Chương 1733QUYẾT ĐỊNH CHUYỆN HÔN NHÂN
Chuyện này của Dương Tư đương nhiên không thể giấu được Khương Bồng Cơ.
Ai bảo Khương Lộng Cầm là fan hâm mộ số một của cô, gần như không có chút bí mật nào chứ?
Dương Tư vừa mới nhận được thư nhà, ngay sau đó, Khương Bồng Cơ cũng nhận được thư thăm hỏi từ fan cứng số một, độ dày của phong thư này còn dầy gấp hai lần phong thư kia của Dương Tư, cầm lên đã thấy rất dày dặn rồi, rất có sức nặng. Khương Lộng Cầm nói qua qua về những tính toán nho nhỏ của cô, lờ mờ tỏ ý muốn trưng cầu ý kiến.
Cho dù thân phận hiện tại của Dương Đào là gì đi nữa, dù sao anh ta cũng từng là chư hầu, đối tượng trong quan hệ thông gia là sĩ tộc bình thường đã đành, lại cứ phải là hai tâm phúc quan trọng dưới trướng Khương Bồng Cơ. Nhìn từ góc độ nào đó, cuộc hôn nhân này có yếu tố chính trị nhất định.
Nếu như muốn kết thân, tất nhiên phải hỏi đến ý của chủ công nhà mình rồi.
Chủ công gật đầu đồng ý thì cuộc hôn nhân này mới coi như là được chấp thuận.
Khương Bồng Cơ tóm lấy Dương Tư, cô cười nói: “Trên đời này, người dám nuôi dưỡng con trai Chính Trạch như con rể nuôi từ bé, e là cũng chỉ có vợ chồng các huynh thôi.”
Dương Tư nghe thấy hai chữ “vợ chồng”, mắt bèn sáng rực lên, gã rõ ràng rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại tỏ ra rụt rè.
“Từ trước đến nay chỉ có con dâu nuôi từ bé thôi, lấy đâu ra con rể nuôi từ bé chứ...” Dương Tư nói: “Nếu như cách nói này rơi vào tai Dương tướng quân, e là kết thân không được, trái lại còn thành kết thù đó. Có điều... Nếu cẩn thận ngẫm lại, đây quả thật là một mối hôn sự tốt, tính ra thì vẫn là anh ta bị thiệt.”
“Chuyện này đâu ra mà thiệt với không thiệt chứ?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Bằng huynh và Lộng Cầm, hai người chẳng lẽ lại kém Chính Trạch hay sao?”
“Theo ta thấy, trái lại là anh ta được hời thì có.”
Dựa theo cách nhìn của người thời đại này, mối hôn nhân này quả thật là bên phía Dương Tư đang vịn cành cao.
Nếu như cẩn thận phân tích, kết quả lại khó nói lắm.
Ưu thế của Dương Đào rõ ràng, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, thiếu sót lớn nhất nằm ngay ở thân phận của anh ta.
Cho dù Khương Bồng Cơ không ngại chuyện trước đây, vẫn luôn trọng dụng anh ta, nhưng những người khác sẽ phòng bị Dương Đào, âm thầm chèn ép, mà bản thân Dương Đào cũng sẽ bị kiềm chế. Anh ta có thể nắm binh quyền trong tay nhưng không thể trở thành người đứng đầu quân ngũ được, nhất định sẽ có một võ tướng tài giỏi hơn đứng trên đầu anh ta.
Ví dụ như bảng võ tướng ở kiếp trước, dưới sự ủng hộ của sĩ tộc, có rất nhiều người ủng hộ Dương Đào đứng đầu bảng võ tướng.
Kết quả xuất hiện lại khiến cho cả đám người phải há hốc mồm.
Dương Đào đứng thứ năm, người đứng thứ nhất là Phù Vọng vốn có xuất thân thấp hèn, lại có tiếng xấu.
Kết quả này không chỉ khiến cho không ít triều thần có thể thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng khiến cho Dương Đào cùng với đồng bọn cùng hội cùng thuyền của anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Muốn nổi bật thì cũng phải nhìn thời cơ, tùy trường hợp, có những lúc nổi bật không chỉ không có lợi, ngược lại còn mang tới họa sát thân.
