Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1770

Chương 1770CÔ LÀ NỖI SỈ NHỤC CỦA MARY SUE*


* Nhân vật toàn năng vạn người mê.



“Cuối cùng lời này của lão thủ trưởng là khen tôi hay là nhiếc móc tôi?”



Trực giác của Khương Bồng Cơ nghiêng về vế sau, cô không nhịn được kêu oan cho mình.



Tuy nói đồ dùng người lớn đối với thời đại này mà nói là đồ vật riêng tư khó nói ra miệng, nhưng lão thủ trưởng và cô là người cùng một thời đại mà, sao có thể “xấu hổ” đến nỗi tránh né đây? Chớ xem thường ngành công nghiệp người lớn, đây chính là một mảnh đất màu mỡ chưa từng khai phá, cơ hội làm ăn cực lớn.



[Cha Mày]: Ha ha, cô nói sao? Cô cảm thấy chỗ nào trên người mình đáng để tôi khen ngợi đây?



Mặc kệ cao su dùng cho chỗ nào, hiệu quả cũng đều lớn hơn giày vò BCS chứ?



Lão thủ trưởng không nghĩ tới Khương Bồng Cơ chỉ có chút tiền đồ như vậy, cái này không phải là giết gà dùng dao mổ trâu, rõ ràng là dùng Cửu Thiên Huyền Lôi đi đánh con kiến.



[Cha Mày]: Biểu hiện của cô đủ để cho cô trở thành nỗi sỉ nhục trong các nữ xuyên không, ngay cả Mary Sue cũng không sánh nổi, tự vẫn tạ tội đi.



Khương Bồng Cơ thường xuyên nhìn thấy ba chữ “Mary Sue” trong kênh livestream, nhưng cô cho rằng “Mary Sue” là tên của một danh nhân nào đó, bây giờ xem ra hình như cô hiểu lầm rồi. Với thói quen tốt kiên trì hỏi đến cùng, Khương Bồng Cơ khiêm tốn thỉnh giáo, cô thua kém Mary Sue ở đâu?



Lão thủ trưởng không muốn chít chít với cô, không bao lâu sau, hệ thống nhắc nhở Khương Bồng Cơ có bưu kiện chuyển phát nhanh. Cô lập tức mở tủ bưu kiện tổ ong ra, phát hiện có mấy cuốn sách nằm bên trong, bìa ngoài có nam có nữ, tất cả đều là nhân vật manga mặt chữ V, mắt to, hai mí kiểu Âu, lông mày rậm.



“Đế Tôn tà tứ muốn ôm ôm... Bá đạo... Cửu tiểu thư?”



Khương Bồng Cơ đọc tên sách một lần, bắt đầu đọc quyển được đánh số thứ tự là một.



Cá muối trong kênh livestream cũng biết Khương Bồng Cơ và lão thủ trưởng trong miệng cô có thể liên lạc với nhau, còn có thể mua hộ gửi qua bưu điện cho nhau những mấy năm nay. Đồ vật mua hộ quanh đi quẩn lại chỉ là một chút đồ ăn vặt. Có một số đồ ăn vặt thì bọn họ quen thuộc, nhưng có một vài loại lại hoàn toàn không biết tên nhãn hiệu.



Vị đại lão kia thường xuyên online, nhưng luôn ở trạng thái ẩn, không ít cá muối suy đoán đại lão nào đó là người mến mộ Khương Bồng Cơ.



Không thiếu cá muối có sức tưởng tượng phong phú còn cắt video ba người yêu hận rối rắm, tỷ suất click vào là mười triệu lượt, bình luận lên đến một triệu. Có trời mới biết lão thủ trưởng chưa từng bình luận một câu, càng chưa từng lộ mặt, cá muối làm thế nào cắt ghép ba người ra một video, tạo ta chuyện tình tay ba có nội dung cốt truyện ly kỳ.



Đám cá muối tự nhận là thân kinh bách chiến, nhưng bọn họ vẫn còn đánh giá thấp khả năng quấy rối của Khương Bồng Cơ.



