Chương 1755KIỂM TRA KHÔNG QUA THÌ LƯU BAN
“Trong số các trò, hơn chín phần đều là nhóm học sinh đầu tiên mà thư viện thu nhận lúc bắt đầu thành lập, đi học đến nay cũng đã mười hai năm. Đời người vội vàng không quá trăm năm, các trò lại tiêu hao hơn một phần ở thư viện rồi...” Nhiếp Tuân lặp lại lời đã nói nhiều lần, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt trẻ tuổi bên dưới, khóe môi nở nụ cười yếu ớt: “... Người sống trên đời, tìm kiếm mong mỏi chỉ có bốn chữ công danh lợi lộc. Các trò học hành gian khổ nhiều năm, cuối cùng đã đến lúc mở ra hoài bão. Rời khỏi thư viện, ngoài kia có một thế giới rộng lớn hơn...”
Lúc này vẫn chưa có khái niệm “tốt nghiệp”.
Cho dù là thế gia đại tộc cũng không thể cung cấp cho con em trong tộc hơn mười năm dạy học chất lượng cao và hệ thống hóa như vậy, cơ bản đều là sống đến già học đến già. Nhưng thư viện Kim Lân là do Khương Bồng Cơ xây dựng nên, để tiết kiệm tài nguyên dạy học, giảm bớt gánh nặng của các thầy giáo, học sinh năm cuối đã học đủ rồi thì nên cút đi... Không, nên đi ra ngoài làm trâu làm ngựa cho cô rồi, nếu không, kế hoạch bồi dưỡng nhiều năm như vậy đâu có tác dụng gì?
Học sinh năm cuối tốt nghiệp từ thư viện, học sinh cấp đầu tiên sẽ đi lên.
Như thế mới có thể cắt được từng đống từng đống rau hẹ, sinh sôi không ngừng nha.
Nếu như học sinh còn muốn đào tạo chuyên sâu, họ có thể đi đến Kim Lân Các mượn các quyển sách khác, phu tử của thư viện không thể dạy dỗ bọn họ cả đời.
Tin tức này đối với phần lớn học sinh mà nói như sét đánh ngang tai vậy.
Bọn họ... Thói quen của bọn họ là học tập ở thư viện, còn chưa làm tốt chuẩn bị rời khỏi thư viện đâu.
Nhiếp Tuân thuật lại ý của Khương Bồng Cơ, tốt nghiệp không phải là đuổi học sinh rời khỏi thư viện, mà là bọn họ hoàn thành khóa học tập ở thư viện rồi, đã đạt tới quy định yêu cầu, kết thúc giai đoạn học tập này. Tốt nghiệp cũng có nghĩa là mấy năm nay, bọn họ đã học tập và lấy được sự công nhận từ phía thư viện cùng với các vị danh nho quyền uy, bọn họ có tư cách coi đây là vốn liếng để thăng tiến, thậm chí sẽ được Lan Đình Công chinh tích.
Vừa nói ra tin tức này, đám học sinh lập tức quét sạch chán chường, tâm trạng lo lắng, mờ mịt, trở nên hồ hởi kích động!!!
Chinh tích nha!
Nhập sĩ nha!
Bọn họ cực khổ học tập nhiều năm như vậy, không phải là để thay đổi vận mệnh ban đầu sao?
Những học sinh này là nhóm học sinh đầu tiên của thư viện Kim Lân, học sinh nam một trăm người, học sinh nữ một trăm người, cộng thêm một vài nhà có quan hệ xếp lớp như Phong Nghi, số lượng học sinh lần này không quá hai trăm mười người. Phần lớn đều là trẻ mồ côi của những binh lính tử trận, nói trắng ra chính là thứ dân.
Thứ dân có tư cách đọc sách mười hai năm, còn đạt được tư cách chinh tích, đây gần như là cơ hội thay đổi mười tám đời tổ tông!