Vị trí thứ năm trong bảng võ tướng là tốt lắm rồi, không bị gây chú ý, an toàn có bảo đảm, sau đó còn có cả phần thưởng an ủi để bù lại.
Tình hình trong kiếp này cũng không khác gì nhiều.
Khương Bồng Cơ không để ý, nhưng Dương Đào thì không thể không để ý.
Nếu như nói Dương Đào là học sinh học lệch, vậy thì Khương Lộng Cầm cùng với Dương Tư chính là phát triển đồng đều.
Dương Tư là mưu sĩ tâm phúc của Khương Bồng Cơ, địa vị trong tương lai không thấp, ít nhất cũng có thể nhận được một chức tước.
Khương Lộng Cầm lại càng không cần phải nói, nữ doanh có thể có được quy mô cùng với sức ảnh hưởng như bây giờ, không thể không nhờ vào việc cô nhọc lòng phát triển được.
Cô là người đứng đầu của nữ doanh, nói về binh quyền và sức ảnh hưởng, gần giống như thống soái Phù Vọng vậy, áp đảo những võ tướng khác. Cô không chỉ có năng lực càn quét ở tiền tuyến, mà cũng là một tay hậu cần giỏi, doanh trại thương binh chính là địa bàn của cô, nhân mạch mà cô tích lũy được đâu thể nói chơi?
Mấy năm nay, những nữ binh nhập ngũ, xuất ngũ, ít nhất cũng có tới hơn hai trăm nghìn.
Hai trăm nghìn nữ binh này, trong đầu họ, người xếp thứ nhất chính là chủ công Khương Bồng Cơ, xếp thứ hai chính là tướng quân Khương Lộng Cầm đầy giỏi giang.
Đôi vợ chồng này văn võ kết hợp, sức ảnh hưởng chính trị đâu đơn giản như một cộng một đâu?
Còn về chuyện xuất thân nô tỳ...
Dương Tư và Khương Lộng Cầm đều có xuất thân tầm thường, so ra quả thật kém Dương Đào có xuất thân sĩ tộc.
Có điều....
Chỉ cần cho Khương Bồng Cơ đủ nhiều thời gian, cô sẽ hoàn toàn thay đổi giá trị quan rằng lấy huyết thống gia thế để nhìn nhận giá trị một con người của thời đại này. Đến lúc đó, Dương Đào sẽ không có ánh hào quang của xuất thân, nếu so với đội vợ chồng này, hai nhà làm thông gia, ai trèo cao ai còn chưa biết đâu.
Dương Tư cười nói: “Thần và Khương tướng quân tất nhiên là không kém rồi.”
Khương Bồng Cơ tùy ý lật giở công văn ở trên bàn, dường như vô tình hỏi một câu.
“Mối hôn sự này, bên phía Chính Trạch có thái độ thế nào?”
Dương Tư cẩn thận suy nghĩ, gã thở dài: “Thật ra Dương tướng quân không có suy nghĩ gì đặc biệt cả, chỉ là anh ta thấy hai nhà Tử Thực với Hoài Du kết thân nên hâm mộ, nhất thời đầu óc nóng lên liền quyết định mối hôn nhân này mà thôi. Trái lại thì vị Nhan Thiếu Dương kia, tính toán trong lòng anh ta e là không ít đâu....”
Khương Bồng Cơ không nhịn được trêu chọc gã một câu.
“Huynh và Thiếu Dương, hai người lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều.”
Sắc mặt Dương Tư hơi mất tự nhiên.
Đây là do bệnh nghề nghiệp mà thôi, bọn họ luôn nghĩ đến những âm mưu theo bản năng, không trách bọn họ được.
Khương Bồng Cơ nói: “Chính Trạch là người đơn thuần, Thiếu Dương lại không phải là người ít lo lắng, anh ta nhiều tâm tư, như thế gọi là chín khúc mười tám vòng. Anh ta không phản đối mà còn dốc sức thúc đẩy chuyện này, suy cho cùng thì hơn nửa là anh ta coi trọng Lộng Cầm ở quân doanh cùng với sức nặng ở phía ta...”
