Chương 1734ĐIÊN CUỒNG ÁM CHỈ
“Thư chủ công gửi à?”
Khi tín hàm của Khương Bồng Cơ được gửi tới, Tôn Văn đang ngồi ở chỗ Kỳ Quan Nhượng.
Bởi vì lập trường cho nên hai người đã xây dựng mối quan hệ hữu nghị cách mạng kiên cố trong hai năm này, bọn họ vừa suy nghĩ chuyện làm sao để đào hố Trung Chiếu, châm ngòi cho bọn chúng nội đấu chém giết lẫn nhau, vừa uống trà uống rượu chơi cờ nói chuyện phiếm... Cuộc sống mỹ mãn biết bao, Tôn Văn và Kỳ Quan Nhượng dường như đã trở thành đôi bạn thân không có gì giấu nhau.
Kỳ Quan Nhượng xé mở phong thư và đọc cẩn thận, vài phần ý cười bỗng xuất hiện trên khuôn mặt vốn lúc nào cũng lạnh lùng.
“Ừm, đây là tin tức tốt.” Kỳ Quan Nhượng đưa bức thư cho Tôn Văn, đồng thời nhấc vạt dưới của xiêm y lên và ngồi xuống đệm lót, anh ta cảm thán: “Chủ công đã lên tiếng, mấy tên hiếu chiến này nên tạm dừng một thời gian rồi. Ngày ngày luyện binh không tốt sao, cả ngày chỉ muốn đánh đánh giết giết...”
Ánh mắt Tôn Văn hiện lên vẻ kỳ lạ.
Đánh đánh giết giết?
Lời này nói ra được từ miệng Kỳ Quan Nhượng cũng kỳ lạ thật đấy, khiến Kỳ Quan Nhượng cứ như biến thành đại sứ hòa bình ấy, thật ra thì anh ta mới là người muốn làm chuyện này nhất.
Tôn Văn mỉm cười đọc thư, sau đó thì gấp giấy viết thư lại, cẩn thận đặt xuống bên cạnh.
“Người trẻ tuổi mà, không phải ai cũng đều tràn đầy tinh lực sao? Bọn họ hiếu chiến, nóng lòng muốn dựng công lập nghiệp, những người từng trải như chúng ta đều hiểu cả.” Tôn Văn nhàn nhã nói: “Chỉ có điều, thời cơ bây giờ không thích hợp, thật sự là không nên động binh nữa. Đại quân đóng quân ở ải Trạm Giang, thỉnh thoảng điều binh tới cảnh nội Trung Chiếu đánh vài trận cho có thôi, động binh thực sự thì không thể. Hai quốc gia Bắc Uyên và Tây Xương cũng đang nhìn chằm chặp vào miếng thịt Trung Chiếu này mà. Ai động trước thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích... Nếu như chủ công đã lên tiếng bảo yên lặng rèn luyện thì bọn họ cũng sẽ hiểu thôi.”
Đám Tôn Văn thật sự là bị võ tướng hành tới mức đau đầu, không câu thông được, nên bọn họ mới tìm Khương Bồng Cơ để cô quyết định.
Hai tên cáo già này đều biết kết quả sẽ thế nào, nên đều không ngạc nhiên với kết quả hồi âm của Khương Bồng Cơ.
Kết quả thế nào thì mới đủ ngạc nhiên?
Là chủ công nhà mình cũng giống như mấy phần tử hiếu chiến vội vàng muốn lập công này, nhìn thấy thời cơ chiến đấu không tệ liền muốn xuất binh.
Sự thật chứng minh, chủ công nhà mình không phải người như vậy, tâm kế mưu lược của cô không thua kém so với mưu sĩ hàng đầu bao nhiêu.
Có được câu trả lời từ Khương Bồng Cư, những phần tử hiếu chiến như cắn thuốc này có thể tắm rửa đi ngủ được rồi, dùng sức lực dư thừa để mà luyện binh.
Kỳ Quan Nhượng giãn mày ra, anh ta nói thật lòng: “Cuối cùng cũng có thể thanh nhàn một thời gian rồi.”
Tôn Văn gật đầu, hai người tiếp tục pha trà nói chuyện phiếm.
