Chương 1756LỄ BĂM TAY*
* Lễ hội mua sắm của người tiêu dùng vào ngày độc thân ngày 11 tháng 11 hàng năm, mua nhiều đến mức chỉ muốn chặt tay đi.
Đối với dân chúng Tượng Dương mà nói, hội đèn lồng đêm giao thừa là một hoạt động có ý nghĩa quan trọng.
Trong hai năm mà Khương Bồng Cơ mới làm chủ huyện Tượng Dương, để nhanh chóng khôi phục dân sinh, khích lệ dân chúng cháy lên hy vọng với cuộc sống, cô đã tạo ra hoạt động hội đèn lồng này. Sau đó, mấy năm nay, huyện Tượng Dương phát triển càng ngày càng tốt, liên tiếp thu hút hàng trăm nghìn người tới đây sinh sống, truyền thống hội đèn lồng cứ thế được bảo tồn. Không ít thương gia có đầu óc nắm bắt cơ hội, bắt chước Tri Khách Trai làm ra đủ loại hoạt động bán hạ giá, chẳng những gợi lên ham muốn mua sắm của dân chúng mà còn kéo theo mức tiêu thụ lớn hơn, thương gia kiếm được rất nhiều tiền.
Cái thương nhân khác thấy thế, trông mà thèm hết sức nên nối gót theo sau, cũng làm ra hoạt động tri ân dân chúng hồi quỹ gì đó ở hội đèn lồng đêm giao thừa.
Dáng vẻ ấy rất giống lễ “băm tay” ngày độc thân ở vị diện của các cá muối bên kia.
Mọi năm giao thừa đều có những hoạt động này, một vài dân chúng cần kiệm lập tức hình thành thói quen, vào thời gian tổ chức hoạt động hội đèn lồng đêm giao thừa, họ sẽ tích trữ đủ đồ dùng cho năm sau. Dĩ nhiên, có nhiều thương nhân tham dự hoạt động đục nước béo cò bán hàng giả, thậm chí là thương nhân dùng giá thấp lừa gạt dân chúng mua hàng hóa kém chất lượng, còn có kẻ ác ý dùng cuộc chiến giá cả để chèn ép không gian sinh tồn của đồng nghiệp, từ đó đi đến chiếm lấy thị trường.
Cho dù nghề nghiệp kiếp trước của Khương Bồng Cơ không liên quan gì đến thương nhân, nhưng cô tiếp xúc khá nhiều nên vẫn biết một vài mánh khóe kinh doanh.
Những trò vặt này đặt vào thời đại kia của cô được coi là trò hề mà lão tổ tông chơi còn sót lại, nhưng đặt vào thời đại viễn cổ mà thương nghiệp phát triển chỉ có thể coi là mới nhú này, mỗi một ý tưởng đều có thể dấy lên một trận bão táp kinh doanh không nhỏ. Nói cách khác, dựa vào lý luận kinh doanh “tiên tiến”, cho dù Khương Bồng Cơ không đi làm chư hầu tranh giành thiên hạ mà làm một thương nhân, nói không chừng cô vẫn có thể tạo ra một đế quốc thương nghiệp không nhỏ.
Do đó, cùng lúc thúc đẩy thương nghiệp phát triển, Khương Bồng Cơ đã lập ra rất nhiều điều lệ hạn chế thương nhân.
Rất nhiều điều lệ đối với thương nhân hiện tại mà nói được cho là không giải thích được, nhưng qua một thời gian, với sự phát triển mạnh mẽ của huyện Tượng Dương, kinh tế vượt xa châu phủ bình thường, một vài thương nhân kinh doanh lâu năm sẽ nhận ra được đầu mối, họ càng cảm thấy vị Lan Đình Công này sâu không lường được.
Đi một bước tính một bước không đáng sợ, đáng sợ chính là đi một bước tính mười bước.
# Đại lão như vậy, không chọc nổi không chọc nổi, chuồn thôi chuồn thôi #
Dưới sự kính sợ, bọn họ nhiều lần trói buộc bản thân và cửa hàng của họ, không dám vượt qua lôi trì.
