Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1732

Chương 1732NUÔI TỪ NHỎ

Khương Bồng Cơ cười nói: “Sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?”



Dương Tư thấp giọng cầu khẩn nói: “Cầu mong chủ công đưa nó vào danh sách những việc quan trọng đi...”



“Huynh trông mong thiếu chủ đến thế sao?”



Dương Tư cân nhắc nói: “Chuyện dòng dõi, theo lý thuyết là chuyện nhà của chủ công, là thần tử thì không tiện nhiều lời.”



Khương Bồng Cơ không kìm được lườm Dương Tư một cái.



Đã biết là chuyện nhà cô mà sao còn lắm miệng vậy?



Dương Tư nói sang chủ đề khác.



“Có điều... Lúc nào Lộng Cầm cũng ghi nhớ chủ công trong lòng, nói thẳng là chủ công còn chưa thành gia, nàng ấy há có thể đi trước chủ công một bước?”



Khương Bồng Cơ: “...”



Nói như vậy, Dương Tư độc thân đến nay là tại cô à?



Dương Tư: “QAQ.”



Rốt cuộc là lỗi của ai, trong lòng chủ công nhà mình vẫn chưa hiểu chút gì sao?



May mà đối phương là nữ, nếu là nam thì Dương Tư thật sự nghi ngờ không biết đám thần tử bọn họ có thể thoát được kiếp FA không, sau khi thoát khỏi kiếp FA thì có bị cắm sừng không? Mị lực của chủ công nhà mình quá lớn, gần như ăn hết cả nam lẫn nữ, Dương Tư ghen tị đến mức đỏ mắt rồi.



Người khác giục sinh con là vì thiếu chủ, gã giục sinh con thực sự là để thoát kiếp FA.



“Khụ khụ!! Việc này, sau này hẵng bàn...”



Ánh mắt Dương Tư u oán.



Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, câu “sau này hẵng bàn” này nhiều nội hàm lắm.



Dương Tư biết chuyện này tạm thời sẽ không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ, gã lựa chọn “đi đường vòng cứu quốc” từ chỗ Vệ Từ.



Tiếc là Vệ Từ cũng là cáo già lẩn nhanh như trạch, người ta thỏ khôn có ba hang, đâu dễ bắt như vậy.



Còn bên phía Khương Lộng Cầm, nhận được thông tin Dương Tư đã tìm một mối thông gia từ bé cho khuê nữ nhà mình, cô nhìn phong thư mà hai hàng lông mày nhíu chặt, môi mím thành một đường, giống như đang đè nén lửa giận vậy. Hiện giờ, cô thực sự muốn xé tên Dương Tư kia ra làm tám mảnh.



Nếu không phải vì cô không thể rời đi được thì nói không chừng, cô đã đơn thương độc mã đi giết gã rồi.



“Dương Đào...”



Phẫn nộ qua đi, Khương Lộng Cầm cũng nghiêm túc nghĩ về nội dung trong bức thư này, bình tĩnh nhìn nhận lại, ánh mắt chọn người của Dương Tư cũng không tệ lắm. Tốt xấu gì thì Dương Đào cũng từng là chư hầu, tổ tiên cũng có gốc gác. Theo tiêu chuẩn hiện tại mà nói, trong mối thông gia từ bé này, khuê nữ nhà mình đã trèo cao.



Con người thời đại này chưa chú trọng chuyện tự do yêu đương gì đó, chủ yếu vẫn là cưới hỏi theo lệnh cha mẹ, đồng thời rất để ý đến môn đăng hộ đối, dòng dõi xuất thân chính là tiêu chuẩn khảo hạch quan trọng để hai nhà kết thân. Con trai của Dương Đào còn nhỏ, chưa thể nhìn ra được tư chất thế nào, nhưng nếu nhìn cha mẹ là Dương Đào và Nhan Thư Yểu, bậc cha chú đều là nhân trung long phượng, đứa trẻ sinh ra chắc cũng không chênh lệch, thua kém bao nhiêu.



Trái lại là khuê nữ nhà mình, xuất thân gia thế đúng là kém một bậc, sau này nghị hôn rất khó tìm được đối tượng tốt như vậy.



“A Lương...”



Khương Lộng Cầm vừa xếp thư lại thì bên tai đã nghe thấy tiếng gọi non nớt của khuê nữ nhà mình.



Cô đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi thì thấy cuối hành lang cách đó mấy mét là khuê nữ nhà mình đang chập chững chạy về phía cô. Mái tóc ngắn mềm mại thưa thớt cột thành ba chùm nổi bật trên gương mặt tròn vo non nớt, trông càng thêm buồn cười đáng yêu.



Sau lưng khuê nữ có nha hoàn và nhũ mẫu đi theo sát, hai người muốn đỡ khuê nữ lại không dám, tay lúc nào cũng đưa ra phía trước để chuẩn bị đỡ bảo bối nếu bị té. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Khương Lộng Cầm như gặp nắng ấm, ngay lập tức tan rã.



“A Lương!”



Bé con với giọng non nớt cố gắng đi đến bên chân cô, giang hai tay ra ôm lấy chân cô vào lòng.



Quãng đường này với cô bé mà nói vẫn quá dài, cộng thêm gió lạnh thổi phần phật, hai gò má tròn trịa ửng đỏ.



Khương Lộng Cầm ôm bé con lên, bên chóp mũi có thể ngửi được mùi sữa thơm trên người cô bé.



