Chương 1769LÃO THỦ TRƯỞNG, MUA HỘ MỘT LẦN NỮA THÔI
“Đúng rồi, gieo trồng mía ngọt có nhu cầu về khí hậu, phái người đi Nam Thịnh tìm nơi thích hợp một chút. Bên kia từng trải qua chiến hỏa, khắp nơi đều là dân lưu lạc nghèo khổ và đất hoang bỏ trống, chiêu mộ nhân thủ, quy hoạch khu vực gieo trồng mía ngọt tương đối dễ dàng một chút. Chuyện này giao cho ai đi làm đây?”
Khương Bồng Cơ quét mắt một vòng, tùy tiện chọn mấy người mới được đánh giá tương đối cao, tính cách khá thành thật, ném bọn họ đi công tác.
Người mới được chỉ đích danh bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này đập chóng mặt, suýt nữa vui vẻ không biết nên làm sao cho tốt.
Bọn họ cho rằng đây là biểu hiện Khương Bồng Cơ coi trọng năng lực của bọn họ, nào ngờ rằng Khương Bồng Cơ cảm thấy chuyện này không quá khó khăn, phái người tài giỏi ra ngoài chính là giết gà dùng dao mổ trâu, lãng phí tài nguyên nhân lực. Ừm, đây là một hiểu lầm đẹp đẽ, cũng để cho người mới càng có thêm tinh thần hăng hái.
Phong Giác cười trêu chọc: “Nhị huynh, đụng phải một chủ công như vậy, trong lòng có cảm nghĩ gì?”
Anh ta nghe nói Khương Bồng Cơ triệu tập mọi người tuyên bố chuyện làm mía ngọt, từ đề xuất rồi đến thực hiện ra sao, vẻn vẹn chỉ mất thời gian một ngày.
Hiệu suất cao siêu như vậy, chẳng những thể hiện quyền lợi và uy thế của Khương Bồng Cơ bên trong chúng thần, đồng thời cũng bày ra bản lĩnh của cô: dùng sự thật tuyệt đối làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, trong lúc vô hình dựng lên cho mọi người một ấn tượng: cô chính là đúng đắn, không cần phản bác!
Cô tuyệt đối không phải là những người đứng đầu vô năng nông nổi để cho chúng thần thu dọn cục diện rối rắm kia, tin tưởng cô là được rồi.
Có một minh chủ như vậy, người bình thường xoàng xĩnh dĩ nhiên là cầu còn không được, nhưng đối với người tài hoa đầy bụng thì lại hơi buồn bực, bởi vì vị chủ công này làm hết chuyện thuộc bổn phận của bọn họ rồi. Chủ công đi con đường của bọn họ, suýt nữa khiến cho bọn họ không có đường để đi.
Mía ngọt vốn thuộc loại đồ vật xa xỉ, nếu như gieo trồng rộng rãi, có thể tưởng tượng ra được lợi nhuận trong đó.
Dựa theo quy trình bình thường, nói thế nào cũng phải tranh luận gần nửa tháng mới đưa ra quyết định được chứ?
Kết quả chỉ dùng một ngày, các điều mục chi tiết còn không phải là thần tử đưa ra mà là chủ công lấy ra.
Phong Cẩn nói: “Hừ, quá mệt mỏi.”
Hiệu suất cao không có nghĩa là làm việc ít hơn, Phong Cẩn đi theo Khương Bồng Cơ nhiều năm như vậy, quanh năm suốt tháng hưu mộc* được mấy ngày chứ?
* Hưu mộc: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bấy giờ cũng gọi là hưu mộc.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra, đầu óc đã bị đủ loại công việc chiếm đóng tràn đầy, bận xong chuyện này còn có chuyện kia, giống như con quay.
Phong Giác nói: “Thật sự mệt mỏi.”
Phong Cẩn không nhịn được xem thường em trai, ánh mắt kia như đang nói: một tên danh sĩ trạch nam như đệ, cả ngày ăn ăn uống uống, nào biết mệt mỏi bao nhiêu?
“Biết rõ mệt mỏi, còn không sản sẻ giúp huynh trưởng?”
Phong Giác nói: “San sẻ thế nào?”
Lần trước anh ta đã nói rất rõ ràng, huynh trưởng không thể lại tiếp tục khuyên anh ta xuất sĩ nữa, như vậy anh ta nên san sẻ giúp huynh trưởng thế nào đây?