Chỉ trong chốc lát, tất cả học sinh đều nóng lòng muốn thử.
Bọn họ hưng phấn cho rằng mỗi người đều sẽ được chinh tích, dù sao Khương Bồng Cơ đã đầu tư mười hai năm nhân lực, vật lực, tài lực thì làm sao có thể lãng phí nhân tài và tài nguyên? Kết quả, lời nói tiếp theo của Nhiếp Tuân lại đánh bọn họ từ thiên đường hưng phấn vào nhân gian chết lặng.
“Người nào không đạt yêu cầu của kỳ kiểm tra đánh giá tốt nghiệp thì hoặc là rời khỏi thư viện, hoặc là lưu ban một năm, cùng lớp học sinh tiếp theo tiếp tục tham gia kiểm tra đánh giá.”
Mọi người: “...”
Cái gì?
Tốt nghiệp còn phải kiểm tra à?
Nhiếp Tuân nói: “Kiểm tra đánh giá tốt nghiệp là kiểm tra thành quả học tập của các trò mấy năm nay ở thư viện. Các trò tốt nghiệp từ thư viện, thư viện sẽ vĩnh viễn lưu giữ hồ sơ công văn của những người từng cầu học ở thư viện, sau này, cho dù đi đến đâu cũng là học sinh của thư viện Kim Lân. Mỗi người các trò đều đại diện cho thư viện, lại càng là mặt mũi bên ngoài của thư viện, thư viện sẽ không để cho học sinh không đạt yêu cầu ra ngoài hủy hoại danh tiếng tốt đẹp tích lũy được trong nhiều năm. Cho nên mới tổ chức kỳ thi tốt nghiệp, chỉ có người đạt thành tích đặc biệt xuất sắc, đỗ kỳ thi thì mới có tư cách tốt nghiệp và rời khỏi đây. Sau này, các trò xuất sĩ ra làm quan cũng tốt, dạy dỗ trồng người cũng tốt, ổn định một góc cũng tốt, mỗi một lời nói và hành động đều phải cẩn trọng, tuyệt đối không được bôi nhọ thư viện.”
Hắn nói rất nghiêm nghị, các học sinh cảm nhận được uy thế phát ra trên người hắn, vô thức biết điều hơn không ít.
“Kỳ thi tốt nghiệp được tổ chức vào cuối tháng đầu tiên sau năm mới.”
Mọi người đều biến sắc, thời gian này... thế này là không cho người ta cơ hội thư giãn ăn Tết rồi.
“Những người đỗ kỳ thi tốt nghiệp của học viện, tháng năm năm sau có thể tham gia kỳ kiểm tra đánh giá do đích thân Lan Đình Công tổ chức, người thi đỗ có thể nhập sĩ.” Nhiếp Tuân lại ném ra một quả lựu đạn: “Người cạnh tranh cùng sân khấu với các trò không chỉ có các bạn học bên cạnh các trò mà còn có tám mươi lăm trò ở lớp nữ cùng với những sĩ tử trong Kim Lân Các nữa. Các trò… đừng làm mất mặt thư viện, cần phải cố gắng hết sức.”
Phong Nghi có lời muốn hỏi.
“Phu tử có thể tiết lộ nội dung cơ bản của kỳ kiểm tra đánh giá không?”
Nhiếp Tuân nói: “Tạm thời là quân tử lục nghệ, tổng cộng sáu môn*.”
* Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (Toán học). Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.
Mọi người: “...”
Có người run lẩy bẩy nói: “Nương tử lớp nữ cũng tham gia ạ?”
“Bọn họ cũng đã cực khổ học tập ở thư viện nhiều năm, dĩ nhiên phải tham gia rồi.”
Nhiếp Tuân thở dài trong lòng.
