Chương 1766NGUY CƠ TUỔI TRUNG NIÊN
Về chuyện con cái, Khương Bồng Cơ thật sự không để ý lắm.
Cái chuyện này không phải là giao một khoản tiền cho cơ cấu sinh nở rồi đợi một thời gian nữa sẽ tới kho sinh nở để click nhận à?
Lão thủ trưởng cười lạnh dập tắt ảo tưởng của Khương Bồng Cơ, tỉnh táo lại chút đi, giờ cô đang ở thời viễn cổ lạc hậu chứ không phải Liên Bang!
“Kể ra... Hay lão thủ trưởng gửi qua hệ thống một kho thai nghén nhân tạo cho tôi? Đứa trẻ tới mấy ký cứ phải mang trong bụng mệt lắm, chèn thần kinh nội tạng, mới nghĩ thôi đã sợ rồi. Giờ tôi thật lòng tán dương quyết định của Liên Bang, cấm cơ thể mẹ mang thai thật sự là một bộ luật vượt thời đại.” Hôm qua cô ép khô Vệ Từ, hôm nay lười biếng như một con cá muối, diễn hoàn hảo tư thế “nằm chán chường*” mà đám cá muối hay nói.
* Gốc là “dáng nằm Cát Ưu”, là dáng nằm của diễn viên Cát Ưu trong phim hài I love my family.
Ài, phối hợp thêm cặp mắt cá chết nửa nhắm nửa mở, tư thế “nằm chán chường” lúc này đã trở thành một biểu cảm mới.
[Cha Mày]: Ồ, vậy cô định giải thích với người ngoài chuyện đứa trẻ như thế nào?
Bụng không lớn, ba đến năm tháng sau đã bế một đứa bé mập mạp thì sao có thể thuyết phục mọi người đây là thiếu chủ của bọn họ?
Trong mắt người ngoài thì họ sẽ nghĩ đứa bé này không biết Khương Bồng Cơ nhận từ đâu về nuôi, chất lượng không đảm bảo thì có trời mới biết có phải minh chủ hay không.
Khương Bồng Cơ nghe xong lời này, còn tưởng rằng có hy vọng, vội vàng ngồi bật dậy, vẻ lười biếng mệt mỏi ban nãy lập tức tan biến hết.
“Giờ chị có thể gửi qua hệ thống?”
Nếu có thể gửi qua hệ thống thì thật đơn giản và hoàn hảo biết bao, mọi người muốn bao nhiêu thiếu chủ cũng được, một năm tạo một đội bóng đá!
[Cha Mày]: Không, tắt hy vọng đi, không có thứ này đâu.
Khương Bồng Cơ nghe xong lời ấy, mắt trợn trắng lên, tiếp tục tư thế nằm chán chường giống như quả bóng bị kim đâm xì hơi.
“Lão thủ trưởng, cơ thể mẹ có thai là phạm pháp, sao tôi có thể cố tình phạm pháp được?”
Khương Bồng Cơ không để tâm những người khác, nhưng là một lãnh đạo cấp cao rất có phẩm hạnh của quân Liên Bang, cô không thể làm như thế.
[Cha Mày]: Ôi, quỷ con, cô cứ nói thẳng là muốn nhìn thấy người khác vò đầu bứt tai là được rồi, cần gì phải dùng những lý do đao to búa lớn vậy chứ?
Mỗi lần mấy người kia nhắc đến vấn đề thiếu chủ, vẻ mặt của Khương Bồng Cơ giống như sắp được xem kịch vui, cô cũng không sợ làm người ta sốt ruột quá lật thuyền à?
Tuổi tác của Khương Bồng Cơ càng lớn, vấn đề con thừa tự sẽ ngày càng nghiêm trọng, lòng người lung lay, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lão thủ trưởng tốt bụng nhắc nhở Khương Bồng Cơ một câu, tuy nhiên con nhóc chết tiệt này vẫn không chịu nghe.
Cô bật cười ha ha.
