BƯỚC ĐẦU ĐẠT ĐƯỢC THỎA THUẬN CHUNG
Lựa chọn của Mị Họa cực kỳ chính xác.
Cô vừa được bổ nhiệm vài ngày đã trở thành kẻ ngoại lai một bước lên trời nên có rất nhiều người đỏ mắt ghen tị với cô.
Với tư tưởng giác ngộ của Phong Chân và Dương Tư thì cả hai không hề so đo với cô, cũng không cố gắng chèn ép Mị Họa, nhưng những người khác thì sao?
Những người khác cũng có thể tin tưởng lựa chọn của Khương Bồng Cơ như vậy, không còn tiếp tục làm khó Mị Họa nữa sao?
Ở những nơi Mị Họa không nhìn thấy, có rất nhiều người ghen ghét, nghi ngờ cô, có vài người thì chỉ cười lạnh xem kịch vui, chờ cô ngã từ trên cao xuống thật đau, có vài người luôn nhìn cô với ánh mắt đầy thành kiến, bới lông tìm vết, mong có thể tìm được chứng cứ kéo cô xuống ngựa. Những người này dù sao vẫn còn tốt, không hề biến ác ý thành hành động, nhưng cũng đã có người lên kế hoạch để cô mãi mãi không thể trở mình được nữa.
Xuất phát điểm của cô quá cao!
Khá nhiều người đã phấn đấu mấy năm còn chưa đuổi kịp một phần mười của cô bây giờ.
Xuất phát điểm của cô chính là điểm cuối của người khác, bảo sao người ta không đỏ mắt, không ghen ghét, không oán giận?
Nguyên nhân như vậy, Mị Họa mới càng cần phải cẩn thận chú ý, không để lại chút điểm yếu nào để người ta công kích cô. Mị Họa là một người thông minh nên dĩ nhiên cô hiểu rõ điều này, với những trọng thần tâm phúc như Dương Tư, Phong Chân, cô càng không dám lạnh lùng chút nào.
Dù sao bây giờ trong mắt người ngoài cô vẫn là một người mới rất nổi bật nhưng Mị Họa vẫn giữ tư thái vãn bối, nghiêm túc thỉnh giáo.
Nói là thỉnh giáo, thực ra lại giống ba người cùng nhau ngồi nghiên cứu thảo luận, giao lưu đồng thời bù đắp lẫn nhau hơn.
Càng giao lưu nhiều, bọn Dương Tư càng phát hiện ra Mị Họa khiến bọn họ kinh ngạc hơn so với tưởng tượng rất nhiều, bởi vậy có thể thấy chủ công nhà mình chọn Mị Họa đi Ninh Châu không phải là một quyết định hồ đồ mà thật sự vì Mị Họa là người thích hợp nhất.
Thái độ tốt, sống khiêm tốn, đầu óc lại còn thông minh, đồng liêu như thế này sao người khác không thích được chứ?
Có điều, có chuyện Dương Tư vẫn không thể hiểu được, thế là gã hỏi.
“Nghe nói Tư Thung ở nội trạch đã lâu, tại sao lại quen thuộc các nơi như vậy?”
Không chỉ quen thuộc mà người ta làm bài tập nhiều gấp n lần, lượng bài tập này không thể chỉ một đêm ngắn ngủi ôm chân Phật có thể làm kịp.
Đây rõ ràng là kinh nghiệm được tích lũy từ nhiều năm, còn cần phải đi thực tế để điều tra tìm hiểu, tuyệt đối không phải chỉ cần lý luận suông là có thể làm được.
Những thứ này hẳn không phải là những trọng tâm cần học tập của những phụ nhân nội trạch chứ?
Mị Họa cùng hàn huyên với đám Dương Tư hơn một canh giờ, được lợi rất nhiều, ba người cũng đổi từ cách xưng hô cung kính xa cách trước kia thành lối xưng hô thân thiết, họ đều bày tỏ muốn xưng tên tự. Tên tự của Mị Họa là Tư Thung, nghe hơi kỳ quái, nhưng nếu đã là tên trưởng bối ban cho thì hẳn là có thâm ý gì đó.
Mị Họa cười nói: “Trước kia tổ phụ từng làm quận thủ vài năm, may mắn được nghĩ cách tạo phúc cho dân chúng mấy năm, tiên phụ cũng từng được bổ nhiệm làm quan, có điều vì lý do sức khỏe nên đành phải từ quan thoái ẩn. Mặc dù hai vị ấy nhậm chức quan không lâu nhưng có lẽ trong lòng luôn lo lắng cho dân chúng cho nên trong nhà có không ít thư tịch sổ sách liên quan đến trị thủy. Từ nhỏ ta đã nhận được sự hun đúc của tiên phụ, học hành khá nhiều, không ngờ lại có một ngày được phát huy tác dụng.”
Từ lúc Mị Họa còn nhỏ, phụ thân cô đã thường xuyên cảm khái bên tai.
[Đáng tiếc con ta không phải thân nam nhi, nếu không chắc chắn có thể phân cao thấp với thanh niên tuấn kiệt trong thiên hạ.]
Mị Họa tuổi còn nhỏ lại tranh cường háo thắng, sau khi vỡ lòng thường được trưởng bối khen ngợi nên cô chưa từng nghe phải một câu nào không hay.
Phụ thân khẳng định thiên phú của cô nhưng lại phủ định cô vì giới tính, điều này khiến Mị Họa rất không vui, lập tức phản bác.