Bọn họ lại có thể ở một nơi tên là “kênh livestream cung đấu”, ở bên Streamer khuôn mẫu Long Ngạo Thiên tranh giành thiên hạ, xem thể loại ngôn tình nam chính tà mị điên cuồng VS nữ chính điên cuồng tàn khốc bá đạo nhưng đụng phải nam chính liền làm nũng bán manh, lại còn là sách thực thể…



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Streamer, cô nói chúng ta cũng quen biết nhau hơn mười năm rồi, cần gì phải tổn thương lẫn nhau như vậy?



[Quỳ Cầu Vé Tháng]: Mọi người có phát hiện ra không, những quyển sách này đều không phải mới tinh hoàn toàn chưa từng mở ra, nhìn dấu vết có lẽ có người từng lật xem... Như vậy, câu hỏi đặt ra là: người cuối cùng lật xem bộ sách này có phải là lão thủ trưởng trong miệng Streamer hay không?



Nghe nói lão thủ trưởng và Khương Bồng Cơ từng là đại lão cùng cấp bậc.



Chỉ tưởng tượng vị đại lão kia không xem văn kiện cơ mật mà là đang cầm tiểu thuyết Mary Sue, phong cách thật mê người.



[Dùng Phiếu Tháng Đập Chết Tui]: Chẳng lẽ chỉ có tui đáng thương cương quyết lệch sóng sao? Tất cả vị diện đều nói tiếng phổ thông, lưu hành tiếng Hoa, lão thủ trưởng gửi bưu điện bộ sách tiểu thuyết Mary Sue cho Streamer cũng là kiểu chữ tiếng Hoa, còn có gì tổn thương người ta hơn việc này?



Đây cũng không phải là toàn thế giới đều nói tiếng phổ thông, đây là tất cả vị diện đều bị tiếng phổ thông chi phối nha.




(BT: Truyện viết cho người Trung Quốc đọc, nên các độc giả để cho họ ảo tưởng sức mạnh chút đi.)



Đám cá muối thì thầm xì xào, có cá muối tò mò đi tìm kiếm tên quyển sách này, thế mà có thể thật sự tìm ra được.



Có điều, cuốn sách chỉ có tên, văn án, tác giả không tải nội dung lên.



Nhìn kĩ thời gian tạo ra cuốn sách một chút, có lẽ là mấy phút sau Khương Bồng Cơ đọc sách…



Cá muối lập tức hiểu ra, cảm thán vị tác giả này lợi hại, ké độ hot như này rất tốt, không chừng chỉ với một cuốn sách đã thành thần luôn.



Chỗ bình luận truyện có độc giả trêu chọc, với số lượng và độ nóng tìm kiếm này, cho dù là đại lão bạch kim dòng truyện nam tần* cũng theo không kịp.




* Nam tần: là loại tiểu thuyết mạng chủ yếu dành cho đàn ông đọc.



Lúc Khương Bồng Cơ đọc sách có vài thói quen nhỏ, trước khi đọc sách phải đọc tên sách và văn án trước, tên sách và văn án đều là định dạng văn bản tiêu chuẩn.



Cô cho rằng có lẽ mình sẽ không đọc loại sách ngớ ngẩn như vậy, kết quả là…



Thật thơm!!!



Cô đọc một lèo tới tận trưa, nằm nghiêng bên trái, nằm nghiêng bên phải, nằm kiểu chán chường, nằm ngửa nhấc chân rồi bắt chéo hai chân lại với nhau, căn bản không muốn đứng lên.



Đám cá muối cũng đọc tiểu thuyết Mary Sue với cô cho tới trưa.



Lúc mới đầu còn kêu la không đọc loại truyện nữ cường Mary Sue ngốc bạch ngọt này, kết quả đọc một chút đã say mê rồi.



Khương Bồng Cơ hơi lật nhanh đã có cá muối la hét ầm ĩ.