Một số người khác thì không tỉnh táo được như bọn họ, có rất nhiều thương nhân lòng dạ đen tối vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn nào, thế nhưng nơi này là huyện Tượng Dương, điều lệ nhắm vào thương nhân, cửa hàng, hàng hóa cặn kẽ rõ ràng, bắt được một người thì lập tức tế trời, cơ bản không có hy vọng trở mình.
Một khi vượt qua lôi trì, chẳng những phải đối mặt với số tiền phạt khổng lồ cùng với một năm dạo chơi trong nhà lao mà còn sẽ bị đuổi ra ngoài, sản nghiệp của mình cũng không thể tiếp tục kinh doanh ở Tượng Dương được nữa. Đối với thương nhân mà nói, có thể dùng tiền trừ họa thì không phải là chuyện lớn, hình phạt bị đuổi đi, không được kinh doanh nữa mới gọi là nghiêm khắc.
Về thương nhân, Khương Bồng Cơ thu thuế cũng không nương tay.
Đương nhiên, thương nhân cũng có thể nghĩ biện pháp trốn thuế, nhưng một khi bị bắt được thì bọn họ sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.
Mặc dù vậy, vẫn có vô số thương nhân suy nghĩ nát óc để thuê được cửa hàng ở chợ Tượng Dương.
Không vì gì khác, Tượng Dương có nhiều người, nhiều cơ hội kinh doanh, môi trường buôn bán vừa tốt vừa ổn định, không cần phải lo lắng mở tiệm sẽ bị thổ phỉ cướp bóc hết sạch.
Vào những năm loạn lạc trước đây, chư hầu các nơi ngang ngược vơ vét của dân, thậm chí còn có hiện tượng uy hiếp cưỡng đoạt, một vài thương nhân vì thế mà bị phá sản, không tiếp tục làm ăn được. Cho dù không có chư hầu cậy thế nạt người thì cũng có thổ phỉ côn đồ, cửa tiệm nhà ai muốn buôn bán thì phải giao nộp phí bảo kê khổng lồ.
Không nộp?
Vậy thì hô nhau mà lên cướp sạch cửa tiệm.
So sánh như vậy, Tượng Dương đối với thương nhân mà nói chính là thiên đường, mỗi dịp hội đèn lồng đêm giao thừa, lại càng là Tết mừng năm mới của bọn họ. Một vài thương nhân nơi khác cũng muốn đến đây tham gia náo nhiệt, đặt xong gian hàng tạm thời trước thời hạn một, hai tháng, vận chuyển hàng hóa đến bán, thừa hưng nhi lai tẫn hưng nhi quy*.
* Đến với tâm trạng vui vẻ và trở về nhà với niềm vui sướng.
Thương nhân vui vẻ, nhưng một vài sĩ tử và tiểu sĩ tộc thì không vui nổi.
Sĩ nông công thương, thương nhân hạng bét.
Lan Đình Công không kính trọng kẻ sĩ mà trái lại chăm sóc thương nhân, đầu óc cô không có bệnh đấy chứ?
Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra, ai bảo nơi này là hang ổ của Khương Bồng Cơ, là sân nhà của cô chứ.
Người cuối cùng nói xấu Khương Bồng Cơ ở nơi đông người, trên đường về nhà đã bị fan não tàn của cô đánh hội đồng một trận.
Điều nực cười nhất của người này ở chỗ, sau khi bị đánh, gã không hề tự tỉnh ra mà lại đi báo quan.
Cuối cùng, quan phủ hỏi rõ ngọn nguồn, hào phóng phát bảy ngày suất cơm tù.
Tương tự, gia tộc lớn như Phong thị, người ta rất thông minh, biết rõ làm thế nào mới có thể bo bo giữ mình, nào có ai vội vàng phát biểu mấy lời ngu xuẩn như vậy? Không chỉ không phản đối Khương Bồng Cơ, trái lại tìm đường lấy lòng, từ đó kiếm được không ít chỗ tốt, ví dụ như tộc trưởng Phong thị.
Bây giờ tộc trưởng Phong thị là Phong Khuê - huynh trưởng ruột thịt của Phong Cẩn.
Anh ta tìm biện pháp từ chỗ Phong Cẩn, chen ngang thuê mấy cửa hàng ở khu vực tốt nhất trong chợ, hàng hóa kinh doanh vô cùng phong phú.
