Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1735

Chương 1735MỘT ÍT BỐI RỐI...

Tôn Lan đi trên con đường làm quan, không phải cứ làm tốt thì có thể ngồi lên vị trí cao, còn cần phải trau dồi thêm kiến thức cho mình, học cách xây dựng các mối quan hệ như thế nào.



Trước kia, nhân mạch trên quan trường đa phần là con cháu họ hàng trong dòng dõi sĩ tộc, nhưng bây giờ lại không như vậy.



Tôn Văn sống hơn năm mươi năm nay, mắt nhìn người cực kỳ sắc bén, vào lúc mà những người khác còn đang lờ mờ chưa hiểu chuyện gì, ông đã nhìn ra thư viện Kim Lân sau này sẽ có liên quan tới quan trường. Nếu sau này, đa phần những nhân tài do thư viện Kim Lân bồi dưỡng ra đều vào quan trường thì không chỉ khiến ảnh hưởng của dòng dõi sĩ tộc trở nên yếu đi, đồng thời những quan hệ cùng trường, cùng thầy, cùng lớp, cùng khóa sẽ trở thành xu hướng chính trong quan trường. Tôn Văn không muốn cháu trai mình trở nên nóng vội, nhưng con đường làm quan không phải nơi có thể xông vào một mình được, có rất nhiều lúc cần đến các mối quan hệ ủng hộ, giúp đỡ.



Nếu Tôn Lan vào triều làm quan là để thực hiện lý tưởng của mình, phục vụ nhân dân, thì trước hết cậu phải biết bảo vệ bản thân mình đã, sau đó mới có cơ hội chạm đến ước mơ. Tôn Văn là người từng trải, ông có thể nhìn thấu một số việc, đương nhiên ông mong rằng cháu trai của mình có thể bớt đi đường vòng dưới sự chỉ bảo của mình.



Tôn Lan không nghĩ phức tạp được như ông nội mình, chỉ gật đầu đồng ý với ông.



Nhưng mà...



“Tôn nhi không nỡ bỏ lại gia gia.”



“Lớn thế này rồi mà còn làm nũng à.” Trong lòng Tôn Văn rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn muốn tỏ ra kiêu ngạo nói một câu, sau đó, ông như nhớ ra điều gì, liền cười nói: “Sau khi trở về, nhớ phải thông minh lên một tí đấy. Cháu có biết chủ công hay có câu cửa miệng gì không?”



“Câu gì ạ?”



“Ở gần quan sẽ được ban lộc, thật ra, câu nói này rất thú vị.” Tôn Văn nói: “Người nhạc phụ Văn Chứng này rất khó đối phó, thế nên cháu phải thông minh lên một chút, ra tay từ con gái của hắn. Nếu như cháu có thể chiếm được sự yêu thích của giai nhân, vậy thì Văn Chứng sẽ không thể tiếp tục giả câm giả điếc nữa. Đúng rồi, còn có một điều, cháu phải nhớ cho kĩ, nhất định không được thô lỗ, càng không thể vượt quá giới hạn. Nếu nhà họ Tôn ta xuất hiện người thay lòng đổi dạ, gia gia chắc chắn sẽ không tha cho cháu đâu.”



Tôn Văn ủng hộ cháu trai mình theo đuổi cô gái mà cậu thích, gián tiếp thu phục cha vợ tương lai khó đối phó, nhưng sẽ không cổ vũ cháu trai mình làm một tên cặn bã. Nếu Tôn Lan thực sự làm ra chuyện gì không nên làm trước hôn lễ, nhìn vào tính cách hay bao che con cái của tên Kỳ Quan Nhượng kia, chắc chắn sẽ trở mặt với Tôn Văn. Tôn Văn đã có tuổi rồi, không biết có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa, nếu như ông đi rồi, Tôn Lan có thể đối phó nổi Kỳ Quan Nhượng chắc?



Ha ha...



Chắc chắn là ngay lập tức bị lão cáo già kia xé xác rồi.



Tôn Lan cũng là một thiếu niên hoạt động ở doanh trại quân đội suốt hai năm, chứ không còn là một binh sĩ đơn thuần ngây thơ không biết gì như lúc trước nữa, cậu có thể nghe hiểu được mấy lời thô tục, càng không nói đến lời ông nội nói. Tôn Lan căng thẳng, bản tính ban đầu bộc lộ ra hết, màu da hơi tối màu lại trở nên đỏ ửng.



“Gia gia, người nói gì thế... tôn nhi nào phải loại người đó...”



