LŨ LỤT NINH CHÂU
Nam Thịnh là quốc gia xui xẻo nhất trong năm quốc gia trong thiên hạ, đầu tiên là Nam Thịnh diệt quốc, Nam Man tàn sát rồi đến các nhà chư hầu phát động chiến tranh, kết minh chinh phạt Nam Man, trải qua hơn mười năm chiến loạn. Các châu quận đều rơi vào trạng thái hoang phế đợi hưng, lại thường xuyên có những bạo dân loạn phỉ quấy phá.
Khương Bồng Cơ có lòng sửa trị, nhưng đó là cả một công trình lâu dài, không phải có thể giải quyết được trong hai ba ngày.
Tất cả đều cần phải làm tới nơi tới chốn, phải bước từng bước một mới được.
Sau khi xử lý xong chuyện Hoa Uyên, Khương Bồng Cơ cũng không vội vã dẫn người rời khỏi Ninh Châu, bởi vì có chuyện khác giữ chân cô lại.
“Lũ lụt ở Ninh Châu khủng khiếp tới như vậy sao?”
Đoàn người Khương Bồng Cơ tạm cư ở châu phủ Ninh Châu, châu phủ ở nơi này đã nhiều năm chưa được tu sửa, nhìn qua còn không bằng cả nhà riêng của thương nhân bình thường.
May thay, châu phủ cũng không phải công trình bã đậu gì, quét tước một chút thì vẫn còn có thể ở được.
Khương Bồng Cơ ở lại nơi này hai ngày, rảnh rỗi nhớ tới chắc là ở châu phủ có hồ sơ vụ án của những năm vừa qua, đây cũng là cách tốt nhất để tìm hiểu tình hình Ninh Châu.
Cô bảo người chỉnh lý lại hồ sơ vụ án chồng chất trong châu phủ ra, mọi người vừa mới mở cửa phòng kho liền giật cả mình. Hồ sơ vụ án được chất thành từng chồng từng chồng, thượng vàng hạ cám chuyện gì cũng có, bên trên đã phủ một lớp bụi dày, không khí hôi hám bên trong nồng đặc tới mức người khác không thở nổi. Bọn họ chỉnh lý lại hai ngày mới mang được hồ sơ vụ án trong phòng kho ra ngoài, có không ít cuốn hồ sơ đều đã bị mối ăn hỏng, sau khi phân loại sắp xếp xong, mới đưa cho Khương Bồng Cơ chọn để xem.
Không xem thì thôi, vừa mới xem đã giật cả mình.
Bên trong không chỉ có những án oan, án sai, án giả chồng chất nhiều năm, còn có một phần lớn nhất là ghi chép về nạn lũ lụt.
Nhìn những thứ này Khương Bồng Cơ mới biết là cứ cách vài năm thì Ninh Châu sẽ gặp nạn lũ lụt, lũ lụt không đến thì còn may, một khi đã đến thì chính là nước tràn khắp nơi, dân chúng chết vô số, ruộng đất hoa màu gần như không thể thoát khỏi. Khương Bồng Cơ bảo đám Vệ Từ tìm những thẻ tre viết về việc xử lý lũ lụt ra, kết quả lại phát hiện không có lấy một cái nào viết về chủ đề gần như vậy, rất nhiều nội dung lại vô cùng qua loa, vất vả sắp xếp lại mới tìm ra vài thứ có ích.
“Tử Hiếu, huynh phái người đi tìm xem có người dân nào đã sinh sống lâu ở Ninh Châu không, hỏi thăm thử xem tình hình lượng nước các năm thế nào.”
Lữ Trưng hỏi: “Trị lũ lụt cũng không phải công việc ngắn ngày, hao phí rất nhiều nhân lực vật lực tài lực, ngài định ở lại chỗ này bao lâu?”
Làm việc thì phải phân rõ nặng nhẹ, lũ lụt không phải năm nào cũng có, muốn ngăn lũ lụt cũng không phải một hai năm là có hiệu quả.
