Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1787

Chương 1787GẶP CHUYỆN

“Không ai có thể tổn thương được ta, chớ đừng nói chỉ là những tiểu quỷ non nớt này.”



Khương Bồng Cơ ngầm đảo mắt.



Nếu ở thế giới cũ, chỉ dựa vào vũ lực PK, cô không thể đánh lại được mấy người, nhưng ở thế giới này?



Ha ha, một đám yếu như cọng bún thiu mà đòi đụng vào góc áo cô à?



Sự thật chứng minh, flag này không thể nào cắm lung tung, vì không phải ai cũng biết nên tát vào mặt vào lúc nào.



Trong lục nghệ, “xạ” và “ngự” tương tự nhau, “ngự” có năm ngự, “xạ” cũng có năm loại kỹ thuật xạ, đó là “bạch thỉ”, “tham liên”, “diệm chú”, “tương xích”, “tỉnh nghi”. Trước kia, khi đưa ra đề thi, mấy đại lão trong thư viện cũng muốn chia “xạ” giống như ngũ ngự, chia thành năm hạng mục nhỏ, mỗi hạng mục lại chia thành sáu phần. Có điều Khương Bồng Cơ xem kĩ năm kỹ thuật xạ, cô cảm thấy nếu chỉ khảo nghiệm “ngũ xạ” đơn thuần hình như quá đơn giản, không có tính khiêu chiến gì, không thể nào phân loại chính xác xạ kỹ của đám học sinh.



Đối với điều này, phản ứng của chư vị đại lão là: “???”



Rốt cuộc vị Lan Đình Công này đang nói gì?



Cô không biết ngũ xạ khó khống chế nhường nào sao?



Nếu đưa ngũ xạ ra làm đề thi, muốn lấy được điểm tối đa thì sẽ khó đến mức nào?



Nếu thật sự muốn lấy được điểm tối đa thì ít nhất cũng phải lăn lộn được đến vị trí đô bá trong quân doanh, nếu tác chiến đặc biệt giỏi, rất có thể có cơ hội thăng tiến tiếp.



Sao khi lọt vào miệng Lan Đình Công lại trở thành chuyện dễ như trở bàn tay vậy?



Khương Bồng Cơ lập tức biểu diễn ngũ xạ, nên biết rằng, trừ trước lúc mười hai tuổi, bản tôn Liễu Hi đã học bắn tên bài bản hai tháng ra thì Khương Bồng Cơ chưa có kinh nghiệm gì. Nói cách khác, cô không phải người trong nghề nhưng cô lại có thể hoàn thành ngũ xạ dễ như trở bàn tay.



Khương Bồng Cơ dùng thực lực chứng minh cho đám Uyên Kính tiên sinh thấy giữa người và người không giống nhau.



“Đối với học sinh thư viện Kim Lân, nắm được ngũ xạ chỉ là cơ bản, nếu ngay cả nội dung cơ bản mà cũng không làm được thì bọn họ đang học cái gì chứ?”



Uyên Kính tiên sinh cũng biết Khương Bồng Cơ nghiêm khắc với các học sinh, sau khi bọn họ suy nghĩ liền hủy bỏ hình thức thi ngũ xạ, đổi thành tam xạ.



Đừng thấy tam xạ bớt đi hai phần so với ngũ xạ, nhưng thật ra thì độ khó không chỉ tăng lên gấp đôi thôi đâu.



Khi giám khảo tuyên bố ba hạng mục tam xạ, không ít học sinh đều sững sờ.



“Các ngươi chỉ nắm được ngũ xạ thì có tác dụng gì? Địch trên chiến trường là người sống, không phải bia ngắm cố định bất động, các ngươi cũng là tướng sĩ có chân, cưỡi ngựa đâu phải cọc gỗ đứng bất động tại chỗ?” Khương Bồng Cơ lên tiếng quát lớn thí sinh, cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ.



Đúng vậy, Khương Bồng Cơ rất vô sỉ sửa lại hạng mục thi cử.



Dựa theo sắp xếp ban đầu, các học sinh sẽ bắn vào các bia ngắm có khoảng cách xa gần khác nhau, dựa vào số vòng để chấm điểm cho học sinh.



Đương nhiên, lúc bắn tên còn phải áp dụng năm loại kỹ thuật bắn tên, đạt đủ điều kiện mới có thể lấy được điểm tròn.



Theo điều kiện khảo hạch này, người tham gia kỳ thi của thư viện Kim Lân có gần hai trăm người thì ít nhất có một trăm năm mươi người có thể đạt được điểm tối đa.



Người người có thể đạt được điểm tối đa khác gì người người được điểm không?



Dĩ nhiên là phải tăng độ khó của cuộc thi, kéo dài sự chênh lệch điểm số giữa những học sinh có thực lực và kỹ thuật bắn cung khác nhau.



Cho nên, trên cơ sở của ngũ xạ, Khương Bồng Cơ đã tăng thêm chút độ khó.



