông minh.



Vẻ mặt của Hoa Uyên lúc này rất dữ tợn, ánh mắt độc ác, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, sau khi đám tùy tùng định thần lại thì vội vàng xông lên chế ngự Hoa Uyên. Hoa Uyên bây giờ chỉ như ngọn đèn sắp cạn dầu, sao có thể so sánh được với mấy người khỏe mạnh, đương nhiên gã bị bắt, không gượng dậy nổi.



“Trả lại cho ta... trả lại cho ta!”



Hoa Uyên, không, phải nói là nhân cách phụ “Liễu Hi” nhìn chằm chằm vào gương mặt của Khương Bồng Cơ bằng ánh mắt đầy sự thù hận.



Khương Bồng Cơ bình tĩnh hỏi đối phương.



“Trả lại ngươi cái gì?”



“Trả lại thân thể cho ta, ta mới là Liễu Hi, ta mới là người đứng đầu thiên hạ, đó là ta... căn bản không phải là ngươi, là ta mới đúng!”



Gã xòe năm ngón tay ra, muốn tóm lấy góc áo của Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ lại nhìn gã nổi điên bằng ánh mắt đầy thương hại.



“Ngay cả mình là ai mà ngươi còn không biết, ngươi không thấy như vậy quá đáng thương hay sao?”



Đối phương đâu có chịu ngồi nghe cô nói này nói nọ, gã cố gắng mãi cũng không với tới, cuối cùng chỉ có thể đau khổ kêu gào, tơ máu che kín đôi mắt khiến gã trông còn đáng sợ hơn nhiều. Trong lúc gã không khống chế được chính mình còn khá có sức lực, tùy tùng bất đắc dĩ chỉ có thể tìm cách khống chế gã.



Một người trong số tùy tùng ấn đầu Hoa Uyên xuống, bắt gã cúi đầu.



“Đồ yêu quái nhà ngươi! Ngươi chiếm đoạt thân thể của ta! Ngươi mới là yêu quái!”



Giọng nói của gã hơi khàn khàn giống dã thú, cho dù đang bị vài tùy tùng giữ chặt, gã vẫn cố dùng hết sức lực để phản kháng lại.



“Các ngươi mau bắt cô ta lại đi! Cô ta mới là yêu quái!”



Hai người Lữ Trưng và Vệ Từ vội vã xông lên, bọn họ sợ hãi tới mức hơi thở gấp gáp, vẻ mặt cũng rất hoảng loạn.



“Chủ công không sao chứ? Sao chứng mất trí điên dại của gã lại đột nhiên phát tác?”



Cảnh tượng vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, ai mà lường trước được Hoa Uyên lại đột nhiên xông lên đánh lén chứ?



Nếu không phải võ công của chủ công cao siêu, e là đã bị gã đánh trúng rồi.



Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, sắc mặt Vệ Từ lập tức trở nên trắng bệch như nước sơn tường, phờ phạc, nhợt nhạt.



Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng trấn an hai người.



“Không sao đâu, chỉ là một kẻ điên thôi, không tổn thương ta được. Chẳng lẽ các huynh còn không biết rõ năng lực của ta như thế nào à?”



Đừng nói đến sự thật Khương Bồng Cơ luôn đề phòng gã, cho dù cô không hề phòng bị trước, đối phương cũng chẳng thể làm tổn hại một cọng tóc của cô.



Vệ Từ âm thầm liếc mắt nhìn Hoa Uyên đang phát điên, anh nhỏ giọng đề nghị.



“Hay là chủ công để gã cho Từ và Thiếu Âm xử lý đi.”



Cảnh tượng ban nãy khiến anh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, anh lo rằng sẽ lại xảy ra chuyện gì không may.



Khương Bồng Cơ xua tay từ chối.



Để Vệ Từ và Lữ Trưng đối mặt với một Hoa Uyên đang lên cơn điên, cô càng cảm thấy lo lắng hơn.



“Không sao, ta có vài lời muốn nói với gã, nói xong là được thôi.”



Vệ Từ và Lữ Trưng đều không xoay chuyển được cô, cuối cùng chỉ có thể nghe lệnh lui ra.



Trước khi lui ra, tùy tùng đã trói chặt Hoa Uyên bằng dây thừng, bọn họ dùng rất nhiều sức lực, gần như siết chặt đối phương vốn gầy đi đáng kể.



Khương Bồng Cơ nhìn thấy Hoa Uyên không thể cử động, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười không mấy thiện chí.



Cô nói bằng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được, hỏi gã: “Ngươi nói ngươi là Liễu Hi à?”



Nhân cách phụ của Hoa Uyên nhìn chằm chằm Khương Bồng Cơ bằng ánh mắt căm thù, dường như muốn dùng ánh mắt của mình để xé xác cô ra.



“Ta nói ngươi đáng thương, thật sự đúng là rất đáng thương, kiếp này, ngươi sống như vậy rất đau khổ, không phân biệt được thật giả.” Khương Bồng Cơ cũng không để ý nhiều, trái lại còn mỉm cười, ngồi xổm xuống ngang bằng với gã: “Liễu Hi, lúc mười hai tuổi đã chết trẻ rồi. Người trong thân thể Liễu Hi ở trước mặt ngươi bây giờ là một người mà ngươi căn bản không hề quen biết. Ngươi nói thử xem, rốt cuộc ngươi là ‘Liễu Hi’, hay là người đang ở trước mặt ngươi bây giờ đây?”