[Cha ạ, nữ nhi học giỏi hơn bất kỳ ai, vì sao không thể nào tranh cao thấp với họ chứ?]
Những đường huynh đệ, biểu huynh đệ kia ai nấy cũng đều lớn tuổi hơn cô nhưng chẳng có ai thông minh bằng cô, mấy năm vỡ lòng luôn bị cô treo lên đánh.
Phụ thân Mị Họa thở dài xoa đầu con gái, nói: [Tuy con ta có chí mây xanh nhưng nữ tử thế gian cuối cùng vẫn phải lập gia đình sinh con, ở nội trạch. Một phụ nữ nội trạch thì cần học nhiều làm gì? Cùng lắm chỉ giúp chồng dạy con, làm việc bếp núc nữ công, giao tiếp qua lại...]
Mị Họa tức giận ném thẻ tre lên bàn: [Nữ nhi không học những thứ đó!]
[Bây giờ đương nhiên có thể không học, nhưng đợi sau khi con đến tuổi cập kê chuẩn bị gả đi thì vẫn phải ngoan ngoãn học.]
Cho dù tuổi còn nhỏ nhưng trí nhớ của Mị Họa rất tốt, cho đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ những gì phụ thân nói năm đó.
Mị Họa càng lớn càng học giỏi, những bạn cùng lứa bị cô chèn ép không thể đuổi kịp cô liền dùng ngôn từ đả kích cô.
[Con gái học nhiều kinh, sử, tử, tập như vậy làm gì, ngươi có học giỏi đến mấy thì cũng phải lấy chồng sinh con, nội viện hậu trạch đâu có dùng đến những thứ này, những gì ngươi học chẳng phải đều uổng phí sao? Chi bằng hãy học thêm chút cầm kỳ thư họa, sau này có thể cùng lang quân tương lai của ngươi cùng nhau vẽ tranh làm thơ, tăng thêm tình cảm phu thê. Ngươi học những thứ thô lỗ này, nhà chồng tương lai làm sao có thể hài lòng với con dâu như ngươi được chứ?]
[Đúng là ngốc, học rồi cũng vô dụng, uổng phí thời gian tinh lực.]
Khi những thiếu nữ cùng tuổi bắt bướm ngắm hoa, chèo thuyền du ngoạn, Mị Họa ngoài học chỉ có học.
Học là một chuyện khổ sai, sao Mị Họa lại thích?
Vì cô không thể nuốt trôi cục tức này!
Nếu cô bỏ dở giữa chừng, những người này sẽ chế giễu mỉa mai cô như thế nào?
Cô đã học nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà nói “không có đất dụng võ” thì sẽ “không có đất dụng võ”?
Đây là quy định ai đưa ra?
Chẳng lẽ là những tên đàn ông không chỗ nào bằng cô, ngoại trừ ghen ghét, đỏ mắt và nói những câu ghen tị kia sao?
Vì sao đến giờ Mị Họa vẫn nhớ mãi không quên vong phu?
Bởi hắn là người đầu tiên vừa hiểu rõ vừa tôn trọng cô mà cô gặp, hai người không chỉ là phu thê mà còn là bạn bè cùng chung chí hướng.
So ra, trượng phu đương nhiệm ngoài gương mặt ra thì thật sự không còn gì khác.
Mị Họa hàn huyên với đám Phong Chân mấy canh giờ, ai nấy đều có những lợi ích không nhỏ, ấn tượng của đôi bên cũng đều nâng cao.
Sau khi cô đi, Dương Tư cười nói: “May Tư Thung là nữ tử, chủ công chúng ta cũng là nữ tử, nếu không ai cũng đều sẽ thiệt thòi.”
Thiệt thòi cái gì?
Dĩ nhiên là chịu thiệt về thanh danh.
Nếu Khương Bồng Cơ là đàn ông, vừa lên đã trọng dụng Mị Họa, người ngoài không chỉ đỏ mắt ghen ghét mà còn tung các loại tin đồn “Mị Họa dùng sắc hầu hạ vua trèo lên vị trí cao”. Một khi những tin đồn tương tự lan ra, thanh danh của Mị Họa đừng mong có thể tẩy trắng lại. Dù cô có làm tốt đến mấy cũng sẽ bị miệng lưỡi người đời vùi dập. Sẽ luôn có người không tiếc dùng những lời lẽ ác ý nhất nói xấu cô, nói địa vị quyền thế, công lao vinh quang của cô đều dựa vào sắc đẹp để được chủ công ban cho. Chỉ có như vậy, lũ tiểu nhân kia mới có thể vỗ về sự đố kỵ trong lòng, mới giúp mình thoát khỏi tiếng phế vật và vô năng. Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu Mị Họa là đàn ông, vậy sẽ càng thêm khó lường, lời đồn xấu chủ công nhà mình hoang vu đã lâu sẽ được dậy sóng.
Ài...
Nói thế cũng không đúng lắm, chủ công vừa lên đã trọng dụng khá nhiều người, có vẻ cũng chưa từng truyền ra tin đồn.
Đây luôn là bí ẩn chưa lời đáp, chủ công nhà mình là chư hầu giới tính nữ, làm sao có thể không có tin đồn xấu nào trong dân gian?
Vẻ mặt của Phong Chân...
Tin đồn xấu?
Ha ha, vậy thì phải giỏi hơn Vệ Từ mới được, không biết tên này là tổng giáo đầu của tám triệu “seeder” à?