Mọi người: “...”



Lan Đình Công thật sự nghĩ độ khó chỉ bình thường thôi à?



Rốt cuộc Lan Đình Công có xuyên tạc ba chữ “chỉ bình thường” không, hay là do họ đã hiểu sai?



Tôn Lan nghe xong nội dung hạng mục tam xạ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, các nữ lang xếp hàng bên cạnh mặt cũng lộ vẻ nghiêm trọng.



“Sao ta cảm thấy... Sau bài khảo hạch này, sẽ không ai có thể duy trì được điểm tối đa vậy nhỉ...”



Lan Đình Công thật sự đang khảo nghiệm bọn họ sao?



Thật sự không định đùa chết bọn họ đấy à?



Phong Nghi nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không thể nói như vậy được, học sinh có tiễn thuật cao siêu nhiều lắm...”



Lỡ như có người biến thái đến mức giành được điểm tối đa với độ khó này thì sao.



Tôn Lan nhớ đến các đồng môn nữ kia, yếu ớt nói: “Dung Lễ nói có lý.”



Hạng mục đầu tiên là bắn bia cố định, chỉ cần tên không bắn ra ngoài bia là được điểm, nếu muốn được điểm tối đa, thí sinh nhất định phải sử dụng ba loại kỹ thuật bắn trở lên.



Hạng mục thứ hai là bắn bia di động, bia ngắm là mười mấy người bù nhìn, người bù nhìn được đặt trên ròng rọc có thể di chuyển, bên trên có các ký hiệu hình tròn màu đỏ đánh dấu những chỗ hiểm, học sinh phải sử dụng ba loại kỹ thuật bắn trở lên mới có thể được điểm tối đa.



Hạng mục thứ ba còn bệnh hoạn hơn, học sinh phải cưỡi trên lưng ngựa đang di chuyển, mục tiêu từ những người bù nhìn đơn độc trước đó trở thành đủ các loại bù nhìn khác nhau, di chuyển không theo quy tắc nào cả, học sinh phải sử dụng ba loại kỹ thuật bắn trở lên bắn vào những chỗ hiểm trên người bù nhìn thì mới có thể được điểm tối đa.



Khương Bồng Cơ thấy các học sinh đều đã nắm chắc quy tắc thì mới tuyên bố bắt đầu kiểm tra.



“Chẳng qua chỉ là những đứa trẻ chưa từng thấy máu trên chiến trường thôi, thậm chí còn chưa từng đi săn, sao có thể giành được điểm tối đa chứ?”



Trong lòng quần chúng nghĩ thầm, nhất trí cho rằng những học sinh này không thể có ai được điểm tối đa.



Hạng mục khảo hạch hà khắc như vậy, cho dù thần tiễn thủ trong quân doanh tới cũng không thể dám chắc chắn mình sẽ không có sai sót.



Kết quả.



Emmmm....



Khi có điểm tối đa đầu tiên, những tiếng rầm rì lập tức bị dập tắt.



“Đúng là hạt giống tốt, nhớ kĩ tên người này cho ta. Sau này nếu nàng ta không thể nào xuất sĩ, bản tướng sẽ xin chủ công ban người.”



Hôm nay Khương Lộng Cầm cũng đến, có điều cô dẫn binh đi bảo vệ trị an, bảo vệ chủ công, đồng thời cũng muốn tìm những hạt giống tốt trong số các thí sinh.



Mấy năm nay, nữ doanh phát triển rất mạnh mẽ nhưng chỉ có năm mươi phần trăm binh lực tác chiến ở tiền tuyến, năm mươi phần trăm còn lại trở thành quân y hậu cần, nói thật, điều này không có lợi cho việc nữ binh tranh giành thực quyền trong quân. Thế nhưng, không có nữ tướng xuất thân chính thống, cô chỉ có thể dồn ánh mắt sang những học sinh thư viện Kim Lân. Lúc trước, có vài nữ lang rời thư viện Kim Lân sớm đã về dưới trướng cô, tố chất thực lực rõ như ban ngày.



Học sinh thư viện Kim Lân cái gì cũng được dạy, binh pháp cũng là môn học bắt buộc, tố chất của những nữ lang này tương đương với những nữ tướng xuất thân chính thống.



Nếu bồi dưỡng những người nổi bật trong số các cô thật tốt thì chưa hẳn không thể không nâng cao lá cờ nữ doanh.



Phó tướng bên cạnh thấp giọng dạ một tiếng, cẩn thận ghi nhớ tên người này.



So với ngũ ngự, số người đạt điểm tuyệt đối ở môn này ít đi rất nhiều.



Khi gần kết thúc, có một trăm tám mươi người thi xong, nhưng chỉ có chín người được điểm tuyệt đối, trong đó có bảy nữ lang.