[Ngày Rằm Ngày Rằm]: Các thím ngốc à, kênh livestream có quay phim lại đó, không xem kịp thì quay ngược trở lại xem từng tấm từng tấm đi chứ? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Đám cá muối: “...”



Tức ghê, lại bị cá muối khác cười nhạo!



Vệ Từ phát hiện không nhìn thấy bóng dáng Khương Bồng Cơ cả một ngày trời, lúc đến tìm cô, anh mới phát hiện chủ công nhà mình đã vô thức thay đổi tư thế từ trong phòng dời đến ngoài phòng, sàn nhà bị quần áo của cô lau đến vô cùng sạch sẽ. Vệ Từ chưa từng thấy loại sách kỳ quái này, thấy Khương Bồng Cơ đọc mê mẩn, anh cũng không lên tiếng quấy rầy, ngược lại bước lên nhìn kĩ bìa ngoài, kiểu chữ cụt tay đứt chân còn rất kỳ lạ…



Dĩ nhiên Vệ Từ không có cách nào lĩnh hội được cái đẹp của chữ nghệ thuật.



“Tử Hiếu cũng hứng thú với cái này ư?”



Khương Bồng Cơ buông sách xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Vệ Từ.



Dù cô có đọc đến say mê hơn nữa cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác với thế giới bên ngoài, Vệ Từ còn chưa đến gần cô đã biết rồi, cô đang muốn nhìn xem phản ứng của đối phương một chút.



Vệ Từ nói: “Không biết vật này là cái gì?”



Khương Bồng Cơ ném cho anh: “Một cuốn tiểu thuyết rất thú vị, tuy nói nội dung có hơi gì gì đó nhưng nắm bắt tình tiết tương đối thành thạo.”



Vệ Từ theo bản năng nhận lấy nhìn xem một chút, phát hiện chất lượng giấy cuốn sách này còn tốt hơn giấy trúc tốt nhất, độ dày và kích cỡ rất đồng đều.



Chữ nhỏ trong đó ngay ngắn lại xinh đẹp, cong lên một nét, đưa ngang vẽ dọc, mỗi một nét bút đều giống như được khắc lại.



Vệ Từ dùng ngón tay xoa xoa chữ, phát hiện mặt giấy trơn nhẵn, đầu ngón tay không cảm nhận được dấu vết lồi lõm của chữ viết, nét mực cũng ngưng đọng không bị lem.



Cái này, cái này căn bản không phải sức người có thể đạt tới.



Vệ Từ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào chủ công, con ngươi đen kịt tràn ngập tò mò và kinh ngạc.



“Đây chẳng lẽ là... Kỹ thuật in ấn mới nhất của phường nghề mộc?”



Lúc hỏi câu ấy, giọng Vệ Từ hơi run rẩy, không phải sợ hãi mà là kích động.



Thế nhưng câu trả lời của Khương Bồng Cơ giội cho anh một chậu nước lạnh.



“Không phải, phường nghề mộc muốn nghiên cứu ra loại kỹ thuật này còn kém xa lắm đấy, có lẽ sinh thời có thể đạt tới.” Khương Bồng Cơ chỉ vào nội dung trong sách rồi nói: “Ta cho rằng huynh tò mò nội dung của cuốn sách này nên mới để cho huynh nhìn xem, không ngờ huynh lại quan tâm đến in ấn.”



Lúc này Vệ Từ mới nhìn kĩ nội dung một chút, đọc mãi vẫn không hiểu đây là chữ viết của nơi nào.



Nếu nói đến hình dạng, ngược lại rất giống với chữ anh quen thuộc, nhưng cẩn thận đọc, đại tài tử lập tức biến thành kẻ mù chữ. Chuyện này là đương nhiên, chữ viết thời đại này là dựng thẳng sắp xếp từ trên xuống dưới, từ phải qua trái, nhưng cuốn sách này lại là hàng ngang sắp xếp từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.



Khương Bồng Cơ rút cuốn sách trong tay anh ra, khóe môi cong lên chút ý xấu.



“Ta biết, ta đọc cho huynh nghe.”

Bình Luận (0)
Comment