So với đám người Dương Tư đang ở Nam Thịnh dầu sôi lửa bỏng, cuộc sống của Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn ở ải Trạm Giang có thể nói là vô cùng mỹ mãn.
Phần lớn chuyện lặt vặt đều giao cho đám con cháu trẻ tuổi hoặc là để những người mới được đề bạt lên làm, bọn họ chỉ cần nắm bắt phương hướng chính là được.
Chuyện luyện binh thì giao cho các tướng quân, chuyện hằng ngày của bọn họ chính là xem tình báo được truyền về từ cảnh nội Trung Chiếu, phân tích thế cục hiện tại, ngồi lại cùng nhau suy nghĩ biện pháp để đào hố cho đám chư hầu Trung Chiếu, khiến bọn chúng hoặc là chia rẽ, hoặc là kết minh, hoặc tự mình hại mình... trên cơ bản, trời còn chưa tối, bọn họ đã có thể xong việc về nhà.
Không chỉ có vậy, bọn họ còn rảnh rỗi phái người đến chấn chỉnh các lưu dân xung quanh, khai khẩn ruộng hoang, trông có vẻ như sẽ chiến đấu lâu dài. Lão gia tử Tôn Văn lại càng sung sướng hơn, ông trồng một ruộng rau, ngày ngày dậy sớm tản bộ một vòng, trước khi mặt trời mọc thì đi bón phân tưới nước cho mầm cây. Ông không chỉ trồng rau mà còn nuôi một bầy thỏ, xây một hang thỏ không lớn không nhỏ, định bụng khi có tuyết rơi sẽ làm một nồi lẩu với thịt thỏ cùng với Kỳ Quan Nhượng.
Nói là đánh giặc, chẳng bằng nói là cảm thụ cuộc sống dưỡng lão sau này trước.
Dựa theo cách nhìn của cháu trai ruột nhà mình, lão gia tử Tôn Văn này đại khái một năm béo lên năm cân, hai gò má ban đầu vốn gầy gò, giờ cũng tròn hơn hẳn.
Người khác thì già đi một tuổi, còn lão gia tử Tôn Văn thì quả thật trông như trẻ ra mười tuổi vậy.
“Rảnh rỗi thích thật, sau này, lão già đây có gặp chuyện gì không may thì cũng không có gì để tiếc nữa, ít nhiều gì cũng đã từng hưởng phúc tuổi già rồi.” Tôn Văn than thở một tiếng, cứng nhắc thay đổi đề tài: “Nếu như có tiếc nuối thì đó chắc hẳn là không thể kiếm cho Lan Lan một mối hôn nhân tốt, con trai của Phong lãng tử đã có tin vui rồi, đứa trẻ ngoan ngoãn như Lan Lan sao vẫn cô đơn cơ chứ? Bộ xương già yếu này không biết còn sống được mấy năm nữa, không biết có thể nhìn thấy chắt trai hay không...”
Kỳ Quan Nhượng mắt nhìn mũi, mũi trông tim, anh ta không hề chớp mắt, giả ngu giả dại không chịu tiếp lời của lão gia tử Tôn Văn.
Một, hai năm trước, Tôn Văn nói chuyện vẫn rất rụt rè, cùng lắm là ở trước mặt anh ta khen ngợi là cháu trai Tôn Lan như thế này như thế nọ, điên cuồng quảng cáo với anh ta rằng Tôn Lan là con rể tốt để chọn. Sau khi quen thân, lão gia tử không e dè nữa, ngày nào cũng phải nói cố một hồi.
Không phải Kỳ Quan Nhượng không rõ ý của Tôn Văn, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái nhà mình, Kỳ Quan Nhượng không muốn quyết định qua loa.
Cho dù Tôn Lan là một thiếu niên rất tốt, nhưng chưa chắc đã hợp với con gái nhà mình mà.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lão gia tử Tôn Văn thấy vậy, sốt ruột nhưng lại không làm gì được, ai bảo lợn con nhà mình lại đi thích cải trắng trong vườn rau nhà người ta chứ?
Mỗi ngày gặp phải trắc trở, lão gia tử Tôn Văn thầm thở dài, thậm chí còn không có tâm trạng đi xem hang thỏ của mình nữa.
