Chương 1786THẬT THƠM
“Trục thủy khúc” không có gì đáng xem, đám cá muối xem được vài nhóm thì không chú ý nữa.
Khương Bồng Cơ cũng nhân cơ hội lơ là trong chốc lát, có điều, đến “quá quân biểu” thì không thể lười biếng được nữa.
Khi các học sinh bắt đầu, đối tượng nghị luận của đám cá muối đổi từ Phong Chân sang Khương Bồng Cơ.
Vì sao?
“Quá quân biểu” khảo nghiệm kỹ thuật điều khiển xe ngựa, trong đó còn có cả lễ nghi, biểu hiện cụ thể là phải hành lễ chào Khương Bồng Cơ.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc này, đám cá muối ào ào như ong vỡ tổ.
[Anime Rù Rì]: Tôi không sợ chết phát biểu một câu, tình huống này có giống lãnh đạo duyệt binh một ngày lễ lớn nào đó không?
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Chẳng hạn, bác Streamer nói “Các bạn học sinh vất vả rồi”, các học sinh trả lời “Vì chủ công phục vụ”?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Lầu trên, danh sách tháng 11 đã xếp sẵn chỗ cho bác rồi.
[Nước Ép Máy Ép]: Mở cửa, kiểm tra đơn, chuyển phát nhanh Đông Phong đây!
Khương Bồng Cơ không hiểu lắm tình hình chính trị ở vị diện của đám cá muối, nghe bọn họ trêu chọc sâu xa, cô chỉ nửa hiểu nửa không.
Vỡ tổ đâu chỉ có đám cá muối, mấy danh sĩ kia cũng đứng ngồi không yên.
Bọn họ đều biết dã tâm của Khương Bồng Cơ, biết giờ cô chỉ còn thiếu nghi thức đăng cơ và chiêu cáo thiên hạ.
Có điều, một ngày chưa đăng cơ thì ngày đó vẫn chưa phải “quân chủ”.
Giờ công khai nhận kính lễ của học sinh thư viện Kim Lân, đây chính là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Nhưng mà chẳng có ai quan tâm suy nghĩ của bọn họ, nhóm Phong Chân còn đang xem say sưa, lúc các học sinh biểu diễn “quá quân biểu” cũng tràn đầy vẻ hào hùng. Đặc biệt là các nữ lang của thư viện Kim Lân, sau khi xuống sân khấu, mắt còn đỏ hoe.
“May là năm đó không nghe lời các nàng ấy nói mà từ bỏ, giờ coi như cũng khổ tận cam lai.”
Cho dù có tách hộ tịch riêng, cho dù học hành nhiều năm như vậy, có được tài hoa và võ lực mà người ngoài không dám coi thường nhưng những cô gái này vẫn cảm thấy không chân thật lắm. Các cô sợ tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là giấc mộng nhất thời, sau khi tỉnh dậy, tất cả đều sẽ tan biến hết.
Các cô lớn lên ở thư viện, phần lớn các nữ lang đều không quá cố chấp về chuyện thành thân.
Các cô chỉ lo lắng cho tiền đồ và tương lai của mình.
Vì vậy, có vài người đã quyết tâm đến nữ doanh phát triển, giờ chức vị cao thấp đều có, tiền đồ đều khá tốt.
Tuy các cô làm gì cũng vô cùng cẩn thận nhưng các cô đã không còn quá hoang mang về tương lai nữa.
Ngoài đến quân doanh, có vài người bằng lòng lấy chồng, vì các cô thích cuộc sống ổn định, giúp chồng dạy con cũng rất tốt.
Sau này có con trai, con gái, các cô cũng có thể dùng kiến thức đã học để dạy bảo con cái, nói không chừng còn có thể bồi dưỡng được một hạt giống tốt làm rạng rỡ tổ tông.
Mỗi người có chí hướng riêng, điều này chẳng ai có thể miễn cưỡng ai được.
Có đồng môn đã xuất giá cũng có nói vài lời khiến người ta vẫn còn nhớ rõ.
[Bản thân Lan Đình Công đã hai mươi mấy vẫn chưa kết hôn, có lẽ ngài ấy nghĩ rằng nữ tử trong thiên hạ đều như vậy, bắt ta ở trong thư viện Kim Lân đến tuổi này. Có điều, nữ nhân không thể so với nam nhân, những năm tháng này lấy gì bù đắp được đây? Ai cũng nói Lan Đình Công cố ý nâng đỡ nữ tử nhập sĩ, nhưng chúng ta đã đọc sắp nát cả sách trong thư viện rồi mà vẫn chưa chờ được tin tức gì. Các muội đừng trách ta, tuổi của ta lớn hơn các muội đến hai tuổi, thật sự không thể trì hoãn thêm được nữa rồi, sau này có nhà chồng nào lại chấp nhận con dâu lớn tuổi như vậy? Có gả đi cũng chỉ làm mẹ kế, nuôi con của người khác... Ta có lỗi với sự bồi dưỡng bao nhiêu năm qua của Lan Đình Công, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.]
Dù thư viện Kim Lân đã cố gắng ngăn ảnh hưởng của tập tục ở thế giới bên ngoài đến các học sinh nhưng không phải bọn họ sống ở thư viện quanh năm suốt tháng, vẫn có lúc tiếp xúc với ngoại giới. Đối mặt với tuổi tác lớn như vậy, nhìn thấy những cô gái cùng tuổi đều đã thành hôn lấy chồng, làm mẹ, có huyết mạch của mình và gia đình ổn định, họ có một cảm giác khó tả bằng lời lan tràn trong đáy lòng. Các cô giống như những người bước đi trong đêm tối, không nhìn thấy con đường phía trước, không biết dưới chân mình rốt cuộc là cầu độc mộc đầy chông gai gian nguy hay là vách đá vạn trượng.
