Chương 1746ĐÂY LÀ MỘT VẤN ĐỀ CỰC KHÓ
Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Phong Nghi và Tôn Lan nghiêm túc viết sổ gửi cho chủ công.
Cho nên mỗi một câu, mỗi một chữ đầu phải suy nghĩ cân nhắc nhiều lần, cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất để nói rõ chuyện này.
Vì thế, hai học sinh ưu tú của thư viện Kim Lân đã thức trắng cả một đêm, bản nháp viết xong không dùng đã chất chồng thành một tập dày, nhưng vẫn không viết xong được bản thảo.
Không phải là vì hai người bọn họ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích hoàn hảo hay gì, lại càng không phải chữ nghĩa trong đầu bọn họ không đủ dùng, chỉ bởi vì bọn họ càng viết thì càng thấy chuyện này quá lằng nhằng, càng lằng nhằng lại càng làm hai người thấy khó giải quyết. Nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ vẫn kiên trì muốn viết, cho nên mới do dự phân vân, viết hỏng rất nhiều bản nháp.
Từ lúc trời tối đen cho đến lúc bình minh, hai người bọn họ đã bàn bạc với nhau trong mấy canh giờ, cuối cùng cũng viết xong bản thảo.
“Ta đang nghĩ sao đầu óc lại choáng váng thế... Hóa ra là đã sang ngày hôm sau rồi...”
Tôn Lan đi đến bên cửa sổ, mở cánh cửa ra, ánh nắng ban mai vàng rực rỡ chiếu vào qua khe cửa, bao phủ lên người cậu, trông cậu giống như đang khoác một tấm áo lưới mỏng màu vàng. Mắt Phong Nghi đã quen với bóng tối và ánh nến, đột nhiên bị ánh nắng ban mai không quá nóng nhưng lại cực kỳ xán lạn chiếu vào, đôi mắt đau nhức không khỏi lập tức kháng nghị. Cậu giơ tay lên che mắt theo bản năng, ngăn ánh sáng chiếu vào, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
“Giờ giấc không còn sớm nữa rồi, ta đi gọi người chuẩn bị nước ấm để rửa mặt.”
Sau khi rửa mặt sạch sẽ thì mới đi ngủ bù, tránh việc thức đêm tu tiên, chưa thành tiên đã ngoẻo rồi.
Phong Nghi thong thả đứng dậy khỏi đệm ngồi, tuy động tác của cậu đã rất cẩn thận nhưng đầu óc không được tỉnh táo lắm, hai chân mềm nhũn như đang đi trên bông vậy.
Không đợi đến lúc cậu dặn dò, người hầu đã đến thông báo cho cậu rằng đại nương tử Phong gia và đại nương tử Kỳ Quan gia đến nhà thăm hỏi.
“Sao Tĩnh Tuệ lại đến đây nhỉ?”
Nếu là Trường Sinh còn dễ hiểu, bởi vì hai nhà sống quá gần nhau, người hai bên phủ cũng thường xuyên lui tới, từ nhỏ Trường Sinh đã thích đến nhà tìm Phong Nghi đi chơi, nhưng Tĩnh Tuệ thì lại hơi khó hiểu, bởi vì quan hệ của hai nhà cũng không thân thiết đến mức đấy, mới sáng sớm cô bé đã đến nhà hỏi thăm như thế...
Nghĩ đến đây, đầu óc đang hơi chậm chạp của cậu nghĩ đến một người.
Phong Nghi dời mắt sang, nhìn Tôn Lan đang tu tiên siêu high, phản ứng của tên này còn chậm hơn cả cậu nữa, bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ.
Phong Nghi nghĩ rằng cậu đã biết nguyên nhân chính để Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đến đây hỏi thăm đột ngột như vậy.
“Rửa mặt đi, đừng để mặt bóng loáng, mắt lờ đờ ra ngoài gặp người ta.”
Cho dù mọi người đã quen biết nhau lâu như thế, nhưng bên nam cũng không muốn để bên nữ nhìn thấy hình ảnh mặt bóng dầu, mắt đầy gỉ vẫn chưa rửa của mình.
Cho dù hai người ở đây đều là thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, nhưng làm gì có thiếu niên nào không chải chuốt tỉ mỉ mà có thể khiến con gái thích mình chứ?