Lớp nữ đáng lẽ có một trăm người, chỉ là có mấy người tương đối lớn tuổi không chịu đựng được, lựa chọn lập gia đình sinh con, còn có mấy người đi quân doanh chiến đấu. Dư lại tám mươi lăm người đều đã mất cha mẹ, họ hàng không thể chi phối họ, cũng không có tư cách làm chủ hôn nhân của họ... Những học sinh nữ này cảm thấy thư viện càng thanh tịnh và an toàn hơn, tạm thời không có ý nghĩ lập gia đình, nên dứt khoát ở lại thư viện tiếp tục nghiên cứu học tập.
Nhiếp Tuân vừa nói như vậy, mọi người bắt đầu kêu rên trong lòng.
Không vì gì khác, võ nghệ của các nương tử lớp nữ rất mạnh, cái đó không thuộc về phạm vi con gái bình thường.
Thi đấu cùng sân khấu với họ thì quá bắt nạt người ta rồi.
Có điều, kiểm tra quân tử lục nghệ mà phu tử Nhiếp Tuân nói đến chính là lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, toán học, trừ hai môn bắn cung và cưỡi ngựa ra, mấy môn khác thì lớp nữ không có ưu thế. Hơn nữa, chỉ cần không phải mặt đối mặt đánh đấm lẫn nhau, chỉ là cưỡi ngựa bắn cung thông thường thì thành tích lớp nam bọn họ cũng không kém đâu.
Nghĩ vậy, trái tim treo lên cao của mọi người từ từ đặt lại chỗ cũ.
Chỉ cần không phải tổn thương lẫn nhau, bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Nhiếp Tuân nhìn thấy các học sinh cực kỳ tự nhiên tiếp nhận sự thật rằng nữ tử sẽ cạnh tranh với bọn họ cùng một sân khấu, trong lòng hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn hiểu ra rất nhanh.
Nhóm học sinh thư viện Kim Lân này đã ở trong thư viện hơn mười năm, ngăn cách khỏi sự ảnh hưởng từ bên ngoài, nền giáo dục mà bọn họ tiếp thu rất cởi mở, tư tưởng cũng tiến bộ. Hơn nữa, lúc lên lớp, họ thường xuyên tiếp xúc với học sinh lớp nữ, cùng so bì lẫn nhau, trong ý thức, bọn họ sẽ không cảm thấy “nữ tử được chinh tích” có chỗ nào không đúng. Nếu như có người đến trước mặt bọn họ mà chê bai, bọn họ còn cảm thấy người ta quái lạ.
Dĩ nhiên là Khương Bồng Cơ cũng hy vọng nhìn thấy một màn này.
Thay đổi tư tưởng người trưởng thành rất khó nhưng trẻ nhỏ không giống như vậy.
“Để các trò thuận lợi thông qua kỳ kiểm tra tốt nghiệp, giai đoạn học tập kế tiếp sẽ tương đối nặng nề, các trò hãy cố gắng, đừng kêu khổ.”
Nghiêm túc một lúc lâu, giọng nói của Nhiếp Tuân cuối cùng cũng dịu lại, còn mơ hồ mang theo ý cười.
Các học sinh bí mật thì thầm.
“Cực khổ thì đâu phải chuyện lớn gì, không đỗ bài kiểm tra mới gọi là chuyện lớn...”
Không vượt qua bài kiểm tra, có nghĩa là thành quả học tập mười hai năm của bọn họ không được thừa nhận, còn bị lưu ban thi cùng lớp dưới, quá mất mặt.
Mọi người kéo căng thần kinh, hận không thể đi ngủ nằm mơ cũng ôn tập bài học.
# Ta thích học tập, học tập khiến ta vui vẻ #
Các phu tử trong thư viện còn lo lắng những học sinh này sẽ học ra bệnh, khi hội đèn lồng đêm giao thừa bắt đầu, các phu tử liền khuyến khích học sinh ra ngoài chơi một, hai ngày.
Đương nhiên…
Nguyên nhân thực sự là…
Các phu tử cũng muốn nghỉ ngơi ngắm hội đèn lồng nha! Nguồn : Vietwriter.vn