Tôn Văn hừ một tiếng: “Tốt nhất là không phải, nếu không, sợ là ông đây phải gặp cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.”



Tôn Lan: “???”



Tôn Văn nói: “Cháu có biết con gái nhà Kỳ Quan Nhượng bây giờ có thể kéo được cây cung nặng bao nhiêu không?”



Tôn Lan có dự cảm không lành.



Kỳ Quan Tĩnh Tuệ từ nhỏ đã mạnh mẽ rồi, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, lúc còn nhỏ, sức lực của con gái sẽ mạnh hơn con trai cùng trang lứa.



“Mấy quân?”



Quân và thạch đều là đơn vị đo trọng lượng, mười lăm cân là một quân, bốn quân là được một thạch.



Gọi là sức mạnh nghìn quân, không phải là chỉ trọng lượng mười lăm nghìn cân thực sự mà chỉ để ví dụ cho trọng lượng của một vật hoặc sức mạnh của một người rất lớn.



Tôn Văn tỏ vẻ khó có thể miêu tả bằng lời, ánh mắt nhìn cháu trai nhà mình chứa đựng một chút thương tiếc.



“Khoảng năm quân, nhưng bây giờ tuổi tác còn nhỏ, thêm vài năm nữa thì con số này không chỉ dừng lại ở đây thôi đâu.”



Điều này có nghĩa là gì?



Điều này có nghĩa là nếu cháu trai nhà mình thật sự cưới người ta về, nếu như nảy sinh mâu thuẫn rồi xảy ra bạo lực gia đình, người ta có thể dùng một tay ném Tôn Lan ra bên ngoài.



Tôn Lan thật lòng thích người ta, muốn theo đuổi người ta thì phải nghiêm túc thật lòng theo đuổi, sau khi theo đuổi được thì phải đối xử tốt với người ta.



Không nói đến Kỳ Quan Tĩnh Tuệ có một người cha siêu siêu khó tính, chỉ riêng cô bé thôi cũng đã đủ để Tôn Lan lên bờ xuống ruộng rồi.



Tôn Lan: “!”



Năm quân?



Bảy mươi lăm cân?



Cân nặng của Tôn Lan còn chưa đến bảy mươi lăm cân đâu.



Sự khiếp sợ này còn sót lại đến tận ngày hôm sau, thậm chí ảnh hưởng đến cả công việc của cậu, sai hết chữ này đến chữ khác.



May mà những công việc quan trọng trong quân doanh đều được ghi chép bằng giấy trúc, nếu như dùng bút đao khắc lên thẻ tre, chỉ cần viết sai chính tả một chữ thôi cũng sẽ phí mất rất nhiều thời gian.



Phong Nghi thấy trạng thái của cậu không ổn, làm gì cũng lộn tùng phèo hết lên, nên quan tâm hỏi thăm cậu một câu.



“Sao trông huynh đau khổ phiền muộn thế? Nếu như thấy sức khỏe có gì không ổn thì chi bằng làm xong sớm, sau đó về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.”



Tôn Lan muốn nói lại thôi, cậu không khỏi nhớ đến lời ông nội nhà mình nói.



[Vài năm sau còn khỏe hơn nữa ạ? Có chắc không ạ? Trông Tĩnh Tuệ đâu giống người có sức mạnh bẩm sinh đâu nhỉ...]



[Đa phần học sinh lớp nữ của thư viện Kim Lân đều như vậy cả, Kỳ Quan Tĩnh Tuệ còn chưa phải là người mạnh nhất trong số bạn đồng trang lứa đâu... miễn cưỡng chỉ coi là tầm trung mà thôi...]



Miễn cưỡng coi là tầm... trung?



Điều này chẳng phải nghĩa là còn có người có sức lực khỏe hơn cả Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, có thể kéo cây cung nặng hơn nữa sao?



Tôn Lan chỉ từng nghe nói lúc chủ công Khương Bồng Cơ mười hai tuổi, từng kéo một cây cung nặng hơn một thạch, khoảng chừng năm quân.



Những... nhưng như vậy vẫn chưa phải là sức mạnh bẩm sinh sao?



Vì sao tất cả học sinh lớp nữ của thư viện Kim Lân đều mạnh mẽ thế?



“Dung Lễ... huynh vẫn còn liên lạc với Trường Sinh chứ nhỉ?”



Trước khi Phong Nghi tòng quân, người cha không đáng tin Phong Chân đã đặt cho con một tự khá có tâm để sử dụng sau lễ trưởng thành.



Người thân quen với cậu đều gọi như vậy, càng thể hiện sự thân thiết.



