Chương 1767HUYNH MẮNG AI LÀ ĐẬU ĐŨA
Hoàng Tung mũm mĩm thực ra cũng không mập lắm, chẳng qua chỉ không để ý đến dáng dấp nên giờ cổ có hai cằm, mặt tròn ra một chút, hơi có bụng. Hình ảnh này đã làm tan biến đi nét sắc bén thời niên thiếu, thêm mấy phần hiền hoà, nhưng Khương Bồng Cơ lại không cách nào hình dung được tâm trạng lúc này của mình.
Nhiều năm trước, tên Hoàng Tung này đã từng là một thiếu niên lang tươi sáng cưỡi ngựa phong lưu.
Bây giờ những góc cạnh và nhuệ khí trên người đã bị mài đi, tuy hiền hòa nhưng đối với những người thân thiết từng biết rõ dáng vẻ của anh ta thì trong lòng hơi xót xa.
Khương Bồng Cơ không buồn thương quá khứ nữa, cảm khái chỉ dừng lại một hai giây rồi tan biến sạch sẽ.
Hoàng Tung còn nói: “Đây mới là trào lưu kẻ sĩ bây giờ theo đuổi, gầy giống đậu đũa như cô thì biết cái gì chứ?”
Khương Bồng Cơ kinh ngạc, cô đã chọc giận Hoàng Tung rồi à?
“Tuy những danh sĩ kia ngày ngày rảnh rỗi chẳng làm gì nhưng mắt đâu có mù, sao lại chuộng mũm mĩm chứ?”
Khương Bồng Cơ kinh ngạc, cô rời Hoàn Châu đi đánh trận mới có mấy năm mà cái đám thanh niên, trung niên, lão niên văn nghệ cả ngày ăn chơi nhảy múa, tụ tập buồn xuân nhớ thu kia đã thay đổi quan điểm thẩm mỹ rồi sao? Dáng vẻ này của Hoàng Tung so với trước kia đã xấu đi mất hai mươi phần trăm, thế này mà là trào lưu gì? Đúng rồi, trào lưu hiện đại phụ thuộc vào giới thời trang, trào lưu của thời đại này phụ thuộc vào giới danh sĩ.
Các danh sĩ (danh viện) trong giới theo đuổi gì, hướng gió trào lưu liền thổi sang hướng đó.
Năm ấy, lúc lưu hành hàn thực tán, đám danh sĩ thịnh hành chuyện không tắm rửa bắt rận, thích da trắng, mặt đẹp, chân dài.
Nói đâu xa, năm đó lúc Khương Bồng Cơ xuất chinh đánh trận cô còn nhớ trong giới danh sĩ thịnh hành eo nhỏ ngực lớn... bất kể nam nữ!
Giờ lại thịnh hành mũm mĩm rồi ư?
Nhìn phản ứng của Hoàng Tung thì hình như dáng người của anh ta đang rất thịnh hành, hẳn cũng thuộc dạng trào lưu điển hình của giới danh sĩ.
Có điều, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…
“Huynh nói ai là đậu đũa?”
Hoàng Tung “a” một tiếng, im lặng không nói.
Lúc này, Phong Giác trước nay không thích để ý đến Khương Bồng Cơ giờ lại thành người hòa giải, dăm ba câu hóa giải khói lửa.
Con ngươi Khương Bồng Cơ đảo một vòng, đồng ý với đề nghị mời cô vào ăn cơm của Phong Giác, dù sao cô cũng không tính tiền, ăn chết Hoàng Tung luôn!
Sau khi ba người ngồi xuống, Phong Giác cười nói: “Kể ra, trào lưu này vẫn là nhờ công của Lan Đình Công đấy.”
Khương Bồng Cơ nói: “Liên quan gì đến ta?”
Cô cao 1 mét 75, cao gầy cân xứng, kiếp trước kiếp này đều chưa biết mập mạp là gì, sao có thể bôi nhọ cô như vậy?
Phong Giác nói: “Lan Đình Công còn nhớ năm đó hạ lệnh xây nhà xí công cộng không?”
Khương Bồng Cơ nhíu mày lại, tuy nói là xây không ít nhà xí công cộng, diện mạo của rất nhiều thành thị đều đang dần dần cải thiện, nhưng dù sao cũng là nhà xí khô, dù có người chuyên đi quản lý và quét dọn nhưng mùi vẫn rất hôi. Nói tóm lại, đề cập đến nhà xí công cộng liền nghĩ đến hình tượng không tốt cho lắm.
“Nó thì liên quan gì?”
Phong Giác nói: “Lan Đình Công xây dựng nhà xí công cộng, dụng ý rất nhiều, uế vật của nhà xí công cộng để làm phân cho đồng ruộng, gián tiếp giúp gia tăng sản lượng lương thực, mấy trại chăn nuôi xây dựng ngoài thành cũng dần đi vào quỹ đạo, ngay cả dân chúng bình thường mỗi tháng cũng có thể ăn hai ba bữa thịt thì đừng nói đến những người có điều kiện tốt hơn. Ăn uống tốt, sinh hoạt an nhàn, thân thể dĩ nhiên sẽ béo lên. Danh sĩ không thích mảnh mai mà thích mũm mĩm cũng là vì chuyện này.”
Năm đó Phong Giác nhờ cha mình đề cử đồng môn Đậu Hi, cũng chính là đại lão Nông gia kia, có học thức của anh ta và khái niệm quản lý nông nghiệp tiên tiến của Khương Bồng Cơ mới ra sức khai khẩn ruộng hoang, cải thiện độ phì nhiêu của đồng ruộng, cộng thêm mấy năm nay được ông trời thương tình nên đồng ruộng năm nào cũng bội thu, lương thực thu hoạch không những có thể cung ứng được cho tướng sĩ tiền tuyến đánh trận mà trong nhà dân chúng cũng còn thừa khá nhiều.