Khương Bồng Cơ ở lại đây mãi sẽ chậm trễ thời gian, chẳng thà đi làm chuyện khác, mau chóng hoàn toàn nắm giữ Nam Thịnh trong tay mình đi.
Nếu như thời gian bị trì hoãn quá lâu, bên phía Trung Chiếu kia lấy lại được khí thế, vậy thì cô sẽ lỡ mất thời cơ tốt nhất để thu phục Trung Chiếu.
Lúc này Lữ Trưng vẫn chưa biết Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn đã làm gì với Trung Chiếu, tin tức không kịp thời, cho nên anh ta có hơi lo bò trắng răng.
Nếu như anh ta biết hai vị đại thần này đang làm mưa làm gió ở Trung Chiếu, khiến cho cả nước người ta chẳng lúc nào được an bình, e là sẽ không nói những lời này.
Khương Bồng Cơ nói: “Cũng chính vì việc trị lũ lụt ảnh hưởng tới quá nhiều, nên ta mới lại càng lo lắng nếu giao cho người không quen thuộc, sợ là bọn họ làm không được tốt. Ít nhất... cũng phải hiểu biết cặn kẽ đã, tranh thủ làm tới khi trong lòng có kế hoạch rồi mới giao cho người khác xử lý cũng không sợ đối phương sẽ lừa trên gạt dưới.”
Trong thời gian ngắn tới sẽ không có chiến sự nữa, Khương Bồng Cô phải cố gắng hết sức tranh thủ thời gian, khôi phục lại cuộc sống ở địa phương, để cho dân chúng có thể sinh sống yên ổn.
Người được lòng dân sẽ có thiên hạ.
Chỉ cần dân chúng một lòng, cô đánh giặc ở tiền tuyến cũng sẽ không sợ ở hậu phương, dân chúng bị người khác xúi giục tạo phản.
Lữ Trưng thấy Khương Bồng Cơ đã có tính toán của riêng mình, xuất phát từ lòng tin của anh ta dành cho cô, anh ta không khuyên nhiều nữa.
Trải qua hai ngày điều tra cùng chỉnh lý, Khương Bồng Cơ đã bước đầu tra được nguyên do của lũ lụt ở Ninh Châu, cô lập tức vừa tức vừa buồn cười.
“Nam Thịnh bị diệt quốc quả đúng là gieo gió gặt bão, không thể đổ hết lỗi lên người bốn bộ tộc Nam Man được, bản thân cũng đã nát từ gốc rễ rồi.”
Chết sớm chết muộn đều là chết, bốn bộ tộc Nam Man chỉ cho Nam Thịnh về trời sớm mà thôi.
Lũ lụt ở Ninh Châu không vì nguyên nhân nào khác, chủ yếu là do đường sông tắc nghẽn cùng với quan phủ dung túng sĩ tộc chiếm lấy đường sông thoát lũ ở gần lòng sông, thậm chí còn có người chuyển đất làm ruộng, lại thêm dưới hạ lưu con sông tích tụ bùn lắng, vậy nên đường thủy ở cảnh nội Ninh Châu càng ngày càng bị chắn lấp. Vừa đến mùa mưa, mưa bình thường thì không sao, một khi nước mưa vượt qua lượng bình thường sẽ dễ dàng xảy ra lũ lụt, thậm chí làm nước sông chảy ngược, làm ngập hoa màu...
Khi Nam Thịnh vẫn chưa bị diệt quốc, năm nào Ninh Châu cũng sẽ bỏ ra một khoản tiền để trị thủy, định kỳ phái người đi khai thông đường sông, cho dù bên trong Nam Thịnh vẫn còn tình trạng tham ô nhận hối lộ nhưng ông trời cũng nể tình, thỉnh thoảng có lũ lụt, nhưng quy mô cũng không lớn. Từ khi Nam Thịnh diệt quốc, các châu, quận, huyện vừa phải chịu sự xâm lược của Nam Man lại vừa phải đối mặt với sự chiếm đoạt của thế lực cường hào ác bá ở bản địa, tất nhiên sẽ không có ai bỏ tiền ra đi làm sạch đường sông.