“A Lương!!”



Thấy mẹ không để ý đến mình, bé con kiên nhẫn gọi, mong được đáp lời. Vì xuất thân tướng môn nên đứa trẻ này vừa ra đời đã khỏe mạnh hơn so với những trẻ cùng lứa, tập đi cũng sớm hơn những trẻ cùng lứa, giờ đã có thể đi đứng vững vàng và biết nói sớm.



Mặc dù cắn chữ chưa rõ ràng nhưng cô bé này rất lắm lời, gặp ai cũng gọi, cứ ê ê a a mà cũng nói được rất lâu.



Điểm này...



Có lẽ là giống cha cô bé.



Khương Lộng Cầm ước lượng trọng lượng của cô bé, cân nặng của bé làm tâm trạng của cô tốt lên nhiều.



Nhũ mẫu nơm nớp lo sợ: “Phu nhân, đại nương tử nhất định đòi đi ra ngoài, đám nô tỳ không ngăn được...”



Khương Lộng Cầm rất thoải mái, con nhà tướng môn da dày thịt béo, không cần phải chăm sóc cẩn thận như vậy: “Hôm nay trời lạnh, chỉ cần mặc nhiều đồ thêm một chút, còn nếu con bé muốn ra ngoài thì cứ để nó đi, các ngươi chỉ cần nhớ giữ ấm cho nó, tránh xa những chỗ nguy hiểm là được.”



Những nhũ mẫu này đúng là rất tỉ mỉ cẩn thận, bé con được mặc ba tầng ngoài ba tầng trong, căn bản không hề sợ lạnh.



“A Lương!”



Bé con bất mãn đặt hai tay lên hai má Khương Lộng Cầm giống như muốn cô quay sang nhìn thẳng mặt mình vậy.



Cô bé đang gọi nương đấy, sao nương lại không để ý đến cô bé vậy?



Khương Lộng Cầm cười nói: “Đây đây, tính nết nóng nảy như thế thì sau này biết phải làm sao...”



Cô vỗ lên cái mông tròn căng của khuê nữ, mỉm cười đưa cô bé vào phòng.



Bé con tò mò nhìn xung quanh, Khương Lộng Cầm vừa đặt cô bé xuống, cô bé đã bước khắp nơi.



“Tới đây, đến chỗ nương này.”



Bé con rất nghe lời, nhưng cô bé đã chạy quá xa, hơi xa chỗ Khương Lộng Cầm nên quay lại tốn chút thời gian, thế là cô bé quyết định lăn qua. Cô bé mặc đồ rất dày, trông cứ như một cục bông vậy, cô bé cứ lăn như vậy cho tới khi đến bên chân Khương Lộng Cầm mới dừng lại, cười khanh khách không ngừng.



“Cha con đã tìm cho con một mối hôn sự.”



Bé con nghiêng đầu, mờ mịt lặp lại: “Cha?”



Khương Lộng Cầm nói: “Đúng, chính là người cha không đáng tin cậy của con đã tự tiện định cho con một mối hôn sự từ bé.”



Bé con nào đã hiểu được, chỉ nghe thấy chữ “cha” đã không kìm được cười, nhìn trái nhìn phải như đang tìm người vậy.



Khương Lộng Cầm hỏi cô bé: “Con có bằng lòng với mối hôn sự này không?”



Bé con không hiểu, ngẩng đầu nhìn cô.



“Nam nhân trong thiên hạ phần lớn đều như nhau, chủ yếu phải xem sau này nuôi như thế nào.” Khương Lộng Cầm xoa đầu khuê nữ, tự nhủ: “Nghe nói Dương Đào cũng là nam tử tuấn tú hiếm có, thê tử hắn thì không biết tướng mạo nhưng nàng ta họ Nhan, là em ruột của Nhan Lâm thì tướng mạo chắc cũng không kém quá... Nhi tử của hai người này thì tướng mạo chắc chắn không tệ, gia giáo cũng yên tâm... cũng không tệ...”



Mẹ nói một mình còn bé con thì ngồi yên trên nệm, cúi đầu nghịch ngọc bội bên hông mẹ.



Nhân lúc mẹ không chú ý, cô bé ghé sát đầu, lè lưỡi liếm một cái.



“Phì...”



Bé con lè lưỡi liếm rồi trên mặt viết đầy sự chán ghét.



Trong lúc cô bé còn đang ghét bỏ thì mẹ bé đã cong ngón tay gãi nhẹ dưới cằm cô bé.



“So với chọn một kẻ không biết gốc gác, chi bằng nuôi một người đã hiểu rõ, con thấy sao?”



Lửa giận qua đi, bàn tính của Khương Lộng Cầm liền gảy lạch cạch, càng nghĩ càng thấy đây là một mối hôn sự tốt.



Đứa trẻ đến tuổi cập kê, bàn chuyện chung thân phần lớn đều cưới mù gả câm, tình hình nhà chồng thế nào đều điều tra qua miệng bà mối.



Nếu như vậy thì chi bằng từ nhỏ cứ chọn một người đã hiểu rõ gốc gác.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Khương Lộng Cầm quyết định xong liền viết thư hồi âm cho Dương Tư.



Dương Tư đọc thư, trong lòng nhất thời cực kỳ phức tạp.



Gã không biết nên đau lòng vì mình sắp mất đi khuê nữ hay đau lòng cho Dương Đào không hề hay biết gì kia...

Bình Luận (0)
Comment