Điều kiện sống tốt, ăn uống được cải thiện thì chẳng phải sẽ mập lên à?
Đối với dân chúng bình thường mà nói, mập không phải chuyện xấu mà là tượng trưng cho giàu có, chứng tỏ trong nhà dư nhiều lương thực, điều kiện tốt.
Những danh sĩ theo đuổi vóc dáng mảnh khảnh yếu ớt kia đúng là ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm, tự giày vò mình.
Bị ảnh hưởng bởi tập tục của Hoàn Châu, những danh sĩ rảnh đến nhức trứng này cũng dần thay đổi sở thích, bắt đầu đẩy trào lưu mũm mĩm lên.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu nói thế thì đúng là phải quy công cho ta rồi, vậy ta nhận nhé.”
Có điều...
Bữa cơm này Hoàng Tung ăn nhạt như nước ốc, cuối cùng anh ta hỏi Khương Bồng Cơ.
“Dáng ta trông khó coi lắm à?”
Khương Bồng Cơ nói: “Mập dễ sinh bệnh nhà giàu, còn rất tốn vải nữa.”
Hoàng Tung: “...”
Liên tiếp mấy mũi tên bắn xuyên qua anh ta.
Khương Bồng Cơ lại bổ thêm một đao: “Ta nhớ Hoài Giới cũng là danh sĩ, huynh không thấy cậu ta không khác gì so với trước kia à?”
Đừng thấy danh sĩ khác nghĩ ra trào lưu gì bèn lắc mông theo, miệng của danh sĩ là để bốc phét đấy.
Hoàng Tung: “...”
Hoàng Tung quay đầu nhìn anh bạn nhỏ vẫn tuấn nhã rồi cúi đầu nhìn thịt trên mu bàn tay mình, lòng bế tắc.
Phong Giác thầm liếc nhìn Khương Bồng Cơ, không nói gì.
Bữa cơm này Phong Giác tính tiền, vị Phong tam lang này dư dả tiền bạc, đối mặt với bữa ăn của Khương Bồng Cơ bằng tiền bảy tám bữa ăn của anh ta và Hoàng Tung nhưng vẫn không hề nhíu mày lấy một cái, Khương Bồng Cơ cảm thấy rất thoải mái. Trên đường trở về cô cứ nghiền ngẫm mãi, thấy có chỗ nào đó không bình thường...
“Tam lang Phong gia đang lấy lòng mình sao... Có điều, nhìn bộ dạng cậu ta đâu giống định xuất sĩ...”
Nếu thành tâm khuất phục Khương Bồng Cơ, với sự kiêu ngạo của Phong Giác sẽ khinh thường không thèm chạy đến trước mặt cô để lấy lòng, cầu xin có xuất phát điểm tốt, chắc chắn anh ta sẽ đi theo con đường của Phong Cẩn, bắt đầu từ “cơ sở” đi lên chứ không phải vừa bắt đầu đã giữ chức lớn, cho nên Phong Giác lấy lòng có vẻ hơi kỳ quái.
Khương Bồng Cơ quay về thăm dò Phong Cẩn, hỏi thăm có phải em trai anh bị kích thích gì không, hay là bị trong nhà ép quá.
Phong Cẩn nghe xong im lặng hồi lâu, sắc mặt kỳ quái nói: “Có lẽ... Hoài Giới chỉ muốn làm bằng hữu với chủ công.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Làm bạn?
Phong Cẩn khổ sở nói: “Đứa nhỏ Hoài Giới này luôn tự cho mình là thông minh và còn khá ngây thơ, chủ công không cần phải so đo với nó.”
Phong Cẩn bất chấp mọi thứ, cứ nói xấu em trai nhà mình trước, để chủ công đừng tức giận tìm người tính sổ.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Vị bằng hữu này khá thú vị, đáng để kết giao.”
Không pha trộn lợi ích và chính trị, chỉ đơn thuần là bạn thì không hẳn là không được.
Buổi tối, Khương Bồng Cơ lại hỏi thăm Vệ Từ chuyện liên quan đến Phong Giác.
Cô chỉ biết trong kiếp trước của Vệ Từ thì Phong Giác là phụ tá hàng đầu của “mình”, nhưng kiếp này anh ta lại theo Hoàng Tung, Khương Bồng Cơ cũng không có ý định đào chân tường, có nhiều điểm không cần phải hỏi kĩ. Bây giờ đột nhiên có hứng thú, cô muốn biết thêm nhiều chuyện liên quan đến Phong Giác hơn. Vietwriter.vn
Vệ Từ thở dài một tiếng, kể vắn tắt lại một lần.
Khương Bồng Cơ xoa cằm nói: “Sao nghe có vẻ kiếp trước của ta là một tấn bi kịch vậy?”
Vệ Từ nói: “Dù sao Phong Giác cũng xuất thân từ Phong thị, cho dù có đi ngược với lẽ thường thế nào thì với cậu ta mà nói, gia tộc vẫn là trách nhiệm bẩm sinh.”
Vì bảo vệ gia tộc mà đi ngược với con đường của bạn thân trước đây, đế vương bây giờ, trong lòng Phong Giác chưa hẳn đã dễ chịu.
“Vậy còn huynh?”
Vệ Từ cười rất ngọt: “Tộc trưởng của Từ không phải là chủ công ư?”
Ngọt đến mức Khương Bồng Cơ muốn nuốt anh vào trong bụng.