Trong mắt của rất nhiều người thiển cận, việc sửa trị đường sông chẳng khác nào đốt tiền vào trong sông cả, nói tóm lại là không kiếm ra tiền.
Hậu quả của việc làm này chẳng bao lâu sau đã tới, hơn mười năm chiến loạn này, Ninh Châu đã xảy ra hai trận lũ lụt lớn, năm trận lũ lụt nhỏ, dân chúng tử vong ước chừng lên tới hơn chục nghìn, giá trị của các sản phẩm nông nghiệp tổn thất trong bao năm qua đã lên tới gần triệu xâu. Dựa theo miêu tả của các thôn dân, lũ lụt trong vài năm nay lần nào cũng dữ dội hơn lần trước đó.
Năm nay còn khá may mắn, mực nước mùa mưa không cao, đường sông cũng không có động tĩnh gì, nhưng sang năm thì lại chưa chắc.
Khương Bồng Cơ bảo người ta đưa cô tới những nơi đường sông bị tắc nghẽn để xem thử, sau khi trở về bèn vẽ một bản đồ giản lược.
“Trực tiếp sửa trị nhánh chính của đường sông thì không được hiện thực lắm, thời gian không kịp, tài lực, nhân lực cũng không đủ.” Khương Bồng Cơ nói: “Chẳng bằng cứ làm sạch mấy nhánh sông này trước đã, mở rộng bề rộng sông, phân chia bớt áp lực của đường sông chính. Chờ thời gian dư dả rồi mới bắt đầu khơi thông đường sông chính.”
Khương Bồng Cơ lại khoanh thêm mấy khu vực nữa, cô nói: “Hay là sửa lại những đoạn rẽ này, bỏ cong thành thẳng, để cho việc xả nước lũ thông thuận hơn nữa.”
Ngược lại Lữ Trưng không có nhiều ý kiến lắm: “Chủ công tính giao cho ai làm việc này?”
Nội bộ phủ nha ban đầu ở Ninh Châu đã sụp đổ hết rồi, trước khi Khương Bồng Cơ tấn công đến nơi này, nội chính trong Ninh Châu đều bị sĩ tộc ở địa phương nắm giữ, dường như đã thành lập một triều đình địa phương. Cô gột sạch một lần, có thể xử lý được sâu mọt nhưng cũng không còn ai có thể dùng được...
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, nói: “Không phải đợt trước đã phát lệnh chiêu hiền rồi ư? Nhóm chinh tích đầu tiên đã thông báo rồi, chọn từ trong đó ra mấy người đáng tin tới đây... Đúng rồi, cái người tên Mị Họa kia không tệ đâu. Ta còn nhớ trong bài thi của cô ấy có một đề là mô phỏng việc sửa trị đường sông, giả thiết và kiến nghị mà cô ấy đưa ra cũng khá khả thi, không phải là kiểu lý luận suông mơ hồ. Có thể thấy được người này cũng thuộc phái hành động thực tế, đáng để trọng dụng.”
Khương Bồng Cơ dùng người vẫn luôn mặc kệ đối phương có xuất thân thế nào, có lý lịch ra sao, chỉ quan tâm đến trách nhiệm và năng lực của đối phương.
Cho dù cách dùng người đó không phù hợp với thời đại này, nhưng Khương Bồng Cơ mới là người tạo ra quy tắc, chỉ có thể là người khác phục tùng cô, không có đạo lý cô thỏa hiệp. Nói vài ba câu, cô liền quyết định giao lại chuyện Ninh Châu cho người mới xuất hiện là Mị Họa này. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ta viết một phong thư gọi cô ấy đến đây nhậm chức, chờ cô ấy tới rồi, chúng ta sẽ đi.”
Cho dù Mị Họa tin tưởng vào bản thân mình, nhưng khi phong thư nhậm chức này xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Quyết định này của Lan Đình Công... Thật sự không phải là vỗ đầu một cái rồi tùy tiện quyết định chứ?