Chương 1745CÓ CHUYỆN KHÔNG QUYẾT ĐỊNH ĐƯỢC THÌ TÌM CHỦ CÔNG
“Dung Lễ, sao huynh có thể tàn nhẫn như vậy?”
Tôn Lan tội nghiệp nhìn chằm chằm bạn tốt của mình, đã nói là bạn bè đồng hành với nhau cả đời, nhưng vì sao đi được nửa đường lại đạp cậu xuống xe chứ?
Phong Nghi nói: “Thật sự ta không giúp huynh được chuyện này đâu, chỉ cho huynh cách này, huynh viết thư cho Tôn lão gia tử hoặc Kỳ Quan quân sư ấy.”
Tôn Lan thấy bạn tốt của mình đang muốn nói cho qua, không thể không tung ra con át chủ bài, cậu xoay người chuẩn bị đi tìm Tĩnh Tuệ.
Phong Nghi nhíu mày lại, không khỏi cảm thấy Tôn Lan không thể khiến người khác bớt lo được, đành hỏi với một câu.
“A Lan, huynh đi đâu thế?”
“Tìm Tĩnh Tuệ, bảo Tĩnh Tuệ đi nói chuyện với Trường Sinh.”
Nếu Trường Sinh cũng bị “châm ngòi ly gián” đến mức tạo phản, tung cho Phong Nghi một vấn đề khó như thế, chẳng phải Phong Nghi sẽ trở thành anh em đồng cảnh ngộ với cậu sao?
Đến lúc đó, cậu rất muốn nhìn xem, tên nhóc Phong Nghi này còn có thể chỉ lo thân mình như thế không.
Phong Nghi thấy cậu nhấc chân đi mất, vội vàng giơ tay kéo tay Tôn Lan lại, bực bội nói: “Huynh làm vậy là muốn đồng quy vu tận với ta đúng không?”
Tôn Lan vẫn không dừng bước lại, cười nói: “Huynh đệ tốt không phải nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia à?”
Chẳng có lý gì Tôn Lan phải phiền muộn rụng tóc vì chuyện này, mà tên nhóc Phong Nghi lại ngồi hưởng thụ vui vẻ cả, rất không công bằng.
Phong Nghi: “...”
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia” cái quần ấy, không ngờ tên nhóc mắt to mày rậm Tôn Lan này cũng có suy nghĩ độc ác nham hiểm đến vậy.
“Dung Lễ, rốt cuộc là huynh có chịu giúp hay không đây?” Tôn Lan mở to đôi mắt trong sáng tròn trịa vô hại ra, Phong Nghi thấy vậy không khỏi âm thầm mắng chửi: Tên Tôn Lan này khác với Tôn lão gia tử, tính ra Tôn Lan rất có kiên nhẫn giả heo ăn thịt hổ đấy chứ, rõ ràng là nhắm vào cậu rồi, cậu cũng không còn cách nào.
“Đúng là mắc nợ huynh mà.”
Phong Nghi thở dài thườn thượt, dù gì thì Tôn Lan cũng là đồng môn, đồng liêu kiêm bạn bè chung sống với cậu nhiều năm, thấy chết mà không cứu cũng không phải tính cách của cậu.
Người ta hay nói thà dỡ bỏ mười ngôi miếu cũng không nên hủy một mối lương duyên, Tôn Lan đã thích đại nương tử nhà Kỳ Quan nhiều năm rồi, cũng không thể để cậu là cún độc thân mãi được.
Tôn Lan cười nói: “Quả nhiên Dung Lễ vẫn rất trọng tình nghĩa.”
Nếu như không phải Phong Nghi được giáo dục gò bó từ nhỏ, lúc này cậu thật sự muốn trợn ngược mắt bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.
“Trọng tình nghĩa” gì chứ?
Nếu không phải tên Tôn Lan không biết xấu hổ này vừa đấm vừa xoa, uy hiếp cậu, cậu cũng sẽ không đến nỗi phải bước lên cùng thuyền giặc với Tôn Lan.
“Dung Lễ, huynh nói cách của huynh cho ta nghe xem nào.”
Phong Nghi thân là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thế hệ này, Tôn Lan đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu, chắc chắn cậu có cách hay.