Chính xác mà nói, nhân cách này có lẽ là “Khương Bồng Cơ” trong tưởng tượng của Hoa Uyên mới đúng.



Vì sao lại tự xưng là “Liễu Hi”, bởi vì thân phận thật sự của Khương Bồng Cơ chưa bao giờ được công khai.



“Ý ngươi là gì?”



Nhân cách phụ thở hổn hển, có vẻ như gã muốn tìm sự giả dối trên gương mặt của Khương Bồng Cơ.



Khương Bồng Cơ nói: “Ý của ta là trên đời này vốn dĩ không có người tên Liễu Hi. Nếu đã không có Liễu Hi, thì ngươi là ai?”



“Ngươi lừa ta!”



Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Rốt cuộc ta có lừa ngươi hay không, không phải trong lòng ngươi đã rõ ràng rồi ư?”



Nói xong, cô giơ tay ra, dùng hai ngón tay chọc trán gã.



Động tác bình thường không có gì đặc biệt lại khiến cơ thể của gã sợ hãi đến mức run lên, run cầm cập như đang rét vậy.



“Ngươi muốn làm gì?”



Gã muốn nghiêng mặt tránh bàn tay của cô, nhưng không thể né được.



“Ngủ đi, ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ kết thúc.”



Sau khi Khương Bồng Cơ dứt lời, nhân cách phụ cảm nhận được có một luồng sức mạnh hút mình ra bên ngoài, tay chân xương cốt đều cảm thấy đau nhức.



Yêu... yêu thuật?



Không bao lâu sau, tay Khương Bồng Cơ siết chặt lại thành nắm đấm, giống như cô đang nắm thứ gì đó trong lòng bàn tay, hơi dùng sức lực bóp nát chúng.



Nhân cách phụ chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủi, bén nhọn đầy chói tai, sau đó khung cảnh lại trở nên yên lặng.



Sau khi Khương Bồng Cơ làm xong chuyện, tầm mắt của cô vẫn không rời khỏi Hoa Uyên, tận mắt nhìn thấy đôi mắt của Hoa Uyên từ đục ngầu trở lại sáng sủa như trước, lý trí quay về.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Hoa Uyên nhận ra vừa có chuyện gì xảy ra, gã chỉ có thể cười khổ.



“Uyên vẫn phụ lại lòng tốt của Lan Đình Công.”



Khương Bồng Cơ cho gã cơ hội tự sát để giữ lại danh dự của mình, không ngờ rằng nhân cách phụ vốn đang nhẫn nhịn trốn đi lại nhảy ra gây chuyện.



Vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn cần cô phải tự ra tay.



“Nếu có kiếp sau, ngươi hãy mở to mắt mà đầu thai cho tốt vào.”



Thật sự thì cô không thích Hoa Uyên, nhưng phần lớn cảm giác căm ghét là vì nhân cách phụ thích gây chuyện thị phi của gã.



Nếu so sánh với nhau, nhân cách chính này lại thật sự vô tội.



Hoa Uyên thở dài một hơi.



“Đa tạ!”



Người đang đến gần cái chết như gã không những không thấy đau buồn, trái lại còn nở nụ cười thoải mái.



Đối với gã mà nói, cái chết mới là giải thoát để bắt đầu cuộc sống mới.



Hoa Uyên vừa dứt lời, một vệt sáng trắng cực kỳ chói mắt lướt qua trước mắt gã, sau đó cổ cảm thấy hơi lạnh lẽo.



Gã thậm chí còn chưa cảm thấy đau đớn gì, đầu đã lăn xuống đất rồi.



“Các ngươi đưa thi thể của gã đi hạ táng đi, xây thêm một ngôi mộ mới ngay bên cạnh ngôi mộ của cha mẹ gã. Nếu như cứ vứt gã ở đây như vậy, khả năng cao sẽ thành bữa tối của đám dã thú gần đây đấy.” Khương Bồng Cơ thu đao Trảm Thần vào vỏ, ra lệnh cho tùy tùng: “Gom đầy đủ bộ phận thi thể của gã lại.”



Lúc bọn họ đi xuống núi, Vệ Từ nhìn thấy chủ công nhà mình không ngừng mím môi thì nghĩ rằng cô vẫn còn đang tức giận chuyện Hoa Uyên.



“Có vẻ chủ công không được vui lắm... bởi vì Hoa Uyên sao?”



Khương Bồng Cơ nói: “Đúng một nửa... nửa còn lại thì không.”



Dựa theo những gì mà Vệ Từ kể, kiếp trước Hoa Uyên cũng là một người mắc chứng điên dại, nhưng đời này gã lại có một nhân cách tự xưng “Liễu Hi” nên mới khiến Khương Bồng Cơ để ý. Cô đích thân đến đây để gặp gã, tưởng rằng sẽ lấy được manh mối gì, không ngờ rằng chỉ đơn giản là một tên bị tâm thần phân liệt.



Cô đã không muốn nói nhiều, Vệ Từ cũng biết điều, không hỏi thêm gì.

Bình Luận (0)
Comment