“Dung Lễ ca ca, ta đến tìm huynh này.”
Giọng nói vui vẻ truyền vào trong phòng, xua tan không khí nặng nề trước đó, giống như vừa rót một luồng sức sống vào trong bầu không khí vậy.
Lúc hai người Trường Sinh đi tới, dưới sự hầu hạ của người hầu, Phong Nghi và Tôn Lan đã rửa mặt bằng nước ấm, dùng khăn có độ ấm và hơi nóng để lau, rùng mình một phát, đầu óc lơ mơ cũng tỉnh táo hơn nhiều. Sau đó hai người dùng bột đánh răng, cẩn thận tỉ mỉ đánh răng hai lần, rồi lại súc miệng bằng nước ấm, xong quấn tóc dài lên gọn gàng, đeo vài thứ trang sức đeo hông nho nhỏ lên. Không bao lâu sau, hai người đã trở thành những thiếu niên sạch sẽ, ngăn nắp rồi.
“Sao mới sớm như vậy muội đã đến đây thế?” Phong Nghi chuẩn bị xong xuôi rồi mới đi ra gặp bọn họ: “Muội đã ăn sáng chưa?”
Trường Sinh nói: “Vẫn chưa ăn.”
Phong Nghi thuận tiện nói: “Vậy thì chúng ta ăn sáng cùng nhau đã rồi hẵng nói chuyện khác.”
“Dung Lễ ca ca, ta thấy mắt của huynh và A Lan thâm quầng lại, đêm qua hai người buồn phiền chuyện gì không ngủ được à?”
Trường Sinh cười híp cả mắt lại, đôi mắt híp vì cười đảo qua đảo lại nhìn quầng thâm dưới mắt của hai người bọn họ, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người không có tinh thần cho lắm, cô bé lập tức đoán ra được đêm qua hai anh bạn nhỏ đã tu tiên suốt cả đêm. Nhưng giọng nói của cô bé nghe rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác, thế là bị Phong Nghi gõ đầu.
“Được lắm, hai muội đặc biệt đến đây để nhìn xem hai bọn ta chật vật thế nào hả?”
Trường Sinh cười nói: “Ta chỉ tiện đường thôi, lúc đầu ta còn định nghe theo Tĩnh Tuệ tỷ tỷ, đưa cho Dung Lễ ca ca một vấn đề khó nữa cơ...”
Nụ cười của Phong Nghi lập tức đông cứng lại, bây giờ cậu chỉ cần nghe thấy ba chữ “vấn đề khó” là đã thấy xoắn cả não.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đã không làm tấm gương tốt cho Trường Sinh rồi, sao bây giờ lại còn dạy hư cô bé nữa?
Không đợi cậu bày tỏ điều gì, Trường Sinh đã lấy khăn nhẹ nhàng xoa xoa quầng thâm dưới mắt cậu, đau lòng nói: “Nhưng nhìn thấy huynh, ta lại không đành lòng.”
Cho dù đây không phải lời nói dịu dàng tình cảm gì, nhưng chỉ cần mấy chữ đơn giản thế thôi cũng đã khiến Phong Nghi cảm thấy ấm áp.
Nhìn xem, Trường Sinh mới đáng yêu, còn Kỳ Quan Tĩnh Tuệ là loại bà la sát mang mặt nạ đáng yêu.
Tôn Lan thấy hai người kia không coi ai ra gì rắc một đống thức ăn cho cún, lờ mờ cảm thấy dạ dày hơi trướng.
Cậu cũng chẳng phải một tên ngốc, bây giờ không giả vờ thê thảm giành sự đồng cảm thì còn đợi đến khi nào nữa?
Bốn người ăn bữa sáng xong, Trường Sinh dò hỏi: “A Lan định giải quyết nan đề Tĩnh Tuệ tỷ tỷ giao cho như thế nào?”
Tôn Lan lấy mấy tờ giấy cất trong tay áo ra, trong lòng hơi thấp thỏm, đây chính là bài giải mà cậu và anh bạn nhỏ nhà mình thức đêm tu tiên cùng nhau mới viết ra được.
Vốn Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cũng không thật sự ép buộc cậu, chỉ đơn giản là gây khó mà thôi, dù Tôn Lan không thể làm được cũng không sao, chỉ cần có lòng là được.