Thỏ ở trong hang là do cháu trai nhà mình bắt về, lão gia tử cũng thích những con vật lông xù, nên dứt khoát giữ lại nuôi.
Sau khi thỏ đủ lớn, đông đến còn có thể ăn thêm vài bữa lẩu.
Cuộc sống thanh nhàn thường nhật sau khi về hưu của lão gia tử Tôn Văn khiến cho những người trẻ tuổi cùng người mới thân mang trọng trách không thể thoải mái được như vậy.
Tôn Lan bận rộn tới giữa tháng mới quay về.
Lúc này, dáng người của thiếu niên lại cao lên không ít, mặc dù không lực lưỡng, nhưng cũng không gầy yếu, thắt lưng thẳng tắp. Khuôn mặt kia trông còn gầy hơn cả trước đây, màu da hơi đen, hai hàng lông mày lại dài mảnh hơn những thiếu niên cùng tuổi một chút, một đôi mắt hạnh mang theo tinh thần phấn chấn cùng sự sắc bén mà chỉ độ tuổi này mới có.
Cậu nhóc rụt rè năm đó, sau khi trải qua rèn luyện trong quân doanh hai năm nay đã hướng ngoại hơn một chút, phát triển theo một phương hướng khác rồi.
Mỗi khi nhìn thấy cháu trai mình như vậy, lão gia tử Tôn Văn đều hận không thể quơ hết trân châu về mài thành phấn để đắp lên mặt cháu mình.
Không biết là xuất sĩ làm quan cần có nhan sắc hay sao hả?
Phơi nắng tới mức đen thế này, hoàn toàn không hợp với thẩm mỹ chủ lưu đương thời chút nào.
Thấy lão gia tử nói như vậy, Tôn Lan cũng rất bất đắc dĩ, nói: “Liễu Công đâu có chú trọng bề ngoài, phong tục bây giờ đã khác so với thời gia gia rồi.”
Chuyện khác tạm không nói, Tề Khuông dưới trướng chủ công xấu có tiếng luôn kìa, diện mạo quả thật là có lỗi với cha mẹ, chân còn tàn tật nữa.
Với điều kiện như vậy, nếu là trước đây, đừng nói là được trọng dụng, tới cánh cửa cũng không sờ nổi.
“Nam tử hán trắng trẻo như vậy để làm gì chứ...”
Tôn Lan lăn lộn trong quân doanh lâu ngày, càng cảm thấy có cơ bắp thì mới đúng là đàn ông.
Tiếc là do hạn chế bẩm sinh nên cậu không luyện ra được cơ thể vạm vỡ, cùng lắm là biến cái bụng mềm mại trở nên săn chắc hơn một chút mà thôi.
Lần này, lão gia tử Tôn Văn nhìn thấy cháu trai mình một nắng hai sương trở về, khuôn mặt già của ông lại càng ủ rũ hơn.
Cháu trai của ông lại đen hơn, nếu không phải lão nhân gia tinh mắt, e là không nhìn ra cháu trai mình có gì khác bóng đêm.
“Chủ công truyền tin, chắc là cả năm sau phải chỉnh đốn đấy.”
Tôn Văn chỉ vào đệm ngồi đối diện mình, ý bảo cháu trai ngồi xuống nói chuyện.
“Việc học của cháu ở thư viện Kim Lân cũng nên chăm chút rồi.”
Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Tôn Lan, cậu không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, lưng lại càng thẳng hơn.
“Gia gia, ý của người là để tôn nhi quay về sao?”
Tôn Văn gật đầu, kiên nhẫn giải thích cho Tôn Lan: “Những chuyện vặt trong lúc chỉnh đốn đại quân suốt một năm, với cháu mà nói chỉ là chuyện chồng chéo lại chồng chéo lên nhau thôi, có làm cũng chỉ phí thời gian. Không bằng quay về thư viện Kim Lân, đi theo phu tử chăm chỉ học hành, để nền tảng vững chắc.”
Hai năm nay, Tôn Lan làm việc ở tiền tuyến rất tốt, rất nhiều chuyện còn giỏi giang hơn cả một vài người cũ.
Chỉ là, vị trí mà Tôn Văn xác định cho cậu không chỉ có như vậy, sau này muốn tới được nơi cao thì cậu còn phải học hỏi thêm nhiều.