Những lo lắng và ưu tư này, những nữ lang ở lại cũng có.
Vài người không thể tiếp tục đánh cược nên trốn về cảng tránh gió, quyết định lấy chồng sinh con.
Có điều hôm nay, khi các cô cưỡi chiến xa đi qua môn viên, nhìn thấy Khương Bồng Cơ, những bất an và hoang mang đều tan biến thành mây khói. Cuối cùng các cô cũng chờ được cơ hội, chờ được ánh sáng, nhìn thấy được ánh mặt trời trên con đường phía trước chứ không còn phải lo gặp vách đá vạn trượng nữa.
So tỷ lệ điểm trừ của “minh hòa loan” và “trục thủy khúc”, tỷ lệ điểm tuyệt đối của “quá quân biểu” rất cao.
Cuối cùng Phong Nghi cũng có được điểm tròn đầu tiên.
Đương nhiên, cậu không vì thế mà vui vẻ bởi tiếp theo là “vũ giao cù” và “trục cầm tả”.
Hai hạng mục này tương đương với khảo nghiệm thể lực, sức chịu đựng và kỹ thuật, sức khỏe Phong Nghi không tốt, không thể trông mong điểm tuyệt đối.
Dù vậy, Phong Nghi vẫn có biểu hiện sáng chói ở “vũ giao cù”, ai bảo cậu đẹp trai, khí chất ngời ngời chứ?
Lần này, biểu hiện của cậu còn hấp dẫn ánh mắt của khá nhiều phu nhân sĩ tộc, họ thầm hỏi thăm xem đây là con nhà ai mà lại có phong thái như vậy?
Vừa hỏi ra, chư vị phu nhân liền đen mặt.
Cũng không phải họ ghét bỏ Phong Nghi vì cậu là con trai của Phong Chân mà chỉ vì cậu chàng Phong Nghi này đã được định hôn cho con gái Phong Cẩn rồi.
Có tốt đến mấy cũng được quái gì, chẳng phải đã là con rể nhà khác sao?
Tìm tiếp, tìm tiếp thôi, thế nào cũng còn hạt giống tốt lạc đàn.
Tìm, tìm nào, đúng là các bà vẫn tìm được vài mục tiêu hài lòng, những thiếu niên tuấn kiệt này đều có xuất thân sĩ tộc, dáng dấp đều khá ổn.
Trong số đó, bắt mắt nhất chính là hai đích tử của nhà Phong Khuê.
Cho dù thành tích của họ không quá sáng chói nhưng chỉ trách hào quang bẩm sinh của bọn họ quá chói mắt!
Đặc biệt là trưởng tử của Phong Khuê, đích trưởng đích hệ, sau này sẽ kế thừa Phong thị.
Đích thứ tử cũng không tệ, không có áp lực tập tông, rất xứng với con gái nhà mình.
Khi họ nghe thấy đích mẫu của hai thiếu niên Phong thị đã hòa ly, phu nhân Phong Khuê hiện tại là mẹ kế thì máu nóng trong lòng lập tức lạnh xuống.
Đứa trẻ từ nhỏ không có mẹ dạy dỗ xem ra không đáng tin cậy lắm...
Khương Bồng Cơ đang nghiêm túc quan sát tiềm lực của những học sinh này, còn nhóm phu nhân sĩ tộc lại tìm đối tượng cho con mình.
Đám cá muối ấy à...
Bọn họ đang say sưa chiêm ngưỡng vũ bộ thịnh trang phiên bản cổ đại.
Dù không hiểu những kỹ thuật trong nghề nhưng nhìn những cô em tư thế hiên ngang trên ngựa hoặc những thiếu niên phong thái tuấn nhã cũng rất đẹp mắt.
[Hà Sở Tư]: Sau khi xem xong, trong đầu tui chỉ có một suy nghĩ... hình như là cưỡi ngựa!!!
[Tang Tước]: Huấn luyện viên, tui muốn cưỡi ngựa.
[Từ Mỹ Nhân Xấu Xa]: Trước khi cưỡi ngựa nhớ cân thử, đừng đè bẹp ngựa.
Cưỡi ngựa thì không thể cưỡi ngựa rồi, trong nhà làm gì có mỏ chứ.
Khi thi ngũ ngự xong, tổng điểm cũng được thống kê.
Có 46 người được điểm tuyệt đối, trong đó có 33 nữ.
Vietwriter.vn
Tổng điểm của Phong Nghi được 24 điểm, xếp chính giữa gần cuối, Tôn Lan đỡ hơn cậu một chút, được xếp chính giữa gần phía trên, 27 điểm.
Khương Bồng Cơ nhìn thoáng qua số điểm, nói: “Canh giờ còn sớm, tiếp tục phần tiếp theo.”
Sau cưỡi ngựa là bắn tên.
Bắn tên tổng cộng có ba hạng mục, mỗi hạng mục có mười điểm, tổng cộng ba mươi điểm.
Để ngăn học sinh vô tình đả thương mọi người nên sân bãi lại được bố trí lại.
Nhìn bố trí này, có người thấp giọng nói nhỏ.
“Lan Đình Công quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, nàng ta không sợ bị mũi tên ngộ thương à?”
“Kẻ tài cao gan lớn thì cơ thể cũng bằng xương bằng thịt, vẫn không thể quá khinh suất được...”
Khương Bồng Cơ hừ lạnh nói: “Mấy flag này sao có thể trở thành sự thật được chứ.”