Tổng kết trong một câu.
“Ha ha, mối hôn sự này e là cũng chỉ có mình Lộng Cầm và Chính Trạch thật sự coi nó là dựng vợ gả chồng cho con cái thôi.”
Nếu như hai nhà kết thông gia, chỉ cần Dương Đào không tìm chỗ chết, căn bản tương đương với việc có kim bài miễn tử.
Dương Đào kết thông gia với Khương Lộng Cầm, gián tiếp cho Khương Bồng Cơ thấy được lập trường của anh ta, khiến cho cô càng thêm yên tâm hơn.
Đây mới là ý nghĩa quan trọng nhất của mối hôn nhân chính trị này.
Chỉ tiếc, hai người Dương Tư và Nhan Lâm suy tính đến trọc cả đầu mà Dương Đào và Khương Lộng Cầm lại thẳng tính, thẳng đến tận cùng luôn.
Dương Đào thì vui vẻ vì mình có thêm một cô con dâu, sau khi con trai mình lớn lên thì không cần phải sầu não vì chuyện hôn nhân đại sự của nó nữa rồi, Khương Lộng Cầm thì lại vui vẻ vì con gái nhà mình có con rể nuôi từ bé, sau này có thể chơi trò dưỡng thành thanh mai trúc mã được rồi, cô vừa lòng với kiểu chồng thế nào thì sẽ nuôi cho con rể thành ra như thế.
[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Ngươi Có Độc]: Chỉ có Dung Nhi cùng với Thiếu Dương là đang thật sự đấu trí mà thôi, đồng đội đều đang ngồi trà chanh chém gió hết rồi.
[Ánh Trăng Bồi Hồi]: Tui cũng muốn có đồng đội có thể giúp tui nằm cũng thắng như vậy, đúng là đùi vàng mà.
“Chủ công đã không có ý kiến, vậy thì mối hôn sự này cứ quyết định như vậy đi.”
“Theo ta thấy, hai đứa trẻ đều có tình với nhau là quan trọng nhất, miễn cho sau này vợ chồng bất hòa.”
Dương Từ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chủ công nhà mình, dường như gã rất ngạc nhiên khi thấy đối phương cũng có một mặt cảm tính ngây thơ như vậy.
“Từ trước tới giờ đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, có thể biết được vị hôn phu hoặc hôn thê trước khi kết hôn là chuyện rất khó có được. Nếu như đứa trẻ lớn lên bên nhau, thời trẻ tình thâm, so với vợ chồng bình thường, tình cảm sẽ càng sâu đậm hơn. Dù sao cũng không đến mức vợ chồng bất hòa chứ?”
Lối suy nghĩ của Dương Tư và Khương Bồng Cơ không nằm trong cùng một thời đại.
Khương Bồng Cơ phỉ nhổ, cô nói: “Tập tục sau này sẽ càng ngày càng cởi mở hơn đó, loại suy nghĩ này của huynh có lẽ qua hai, ba mươi năm nữa là thành cổ lỗ sĩ rồi.”
Dương Tư nói: “Phù hợp với thời đại là quan trọng nhất.”
Quan niệm vượt mức quy định đặt ở trong bối cảnh lỗi thời, nhất định không thể thành sự thật.
Cho dù sau này có thể nào, suy nghĩ hiện tại của Dương Tư hợp với thời đại, nên không có vấn đề gì hết.
“Tử Thực đâu?”
Dương Tư nói: “Chủ công quên rồi à, không phải ngài đã đồng ý thỉnh cầu của anh ta, để anh ta quay về Hoàn Châu rồi ư?”
Khương Bồng Cơ khựng lại, cô dở khóc dở cười nói: “Hôm qua ta mới đồng ý mà hôm nay anh ta đã vội vàng chạy trốn rồi à?”
Thoát được mùng một, nhưng đâu trốn được mười lăm.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh ta thật sự cho rằng chính vụ bên Hoàn Châu thoải mái hơn ở Nam Thịnh này sao?