“Cách gì á? Viết thư cho chủ công, tìm hiểu thử cách nghĩ của ngài ấy như thế nào trước đã. Nếu không ngay cả gia gia của huynh, phụ thân của ta, bọn họ cũng không thể che giấu được kết quả hành động tự tung tự tác này của chúng ta đâu.” Phong Nghi nói: “Tuy rằng Tĩnh Tuệ chỉ yêu cầu giữ lại thân phận chủ hộ, sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện bên trong, nhìn thì tưởng đây là yêu cầu đơn giản, không có vấn đề gì, nhưng sau đó sẽ liên lụy đến rất nhiều thứ mà chúng ta không chạm vào được, chúng ta không giải quyết được đâu.”
Vẻ mặt Tôn Lan đơ ra.
Cậu không ngờ rằng cách mà Phong Nghi nói tới lại là đi tìm người lớn, lúc trước thì bảo tìm ông nội, bây giờ lại bảo viết thư cho chủ công.
Dù sao Tôn Lan cũng là đứa cháu trai mà Tôn lão gia tử dạy dỗ bao nhiêu năm trời, cậu cũng có khứu giác chính trị, chỉ là không được nhạy cảm sắc bén như Phong Nghi mà thôi.
“Thử tìm hiểu ý của chủ công sao?” Tôn Lan nói: “Nếu chủ công có ý thúc đẩy nữ hộ, nâng đỡ cho phụ nữ, có lẽ việc một nhà có hai chủ hộ là căn bản để giải quyết vấn đề. Có điều, nếu thi hành một nhà hai chủ hộ sẽ dính líu đến cả các vấn đề như thuế khóa, kiểm soát dân cư, chỉ có thể giải quyết từ gốc rễ mới có thể để mọi thứ diễn ra thuận lợi. Nếu chủ công có ý như vậy, vấn đề của chúng ta chắc chắn sẽ được giải đáp. Ngược lại, nếu như chủ công không nói gì, vậy thì có nghĩa là chuyện nữ hộ sẽ còn có thay đổi khác, có thể là cải tiến thêm một bước nữa, cũng có thể đây chỉ là kế hoạch nhất thời?”
Phong Nghi gật đầu, nói: “Chuyện này còn phải chờ xem thái độ của chủ công đã, lúc ấy chúng ta mới có thể nghĩ cách được, bằng không sẽ chỉ phí sức lực mà thôi.”
Nếu như chủ công không có ý định như vậy thì hai bọn họ có nhiệt tình hơn nữa, đến cuối cùng cũng chỉ uổng công mà thôi.
Tôn Lan không chắc chắn hỏi lại: “Dung Lễ, huynh thấy chuyện này... có khả thi không?”
Phong Nghi cầm quạt che mặt, chỉ để lộ mỗi ánh mắt chứa đựng nụ cười đầy sâu xa.
“Suy cho cùng chủ công của chúng ta là nữ tử. Nếu không thay đổi được suy nghĩ của người đời với việc để con trai nối dõi thừa kế, sau này chủ công có con nối dõi, nhưng bọn chúng lại chỉ kéo dài hương khói cho bên nam, vậy chẳng phải là sự nghiệp chinh phạt mười mấy năm của chủ công chỉ để làm quà tặng cho cha của thiếu chủ à?” Phong Nghi có thể nhìn nhận thấu đáo như vậy, Tôn Lan không khỏi sửng sốt, nghĩ một lúc thì nhận ra bạn tốt của cậu là con trai ruột của Phong Chân: “Người sống cả đời, dù là vì tiền bạc, vì công danh, vì địa vị hay là vì quyền lực, suy cho cùng vẫn là vì bản thân mình. Vì sao người đời lại để ý chuyện hương khói đến như vậy? Đương nhiên không phải chỉ vì sau khi mất có con cháu thờ cúng hương khói, chỉ có người chết mới biết được thế giới sau khi chết đi là như thế nào, người sống không biết được, một nguyên nhân quan trọng khác là truyền lại tài sản.”
Đương nhiên ai cũng muốn dành quả to mà mình phấn đấu cả đời mới có được cho đứa nhỏ của mình.
Đứa nhỏ này có quan hệ huyết thống với mình, giống như lòng bàn tay và mu bàn tay vậy.