Phong Cẩn nói: “Trường Sinh lớn rồi nên không cần phải lo lắng nhiều, hai chất tử bên dưới phiền đệ chăm sóc nhiều hơn một chút.”
Tên trẻ trâu này!
Cô con gái kia của Hoàng Tung được nuôi dưỡng thành trân châu bảo bối, cháu trai cháu gái ruột nhà mình lại không nghe thấy không hỏi thăm, giúp đỡ người ngoài không giúp người nhà à?
Lăn đi trông trẻ!
Phong Giác nghe xong, sắc mặt đã xanh đen rồi.
Con nhà mình cộng với cô con gái nhỏ của Hoàng Tung, lại thêm hai đứa con của Nhị huynh Phong Cẩn...
Coi anh ta là thầy giáo trông trẻ à?
Chuyện này không thể nhận được, nhận là xong đời luôn.
Bởi vì không có biện pháp tránh thai hữu hiệu, mang thai rồi thì chỉ có thể sinh ra.
Phong Cẩn và Ngụy Tĩnh Nhàn vẫn còn trẻ, cơ thể lại khỏe mạnh, mấy năm nay trừ Trường Sinh và đích trưởng tử, sau này lại sinh thêm một người con trai.
Quỷ mới biết hai năm sau có thể tiếp tục sinh thêm hai đứa nữa không?
Tuổi của Nhị huynh và Nhị tẩu không lớn lắm, còn có rất nhiều cặp vợ chồng hơn ba mươi tuổi vẫn sinh con đấy.
“Không chịu?” Phong Cẩn nhíu mày.
Phong Giác nở nụ cười miễn cưỡng, nhịn xuống cảm giác muốn nôn ra máu.
“Sao có thể chứ? Hai chất tử thông minh như Nhị huynh lúc nhỏ vậy, tiểu đệ cực kỳ yêu thích.”
Tuyệt đối đừng sinh thêm nữa, sinh thêm nữa anh ta không gánh vác nổi.
Là một nhân tài với chỉ số thông minh siêu cao, Phong Giác không muốn nửa đời sau đều mang theo đám nhỏ hôi sữa.
Nào ngờ, Nhị tẩu tốt của anh ta - Ngụy Tĩnh Nhàn cũng nghĩ như vậy.
Cô gả cho Phong Cẩn sinh được ba đứa nhỏ, gánh nặng sinh đẻ quá lớn, chiếm dụng quá nhiều tinh thần sức lực, bây giờ cũng hơi lo lắng rồi.
Bởi vì chuyện này, cô thậm chí còn sinh ra ý nghĩ dứt khoát cho Phong Cẩn nạp thiếp.
Phụ nhân sĩ tộc để cho tiện thiếp gánh vác một phần áp lực sinh đẻ, đem các cô trở thành BCS* lại không phải số ít.
* Bao cao su.
Phong thị xuất thân danh môn, tổ tiên hiển hách, Phong Cẩn nạp thiếp cũng không tính là trái với lệ thường. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Có điều, suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu một lần đã bị cô dập tắt.
Ngụy Tĩnh Nhàn không phải là phụ nhân sĩ tộc tầm thường, cô làm ở phòng chính vụ nhiều năm như vậy, đồng thời với năng lực rèn luyện ra được, cô cũng bò lên vị trí không thấp, suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với lúc chưa xuất giá. Trượng phu là người đàn ông chỉ thuộc về mình cô, người nào đụng vào người đó chết!
Chỉ là…
Mang thai thật sự là một gánh nặng.
Ngụy Tĩnh Nhàn chỉ có thể âm thầm cho người đi tìm phương pháp tránh thai hữu hiệu.
Phong Cẩn cũng biết chuyện này, anh ta chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Hai trai một gái, tất cả ba đứa đều là con vợ cả, quy mô này đã không nhỏ, sinh nhiều hơn cũng mệt.
Phong thị không coi trọng nhiều con nhiều phúc, luôn luôn làm theo phương châm quý tinh hoa không quý nhiều, dù sao thì tài nguyên gia tộc cấp cho mỗi một đứa nhỏ là có hạn, nhiều thêm một đứa thì sẽ chia bớt một phần của những đứa khác, cuối cùng ngược lại khiến cho tất cả đứa nhỏ đều cao không tới, thấp không xong, cần gì phải như vậy…
Rất dễ nhận thấy, không phải mỗi người đều có giác ngộ giống như Phong Cẩn, có nhiều người vẫn theo quan điểm nhiều con nhiều phúc.
