GIỮA PHU THÊ
Chỉ cần không liên quan đến âm mưu, Khương Bồng Cơ luôn làm việc rất quang minh chính đại.
Bởi vậy, chuyện cô bổ nhiệm Mị Họa giống như cánh chim bay giữa đồng hoang lan truyền khắp giới sĩ tộc Nam Thịnh.
Mị Họa là ai?
Điều tra!
Dù sĩ tộc Nam Thịnh trải qua hơn mười năm chiến loạn, đại thương nguyên khí nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, bọn họ muốn điều tra một người, tốc độ tin tức không thể chậm hơn thiên lý mã. Hơn nữa, Mị Họa xuất thân sĩ tộc, tuổi nhỏ nổi danh, không ít người đều đã từng nghe qua tục danh của cô, nhận ra cô.
Thời thiếu nữ Mị Họa là tài nữ nổi danh, vong phu của cô là tài tử danh tiếng lan xa, họ là đôi kim đồng ngọc nữ nổi danh năm đó.
Sau đó vong phu bệnh chết, Mị Họa thành quả phụ, yên lặng mấy năm, danh tiếng cũng mờ nhạt dần.
Có vài người còn lờ mờ nhớ những câu chuyện thú vị thời niên thiếu của cô và vong phu, nhưng không biết cô bị thân quyến nhà mẹ đẻ buộc tái giá.
Không ai có thể ngờ cái tên Mị Họa này lại một lần nữa được người ta nhắc tới, không phải vì được đệ tử sĩ tộc nào đó theo đuổi tài hoa, mỹ mạo của cô, cũng không phải vì cô là thê tử của ai đó, mà chỉ bởi vì cô là Mị Họa... một người phụ nữ vừa được bổ nhiệm đã được giao trọng trách.
Sau khi tìm hiểu sâu, người ngoài mới biết cuộc đời cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Có người tán tụng cô là chính thất mẫu mực, bởi vì cô là vợ cả nhưng xử lý chuyện hậu viện của trượng phu rất ngay ngắn, thê thiếp hài hòa, còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, xây dựng môn hộ, là trượng phu của cô thì chẳng có gì cần phiền lòng, về nhà chỉ cần ăn chơi hát múa là được, quả đúng là “người phụ nữ làm cảm động Nam Thịnh”!
Có người công kích cô là “phản đồ” a dua nịnh hót. Vào thời điểm sĩ tộc Nam Thịnh cùng nhau chống lại lệnh chiêu hiền, cô không biết tránh hiềm nghi, vì chút vinh hoa phú quý đã vứt bỏ sự cao ngạo của sĩ tộc, vẫy đuôi mừng chủ với một kẻ ngoại lai, đúng là vô cùng buồn cười.
Có người trách cô gà mái mà đòi gáy sáng, điên đảo âm dương. Người phụ nữ đại nghịch bất đạo là Khương Bồng Cơ sớm muộn gì cũng bị đánh bại, Mị Họa từ nhỏ đọc đủ thứ sách thánh hiền mà không hiểu đạo lý càn khôn âm dương, lại đi học theo Khương Bồng Cơ cùng đi ngược lại, không sợ làm liệt tổ liệt tông tức chết.
Đương nhiên, những người này ngoài miệng chỉ trích, kỳ thật trong lòng cũng hơi ghen tị.
Với cục diện hiện tại, bước chân lên đỉnh thiên hạ của Khương Bồng Cơ không ai cản nổi, ai giúp cô, người đó sẽ có công khai quốc tòng long.
Mộ tổ của Mị Họa phải bốc lên khói xanh thì mới gặp được may mắn này.
Những người này chẳng qua chỉ không ăn được nho thì nói nho xanh, ngoài miệng thì tặc lưỡi, trong lòng lại cực kỳ ghen ghét.
Cứ bới móc mãi, bọn họ đã bới móc ra trượng phu đương nhiệm của Mị Họa.
Vốn họ nghĩ trượng phu lần thứ hai cho dù không bằng trượng phu đầu tiên nhưng cũng không kém bao nhiêu, kết quả là…
“Tên đàn ông này đúng là may mắn, cưới được một thê tử như vậy, hắn thật sự chẳng cần phải làm gì cả.”
Cưới được vợ như Mị Họa, đâu phải chỉ đỡ phấn đấu ba mươi năm, rõ ràng là đỡ phấn đấu ba đời!
Thế là, có vài bạn mèo bạn chó nghe phong thanh liền tới thăm hỏi, có vài người thì nhân cơ hội tạo chút mối quan hệ, nói không chừng ngày sau còn cần nhờ vả. Trượng phu Mị Họa còn tưởng mình phát tài rồi, những người bình thường lạnh nhạt với hắn đều tìm hắn trò chuyện không khỏi làm hắn cảm thấy lâng lâng. Sau này hắn càng lúc càng cảm thấy không bình thường, hỏi rõ ra mới biết Mị Họa vừa được bổ nhiệm đã được trọng dụng, giờ đang là một hòn đá quý nóng bỏng tay.
Trượng phu Mị Họa biết chuyện này cũng không quan tâm mấy.
Tai hắn rót đầy những lời thổi phồng ngưỡng mộ mình và nịnh nọt lấy lòng Mị Họa của người ngoài, còn có người thầm châm biếm hắn được vợ nuôi chẳng khác nào đi ở rể. Trong lòng hắn phẫn nộ nhưng không phản bác lại được, chỉ có thể nén tức giận và khó chịu trong lòng.
Hắn có thể làm gì chứ?