Nếu như người đời đều cho rằng con trai sẽ kéo dài hương khói dòng dõi của bên nam, vậy không phải nếu tương lai chủ công truyền quyền thừa kế cho con trai, trong mắt người đời sẽ chẳng khác gì tặng không cho người ta để làm quà sao? Cho dù con trai con gái đều do mình sinh ra, nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn sẽ không vui.
Tôn Lan nói: “Chủ công không phải kiểu người ngu ngốc như vậy, sao tư tưởng lại hẹp đến mức đấy được?”
Phong Nghi thở dài: “Sao huynh còn tự mắng cả mình thế?”
Tôn Lan lập tức nghẹn họng, bỗng chốc cậu nghĩ ra gì đó, sắc mặt hơi xanh tái lại.
Phong Nghi nói: “Đây không phải cách nghĩ của kẻ ngu, chỉ là người bình thường hay có suy nghĩ như vậy thôi, không phải là hẹp. Nếu như tương lai huynh chỉ có một đứa con gái, con gái chắc chắn đi lập gia đình rồi nhập hộ tịch vào nhà người ngoài, không phải thành quả vất vả cả đời của huynh sẽ bị con rể chiếm thông qua con gái huynh à, huynh có vui nổi hay không? Ngược lại, nếu như con gái có thể đứng một hộ riêng, kéo dài hương hỏa, sau trăm năm nữa, trong lòng huynh cũng sẽ thoải mái được một chút.”
Ai cũng muốn là người chiếm được lợi ích chứ không phải là người bị chiếm mất lợi ích.
Nhưng mà đây đã là quan niệm được truyền thừa suốt mấy nghìn năm nay rồi, nào có chuyện dễ dàng bị xoay chuyển như vậy?
Tôn Lan nói: “Nói như vậy... Khả năng chủ công đồng ý là rất cao đúng không?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Phong Nghi cười nói: “Cứ tìm hiểu thử suy nghĩ của chủ công trước rồi mới biết được kết quả.”
Nếu đặt cách phân tích của cậu lên người những kẻ bình thường thì còn được, nhưng nếu đặt lên người Khương Bồng Cơ thì lại không được đúng lắm.
Cho dù kết quả cuối cùng giống nhau, nhưng quá trình phân tích thì lại khác một trời một vực.
Bởi vì Tôn Lan đã hứa chắc như đinh đóng cột, cho nên bây giờ cậu lại hơi khó xử, không dám đến gặp Tĩnh Tuệ cho lắm, sợ đối phương sẽ thất vọng về mình.
Không ngờ rằng...
Những phản ứng của cậu đều nằm trong suy đoán của người ta rồi.
Bởi vì quan hệ từ đời cha, cho nên Trường Sinh và Tĩnh Tuệ cũng có thể coi là bạn từ nhỏ, quan hệ cực kỳ thân thiết.
Chẳng bao lâu sau, chuyện Tĩnh Tuệ gây khó dễ cho Tôn Lan đã truyền đến tai cô bé rồi.
Cô bé nói: “Ta thấy chuyện này chẳng dễ làm đâu, tỷ làm vậy có khác nào đang làm khó người ta chứ.”
Tĩnh Tuệ và Trường Sinh là học trò do các bậc thầy ở thư viện Kim Lân bỏ công bỏ sức ra dạy dỗ, hai người bọn họ vốn đã có gen tốt lại còn cố gắng, đương nhiên sẽ không kém cỏi được.
Trong lòng bọn họ biết rõ ràng tiến hành một nhà hai chủ hộ sẽ gặp phải những khó khăn gì.
“Đương nhiên ta biết chuyện này không dễ làm, nhưng cũng là để cho huynh ấy biết muốn cưới ta không dễ dàng như thế, con gái của nhà Kỳ Quan không phải phụ nhân nội trạch bình thường. Nếu huynh ấy dám lấy thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, miễn sau này cãi nhau với ta vì chuyện này, không bằng nói rõ ràng từ sớm.”
Trường Sinh nhai bánh đậu phộng, con ngươi không ngừng đảo vòng quanh.
Ở nơi xa, Phong Nghi đang ngồi cùng Tôn Lan để nghĩ xem nên viết sổ gửi Khương Bồng Cơ như thế nào, đột nhiên lại thấy rùng mình lạnh gáy.
Cậu có dự cảm không lành.