“Có chứ, sao vậy?”



Tôn Lan hỏi: “Vậy huynh có biết... sức lực của Trường Sinh... hình như cũng...”



Vẻ mặt Phong Nghi rất bình tĩnh: “Biết chứ, nhưng có gì không bình thường à?”



Tôn Lan uể oải nói: “Ta là kiểu người chỉ kéo căng một cây cung một thạch thôi cũng đã thấy mệt rồi, không biết Tĩnh Tuệ có chê hay không...”



Phong Nghi nói: “Mỗi người có điểm mạnh và điểm yếu khác nhau, huynh so đo chuyện này làm gì? Sức lực không bằng người khác nhưng đầu óc tốt hơn người khác là được rồi.”



Tôn Lan: “...”



Người anh em, huynh thoải mái thật đấy.



Vấn đề là một cô gái liệu có thích một người yếu đuối vô dụng hơn mình không?



Tôn Lan ở trong quân doanh lâu ngày rồi, tuy rằng không bị nhiễm tư tưởng ung thư của một vài trai thẳng, nhưng vẫn cho rằng con trai vạm vỡ thì sẽ có càng nhiều con gái thích.



Vì để to lớn hơn, cậu cố gắng béo lên, cố gắng cao hơn, cố gắng để cho mình càng ngày càng đen đi, có cảm giác đàn ông hơn...



Kết quả... ừm... Vietwriter.vn



Sau này muốn bế kiểu công chúa, khả năng là Tĩnh Tuệ bế cậu chứ không phải cậu bế Tĩnh Tuệ, nghĩ thôi đã thấy buồn rồi.



“Hừ... So với chuyện rối rắm cái này, chẳng bằng ngồi lo xem hai năm huynh không có ở đó, có người nào khác nhìn trúng Tĩnh Tuệ hay không ấy...”



Tôn Lan lập tức sụp đổ.



Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lớn hơn Trường Sinh khoảng hai tuổi, tính thời gian thì đầu xuân sang năm là đến tuổi cập kê rồi.



Cô nương lớn rồi, bạn đồng trang lứa có thể không để ý đến đóa hoa tươi này sao?



“Lan và Tĩnh Tuệ là bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi với nhau... tình nghĩa giữa chúng ta đâu thể nào so sánh với người khác được chứ?”



Tôn Lan siết chặt nắm tay, cho dù lời nói này chẳng có chút thuyết phục nào cả.



Phong Nghi nói: “Cũng đúng, chúc huynh may mắn.”



Câu này chẳng có chút chân thành nào cả, ngược lại còn ẩn chứa chút niềm vui chuẩn bị ngồi xem kịch hay nữa.



Tôn Lan hít sâu một hơi, hận không thể lập tức thu dọn hành lý đồ đạc quay về Hoàn Châu, tiếp tục đến thư viện Kim Lân học.



Để bọn họ không lỡ mất quá nhiều bài học, hai năm qua, thư viện Kim Lân luôn gửi tài liệu học mới cho cậu và Phong Nghi, để bọn họ tận dụng thời gian rảnh rỗi tiếp tục học tập. Bây giờ, bọn họ quay trở lại trường, giữ vững vị trí top ba cùng khóa thì hơi khó, nhưng chắc chắn không trượt top năm mươi... nhỉ?



Tôn Lan không khỏi lo sợ.



Nếu học hành không tốt thì sẽ càng khiến người ta không thích.



“Đúng rồi...” Trước khi ôm một đống công văn đi, Phong Nghi cười mà như không cười, nhìn bạn thân của mình, vô tình chém một nhát: “Đợt trước, Trường Sinh có gửi cho ta một bức thư, trong đó có nhắc đến Tĩnh Tuệ, cô ấy nói rằng Tĩnh Tuệ cảm thấy con trai da trắng một chút sẽ càng được yêu thích.”



Tôn Lan bị Phong Nghi chọc một nhát chảy máu đầm đìa, đêm hôm đó, cậu về nhà lục tung đồ đạc lên.



Sau khi Tôn Văn ăn xong, đi tản bộ rồi về nhà, suýt chút nữa đã không thể đặt chân vào trong nhà.



“Cháu tìm gì thế?”



Nửa thân trên Tôn Lan chui vào trong thùng lớn, không hề quay đầu lại mà nói: “Gia gia, bột trân châu trắng da mà lúc trước người chuẩn bị ấy, giờ nó đâu rồi?”



Cậu phải tranh thủ trắng trở lại trước khi quay về mới được!

Bình Luận (0)
Comment