Nếu hắn có tư cách kiêu ngạo thì lúc này hắn đã vứt cho Mị Họa một bức thư bỏ vợ, hai người đường ai nấy đi để người ta đừng châm biếm hắn vô năng ăn bám vì chuyện của Mị Họa. Sự thực là hắn không có can đảm này, cha mẹ cũng sẽ không cho phép hắn làm như thế.
Đừng nói biến suy nghĩ này thành hành động, cho dù là nói ra miệng, cha mẹ trong nhà cũng sẽ đè hắn ra đánh gãy chân trước mặt tổ tông.
Trời đất bao la không có gia tộc vinh quang truyền thừa lớn.
Con trai sinh ra bất tài nhưng tốt xấu gì cũng cưới được con dâu có bản lĩnh, sao bọn họ có thể để con dâu tốt như vậy đi chứ?
Hắn khó chịu hai ngày liền thu dọn tay nải đi tìm Mị Họa, quên mất hắn vẫn còn một vụ chưa ăn “thẻ tre xào bàn”.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Mị Họa vừa đến Ninh Châu, lần đầu chính thức gặp chủ công Khương Bồng Cơ, vừa hàn huyên hai câu đã bị giao cho một đống nhiệm vụ.
Cô đang loay hoay choáng váng, vất vả lắm mới tranh thủ được chút thời gian về nhà nghỉ ngơi một lúc lại được hạ nhân bẩm báo có trượng phu tới.
“Chẳng phải do chuyện tốt cô gây ra à? Nhà bên đó không ở được nữa rồi...”
Hắn tới nương tựa Mị Họa dĩ nhiên là muốn lỗ tai được thanh tịnh rồi.
Mị Họa liếc mắt, không để ý đến hắn, vội vàng ăn trưa để chuẩn bị tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lát.
Trượng phu hỏi: “Cô không có gì muốn nói à?”
Mị Họa ngáp một cái, vô cùng buồn ngủ, thuận miệng đáp.
“Nói gì?”
Trượng phu nói: “Chuyện hòa ly, cô vừa đọc sách vừa xuất sĩ không phải vì ngày hôm nay à?”
Là bên yếu thế, Mị Họa đưa ra yêu cầu hòa ly thì hắn thật sự chẳng có cách gì, ai bảo giờ Mị Họa có chỗ dựa là chư hầu Khương Bồng Cơ chứ.
Mị Họa cau mày nói: “Ai nói lung tung với ngươi đấy?”
Trượng phu nói: “Là ta tự cảm thấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.”
Mị Họa cười nói: “Hòa ly không phải chuyện khó khăn, ngươi dựa vào đâu mà nói vì muốn hòa ly với ngươi ta mới phải hao tổn tâm cơ xuất sĩ? Ta xuất sĩ, chỉ bởi ta là nữ tử, nam tử có thể làm được, ta cũng có thể làm được. Nữ tử sinh ra không phải chỉ để lấy chồng sinh con, cả đời nhốt trong hậu viện. Ta xuất sĩ là để sánh cùng nam nhân, thậm chí đứng cao hơn bọn họ. Bằng không, ngươi nghĩ là vì sao chứ?”
Tâm nguyện đã đạt được gần một nửa nên tâm trạng của Mị Họa cũng tốt hơn nhiều, cô không hề che giấu dã tâm của mình.
“Vậy chẳng phải càng có lý do để hòa ly à? Đi theo một nam nhân tệ hại để làm gì, chi bằng tìm người có lợi cho cô.”
Mị Họa im lặng một lúc, cô nói: “Ta lo bị sét đánh.”
Vẻ mặt trượng phu ngẩn ra, lộ vẻ thiếu tự nhiên.
Phụ mẫu Mị Họa bị chết bệnh trong đêm tối sấm chớp, trượng phu đầu tiên tạ thế trong buổi chiều mùa hạ có sét đánh từng trận.
Mị Họa bình thường dù núi Thái Sơn có đổ ngay trước mặt cũng không biến sắc, chỉ khi nghe thấy tiếng sét đánh là sợ run rẩy cả người.
Trượng phu bây giờ đúng là chỗ nào cũng tệ nhưng con người dù tệ mấy cũng có vài điểm nổi bật. Chẳng hạn lúc đối phương vô tình biết Mị Họa sợ sấm, mỗi khi thấy trời mưa dông, cho dù hắn đang ở trong phòng thiếp thất hay ở ngoài gặp bạn bè tiếp khách đều sẽ vội vàng trở về bên cạnh cô.
Nguồn : Vietwriter.vn
Bởi vì điểm nổi bật nhỏ bé này nên Mị Họa mới chịu đựng hắn.
Cho dù có tệ cũng là trượng phu trên danh nghĩa, cũng coi là một nửa người thân, cô thật sự không muốn sớm hôm đi về lẻ loi một mình.
Hình ảnh năm đó sau khi vong phu bệnh chết, cô làm quả phụ đúng là tứ cố vô thân, bị những người gọi là thân thích ép buộc lấy chồng vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hòa ly?
Có lẽ sau này sẽ như vậy, nhưng bây giờ vẫn chưa vội, ít nhất phải chờ cô có huyết mạch của bản thân rồi mới đá hắn được.
Người đàn ông này những điểm khác đều rất tệ nhưng gương mặt này thật sự rất điển trai, các tiểu thiếp đầy phòng cũng toàn là những người xinh đẹp.
Sau cuộc trò chuyện này, cả hai người không nhắc gì đến hòa ly nữa mà trở về với cách sống hàng ngày.
Ở nơi khác, sau khi Khương Bồng Cơ đã ném sự vụ Ninh Châu cho Mị Họa thì không có nghĩa cô có thể khoanh tay ngồi nhìn.