Bấy giờ Phong Cẩn mới biết được nhà mình cũng có nhiều mối làm ăn như vậy.
Phong Khuê không nhịn được lải nhải: “Đệ cho rằng mình là ăn sương uống gió lớn lên à?”
Nhánh chính nhánh bên của Phong thị nhiều người như vậy, cho dù tài nguyên trong tộc đều nghiêng về phía nhánh chính, nhưng số lượng nhánh bên khổng lồ cũng tiêu tốn không ít.
Chi phí sinh hoạt còn ổn, đọc sách tập viết mới đốt tiền, những thứ này đều cần tiền cả.
Bởi vì buôn bán ở thời đại này không có khuôn phép, lại thêm ảnh hưởng khi bị xem thường, sĩ tộc có cửa hàng, nhưng phần lớn đều là trung quy trung củ*, thu nhập vẫn phụ thuộc vào ruộng đất. Người ta phí tâm phí sức thôn tính ruộng đất, dĩ nhiên là vì kiếm tiền trong đó rồi.
* Đáp ứng các tiêu chuẩn hoặc quy tắc nhất định.
Dưới sự trói buộc của gia phong, Phong thị làm việc không lớn lối, nhưng ruộng đất vẫn không ít, rất nhiều trong số đó đều là ông cha gom góp lại truyền xuống.
Thế nhưng nhị đệ nhà mình buộc chặt với Khương Bồng Cơ, mà cô vẫn luôn chèn ép sĩ tộc.
Nếu là trước đây, tập hợp lực lượng sĩ tộc có lẽ có thể giết lại, nhưng bây giờ, cánh chim người ta dần dần to lớn, sĩ tộc bị đẽo gọt...
Đại ca Phong Khuê chau mày, phát hiện chuyện này không hề đơn giản. Anh ta âm thầm bàn bạc với cha mình là Phong Nhân, rì rà rì rầm không biết nói cái gì, quay đầu liền bán một phần ruộng đất với giá hữu nghị. Phần ruộng đất này cuối cùng đều đến tay Khương Bồng Cơ, tất cả đều là ruộng đồng màu mỡ.
Có qua có lại, dựa vào phần ân tình này, Phong Khuê mua được cửa hàng thuộc khu vực vàng trong chợ từ chỗ Phong Cẩn với giá thấp.
Phong thị trước đây cũng có một vài cửa hàng, nhưng lợi nhuận rất thấp, căn bản thu vào không nhiều như ruộng đất, càng chưa nói đến tính ổn định.
Phong Khuê nghiên cứu họp chợ, thay đổi điều chỉnh, lại thêm tình cảm buôn bán một phần ruộng đất cho Khương Bồng Cơ trước đây đổi lấy ưu đãi, buôn bán thuận lợi, cuối cùng còn mở rộng đến các quận huyện xung quanh Tượng Dương. Cả năm thu vào lại có thể gấp mấy lần tiền lời từ ruộng đất!
Ừm…
Cuộc làm ăn này không lỗ. Vietwriter.vn
Phong Cẩn: “...”
Từ khi tiếp nhận chức vị tộc trưởng, đại ca nhà mình hình như đã mở ra cánh cửa vào thế giới ly kỳ kỳ lạ rồi.
“Hoài Chương, vẫn chưa xong à?”
Ngoài phòng truyền đến giọng nói dịu dàng của phu nhân, Phong Khuê đáp lại một tiếng: “Được rồi, ta đến đây.”
Bốn năm sau khi Phong Khuê hòa ly với vợ cả Đỗ thị, hai con trai trưởng dưới gối đã đến tuổi hiểu chuyện, anh ta mới tái giá.
Đối với chuyện tái giá, anh ta không có cảm xúc mâu thuẫn gì.
Con trai trưởng cần mẹ dạy dỗ, Phong thị cũng cần nữ chủ nhân.
Từng có một đoạn hôn nhân thất bại và người vợ cuồng loạn, anh ta không kỳ vọng cao với người vợ thứ hai, không ngờ lại có thu hoạch đầy bất ngờ.
Trước mắt vợ chồng hòa hợp, chỉ cần nghe hai người xưng hô với nhau là có thể nhìn ra mảng đốm trên mình con báo*.
* Ý chỉ nhìn thấy một phần là có thể đoán được toàn bức tranh.