Cô bé thấy Tôn Lan thật sự lôi “bài giải” ra thì lại cảm thấy hơi tò mò, muốn đọc thử xem.
Không biết hai vị “tài tử” trước mặt bỏ tâm huyết ra làm cả đêm có thể làm ra một bài giải đáng được bao nhiêu điểm.
Trường Sinh cũng xáp lại nhìn xem, ban đầu khóe miệng hai người còn hơi mỉm cười, càng đọc thì ánh mắt lại càng trở nên nghiêm trọng.
Đọc đến cuối cùng, Trường Sinh nói: “Không được.”
Tĩnh Tuệ gấp mấy tờ giấy lại ngay ngắn, rồi cũng nói như vậy: “Ta cũng không đồng ý.”
Thư viện Kim Lân là một trường học dạy tất tần tật mọi thứ, các phu tử rất chú trọng việc kết hợp tài liệu học tập với thực tế, càng học lớp trên cao thì nội dung càng tiếp cận với tình hình hiện thực. Tĩnh Tuệ và Trường Sinh không học cùng một cấp, nhưng thành tích của hai người ở thư viện Kim Lân luôn là cầm cờ chạy trước so với bạn đồng trang lứa.
Ở trường có các vị đại nho hết lòng dạy bảo, về đến nhà còn được người nhà kèm cặp quan tâm, không tài giỏi thì hết nói nổi.
Trường Sinh xuất thân Phong thị, ông nội Phong Nhân là một trong những đại lão của thư viện Kim Lân, thiên vị là chuyện đơn giản.
Ông ngoại của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ là đại nho Ngụy Uyên ở Hà Gian, lão gia tử Ngụy Uyên cũng đã dọn đến đây để dưỡng lão, tiện thể còn dạy cháu ngoại của mình.
Cho dù hai người vẫn chưa chính thức xuất sư, nhưng khứu giác chính trị của họ không hề kém hơn Phong Nghi, thậm chí bởi vì họ xuất thân từ gia đình có tiếng hiếu học, cho nên càng nhạy bén sâu sắc hơn.
Hai người đọc xong nội dung trong quyển sổ mới biết được điều gì đã khiến cho Phong Nghi và Tôn Lan thức trắng đêm không ngủ, càng đọc càng cảm thấy kinh hồn bạt vía, lập tức phản đối.
“Các huynh có biết nếu nội dung của quyển sổ này bị tiết lộ ra ngoài, các huynh sẽ rơi vào tình cảnh nào không?” Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt của Trường Sinh nặng nề như vậy: “Quyển sổ này liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, những người bị tổn hại lợi ích này không làm được gì Lan Đình Công, nhưng muốn động đến các huynh thì chẳng cần phí sức.”
Bọn họ không chỉ nhắc đến chuyện một nhà hai chủ hộ, mà còn liên quan đến kiến nghị thay đổi thuế khóa.
Một khi bắt đầu đụng đến vấn đề thuế khóa này thì sẽ không thể kìm chân lại được nữa.
Trường Sinh chỉ xem vài điều trong phần kiến nghị sửa đổi, cô bé đã biết nếu thứ này lộ ra thì sẽ gây tai họa lớn cho Tôn Lan và Phong Nghi.
Cho dù bọn họ có người lớn che chở cho, nhưng chỉ cần có một “vết nhơ” như vậy, e là con đường làm quan sau này sẽ chỉ còn là mơ mộng mà thôi.
Tĩnh Tuệ cũng hối hận.
Nếu biết Tôn Lan sẽ có suy nghĩ như vậy, cô bé sẽ không đưa ra vấn đề này để làm khó cậu, không bằng đổi thành một cách thức mềm mỏng hơn, từ từ nói chuyện với nhau một lần.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ hiểu tính cách của Tôn Lan, cô bé cũng không lo lắng mình sẽ uổng phí thời gian cả đời để chôn chân ở hậu viện như những người phụ nữ bình thường khác.
Cho dù Tôn Lan phản đối, Kỳ Quan Tĩnh Tuệ còn có thể dựa vào cha của mình nữa, phụ thân vẫn luôn ủng hộ cô bé học tập theo gương của Lan Đình Công. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.