“Tôi là người ấu trĩ đến thế sao?”
Đương nhiên cô sẽ không vì thú vui quái ác này mà làm những chuyện vô nghĩa.
Nhiều lần khiến người của mình lo lắng dần dần sẽ thành thất vọng đau khổ.
Cô cứ kéo dài mãi chưa chịu sinh thứ nhất là vì cô muốn cố gắng hợp nhất giữa Vệ Từ kiếp này với Vệ Từ kiếp trước trong trí nhớ, để Phong Du vẫn là Phong Du, Khương Diễm vẫn là Khương Diễm, cho dù cô biết rõ là không thể. Cho dù là phôi thai cùng một cha mẹ, thụ thai cùng lúc nhưng cũng không thể hoàn toàn giống nhau chứ đừng nói chi thời gian không giống nhau, chỉ sợ là, cuối cùng ngoài cái tên ra thì chẳng có gì giống nhau.
Là người Liên Bang, thực ra tận trong lòng Khương Bồng Cơ không có chút tình cảm và chấp niệm gì đối với con thừa tự.
Nếu đứa bé đối với Vệ Từ mà nói là một sự an ủi, sinh sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì.
Ngoài điều này, cô còn có một lý do quan trọng hơn.
Thân thể “Liễu Hi” mà hiện tại Khương Bồng Cơ đang dùng có xuất thân sĩ tộc, dù cô và Liễu thị không có quan hệ gì, năm xưa cũng đã phân tông nhưng xương đánh gãy vẫn còn liền gân, suy cho cùng cô vẫn là tộc nhân Liễu thị. Khương Bồng Cơ thật sự muốn xem thử tới khi nào bọn họ sẽ đứng ngồi không yên.
Nếu đứng ngồi không yên, cô sẽ nhân cơ hội kết thúc Liễu thị, khôi phục tên cũ.
Tuy tên chẳng qua chỉ là biệt hiệu, đổi tên sửa họ cũng rất phổ biến nhưng ngày nào cũng bị gọi là Liễu Hi khiến cô cảm thấy rất ghét.
Dấu vết lưu lại sau này cũng thuộc về “Liễu Hi”, tất cả hưng suy vinh nhục đều không liên quan đến “Khương Bồng Cơ”, điều này không thể chấp nhận được.
[Cha Mày]: Chậc, tôi nhớ có ai đó từng nói chỉ xem công danh như cặn bã.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Khỉ, danh lưu thiên sử không phải để vẻ vang cho hậu thế xem thì sống còn ý nghĩa gì?
[Cha Mày]: À...
Người phụ nữ thay đổi thất thường.
Khương Bồng Cơ nói: “Con thừa tự đúng là phiền phức, đừng nói sinh con, ngay cả kinh nghiệm nuôi con tôi còn chẳng có...”
[Cha Mày]: Vậy thì cứ để chàng trai nhỏ nhà cô nuôi là được, chắc cũng chẳng ai trông cậy vào vị đại gia như cô có thể dạy dỗ được con thừa tự đâu.
Khương Bồng Cơ cũng không phải là dạng người có thể dạy dỗ người khác, con thừa tự dù tốt đến mấy đưa vào tay cô cũng sẽ lãng phí, nói không chừng sẽ dạy hư cả con.
“Đã bảo là huynh ấy trưởng thành rồi.”
Chàng trai nhỏ với chàng trai không nhỏ cái gì, nghe cứ như mình đang nuôi con chó con ấy.
[Cha Mày]: À, cô có cần tôi đọc cho nghe định nghĩa liên quan đến trưởng thành và vị thành niên của pháp luật Liên Bang không?
Khương Bồng Cơ: “...”
Chủ đề này đúng là không thể nào tiếp tục.
Cô còn muốn nằm chán chường tiếp nhưng những việc vặt bên ngoài sẽ không cho cô cơ hội.