Nhưng mà, bọn họ lại không suy xét nhiều con nhiều phúc sẽ mang đến cho phụ nữ bao nhiêu gánh nặng và áp lực.
Lúc Khương Bồng Cơ đi ngang qua, nghe thấy cuộc nói chuyện của bộ phận nữ.
Thành viên nòng cốt của bộ phận nữ ban đầu là một nhóm các cô gái đọc sách biết chữ cứu được lúc công phá huyện Tượng Dương.
Đã nhiều năm trôi qua, có người tìm được nơi chốn cho mình nên rời đi, nhưng cũng có người sau khi kết hôn vẫn đóng giữ ở đây, nghiễm nhiên trở thành trụ cột một nhà.
Nơi này cũng có người mới bổ sung vào, thuộc ngành đặc biệt nắm giữ thực quyền.
Khi Khương Bồng Cơ nghe thấy cuộc tán gẫu của các cô lúc nghỉ trưa, âm thầm than phiền chuyện sinh đẻ, nét mặt cô lại lộ ra vẻ suy ngẫm.
“Lão thủ trưởng~~~”
Chỉ Khương Bồng Cơ vểnh cái mông nhỏ, lão thủ trưởng liền biết cô nàng này muốn làm cái gì, lập bày tỏ từ chối.
[Cha Mày]: A, nếu không muốn bị ăn đòn, tôi khuyên cô nên thu hồi ý nghĩ của cô lại.
Lần trước mua hộ mấy trăm hộp, còn không biết cái tên này dùng mấy cái.
“Lão thủ trưởng nói cái gì vậy, tôi là người đứng đắn.” Khương Bồng Cơ ra vẻ nghiêm nghị: “Tôi chỉ hỏi bên chị có cây cao su hay không?”
Muốn ăn thì lăn vào bếp, trông chờ vào lão thủ trưởng mua hộ, còn không bằng tự mình sản xuất.
Môn lịch sử của Khương Bồng Cơ không tốt lắm, nhưng cũng nhớ rõ BCS ban đầu là sản phẩm của mủ cao su, dựa theo phương hướng nghiên cứu này chắc chắn không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, cô lại hơi nhức óc.
Liên Bang không cho phép cơ thể mẹ thai nghén, một khi phụ nữ mang thai, không chỉ có phụ nữ phải chịu phạt, người đàn ông khiến cho người phụ nữ mang thai cũng sẽ bị điều tra rõ ràng.
Nếu như hai người là quan hệ vợ chồng thì cũng phải ngồi tù một khoảng thời gian, tiền phạt rất nặng.
Nếu người phụ nữ không tự nguyện mang thai, thời gian ngồi tù của người đàn ông đó căn cứ vào tuổi tác lớn nhỏ của người phụ nữ để phân xử, ít nhất là mười năm, phụ nữ tuổi tác càng nhỏ thời gian ngồi tù càng cao, cao nhất có thể đạt đến một trăm năm. Đàn ông sẽ bị xử thiến hóa học. Cho dù hắn ra tù rồi, tay chân cũng sẽ đeo chiếc vòng đặc biệt suốt đời không thể tháo xuống, một khi khoảng cách với nữ giới nhỏ hơn khoảng cách chỉ định đặc biệt thì sẽ cảnh báo, bị điện giật cho choáng váng.
Dưới tình huống này, phẫu thuật tránh thai ở bệnh viện Liên Bang vô cùng sôi nổi.
Dần dà, các đồ dùng dành cho người lớn không còn thị trường nữa.
Đến thời đại kia của Khương Bồng Cơ, BCS là thứ cô biết đến từ sách giáo khoa và trên văn hiến.
Cô biết rõ BCS trong giai đoạn đầu tinh tế là từ sinh vật tinh tế nào đó luyện chế ra, không những dùng tốt mà còn có thể phân hủy hoàn toàn, không gây ô nhiễm môi trường.
Nhưng BCS trước đó...
Với tư cách là một học sinh kém, cô chỉ biết là làm ra từ mủ cao su _
з) ∠) _