“Ta cứ tưởng người thắng trong cuộc đời đáng lẽ chỉ cần nằm yên không động đậy cũng kiếm được núi vàng biển bạc chứ...” Khương Bồng Cơ không sợ lạnh, nhưng cũng không thích cảm giác bị hơi lạnh vậy quanh, dù trong phòng có than nhưng phòng không thoáng gió thì cũng rất dễ bị trúng độc khí CO. Trong phòng lạnh hơn ổ chăn rất nhiều, cô lầm bầm phàn nàn: “Ta đã là chư hầu mạnh nhất thiên hạ, chỉ chưa đăng cơ thiên tử, vì sao vẫn phải làm việc cật lực để kiếm tiền mua rau cải, dậy thì sớm hơn gà, ngủ thì muộn hơn chó, ăn còn thua cả heo, làm còn hơn cả lừa...”
Nếu nói hâm mộ, Khương Bồng Cơ vẫn hâm mộ những tên ngu ngốc kia, dốc hết sức lực thiên hạ chỉ để nuôi dưỡng một người.
Hậu cung ba ngàn giai nhân, mỗi ngày ngủ với một người cũng phải mười năm mới giáp vòng.
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của đám thư sinh nghèo, giống như câu chuyện cười đợt trước đám cá muối kể với cô, dân chúng đoán hoàng đế làm vườn sẽ dùng cuốc vàng, nương nương giặt áo sẽ dùng chày vàng. Ba ngàn giai nhân không có nhưng mười mấy người thì cũng có thể.
Khương Bồng Cơ chỉ có một Vệ Từ, chàng trai này cũng hay ghen lắm.
Cô ấy à, ngày ngày làm việc còn chẳng bằng cầm cuốc vàng nhẹ nhàng cào xuống đất.
Đám cá muối không vui.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Streamer, trước khi nói gì đó thì hãy sờ lại lương tâm của mình đi, xem thử mấy người Tử Hiếu như thế nào?
Nếu nói Khương Bồng Cơ còn có thể kiếm được tiền mua cải trắng thì đám Vệ Từ bỏ cả tuổi thanh xuân và sức lực để đi kiếm lại tiền.
Khương Bồng Cơ lười nhác nhấc mí mắt.
Đây rõ ràng là kênh livestream của cô nhưng sao fan hâm mộ đều là của người khác, thỉnh thoảng còn “diss” cô vì mấy idol khác nữa.
Thứ cho cô nói thẳng, idol của đám cá muối này giờ đều là những ông chú trung niên ba mấy bốn chục tuổi đấy.
[Lan Đình Hương Tuyết]: Đây gọi là mị lực của đàn ông trưởng thành.
Không biết đám người này kiểm soát vóc dáng bản thân quá tốt hay là ăn quá ít thịt mà gần như ai đến tuổi trung niên rồi nhưng vẫn không mập ra, cũng không có bụng bia, hói đầu càng không có, các bé mỡ không thấy đâu chỉ thấy phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ như xưa, càng sống lâu càng mặn mà.
Ha ha, khi cô nhìn thấy Hoàng Tung cô liền thu lại lời của mình.
Khương Bồng Cơ bận rộn đến trưa nên cũng lười bảo nhà bếp nấu nướng, cô tìm một cửa hàng nào đó ăn qua quýt, cuối cùng lại gặp cố nhân.
Cô liếc nhìn bụng Hoàng Tung, lại nhìn mặt và cằm anh ta, vô cùng đau lòng.
“Huynh tu luyện đại pháp chín múi dồn một à?”
Hoàng Tung không hiểu gì cả.
“Đại pháp chín múi dồn một gì cơ?”
Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm bụng anh ta: “Sao cơ bắp trước kia của huynh dồn cả một múi rồi.”
Hoàng Tung: “...”
Phong Giác từ trong nhã gian bước ra, đúng lúc nghe được câu nói gợi đòn này: “…”
Hoàng Tung tức giận giậm chân, nghiến răng nói: “Đây không phải là mập, đây gọi là mũm mĩm.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com