Khương Bồng Cơ lầm bầm: “Còn lại hai mươi người chưa thi xong, cố thêm một, hai người được điểm tuyệt đối nữa để gom đủ hai chữ số.”



Thành tích này khiến những học sinh lòng đầy tự tin bị đả kích, những học sinh chưa thi còn lại càng nản lòng thoái chí.



“Xạ kỹ của ta còn kém xxx một bậc, huynh ấy còn mắc sai lầm, chỉ thi được 25 điểm, lát nữa chắc ta còn tệ hơn...”



“Nghe nói ngũ xạ của nữ lang đó giỏi lắm, vậy mà hôm nay cũng mắc lỗi...”



Khi hai mươi mấy học sinh còn lại xếp hàng nhỏ giọng lầm bầm, lúc này có học sinh phát hiện vẻ mặt đồng môn bên cạnh không bình thường cho lắm.



“Huynh không sao chứ? Sao nhìn huynh như mất hồn mất vía vậy, sắc mặt đang tái lắm đấy, nếu cơ thể không ổn thì mau đi nói với giám khảo đi.”



Bình thường, vị đồng môn này có thành tích rất tốt, còn giỏi hơn mình, ngay cả mình ngũ ngự cũng thi được 25 điểm, vậy mà đồng môn này lại giành hạng chót.



Không phải chỉ là hạng chót của một lớp mà là hạng chót trong hai trăm người, chỉ được 19 điểm!



Nhìn cậu ta mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch, hẳn là do sức khỏe làm ảnh hưởng, không thể phát huy tốt.



“Không, không sao đâu...” Ánh mắt đồng môn dao động, nói năng yếu ớt, cậu ta nói: “Có lẽ đồ ăn sáng nay ăn vào đau bụng. Huynh đừng nói với giám khảo, nếu đã thi thì dù phát huy thất thường cũng có điểm số, nếu không thi tức là không điểm, ta không muốn ở lại lớp đâu...”



“Vậy huynh dựa vào ta một chút đi, lát nữa mới tới lượt huynh, huynh nghỉ ngơi một lát đã.”



Học sinh thư viện Kim Lân sống cùng nhau đã nhiều năm, thỉnh thoảng có va chạm nhưng trên tổng thể vẫn đoàn kết hữu ái.



“Đa tạ!”



Không lâu sau đã đến lượt đồng môn này ra sân.



“Chúc huynh thắng từ trận đầu.”



Sắc mặt đồng môn trắng bệch, hơi cúi đầu, khóe môi yếu ớt nhếch lên.



Khương Bồng Cơ thoáng nhìn thành tích của học sinh này, lông mày khẽ chau lại.



Học sinh hạng chót lần này tam xạ lại phát huy thất thường, hai hạng mục đầu chỉ được 11 điểm.



Khi cậu ta tiến hành hạng mục thứ ba, năm mũi tên đầu có ba mũi tên bắn trượt.



Đám cá muối cũng nhìn ra vấn đề.



Xem bọn họ phát hiện ra cái gì này?



Trong cả thư viện Kim Lân toàn học sinh giỏi lại có một học sinh kém hiếm hoi!!! Vietwriter.vn



Hai hạng mục 20 điểm thì mới được 11 điểm, hạng mục thứ ba vừa bắt đầu đã thất bại, thế này là muốn thất bại toàn tập à!



Khương Bồng Cơ chau mày, ngón tay gõ gõ nhẹ trên đầu gối.



“Học sinh này bị sao vậy?”



Khương Bồng Cơ thuận miệng hỏi, giám khảo dưới đài tiến lên phía trước: “Ban nãy thần có hỏi thăm, hình như sáng ăn phải gì đấy nên đau bụng ạ.”



Đám cá muối ồn ào thổn thức, thế này thì giống như đi thi đại học bị tiêu chảy, cảm sốt vậy, xui xẻo thật đấy.



Trong lúc nói chuyện, cậu học sinh kia lại bắn ra hai mũi tên, một mũi bắn trượt, một mũi trúng bia nhưng không bắn trúng chỗ hiểm của bù nhìn.



Hình như học sinh này cũng sốt ruột, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, hơi thở gấp rút, tựa như bị những thất bại liên tiếp làm mất đi sự bình tĩnh. Hiếm khi thấy thư viện Kim Lân lại có một học sinh kém, đám danh sĩ cười lạnh xem náo nhiệt khiến học sinh kia càng chịu áp lực lớn hơn.



“Ồ? Mũi tên này cậu ta muốn ‘tam tiễn tề phát’, định dùng kỹ thuật ‘tham liên’ để vớt vát lại điểm số à?”



Có một danh sĩ phát hiện ra động tác của học sinh kia, nhìn thấy cậu ta lấy ba mũi tên còn lại trong túi đựng tên.



Bạn học bên cạnh nói: “Xì, ban nãy ngay cả ngắm bia còn chẳng ngắm được, giờ còn định dùng tam xạ ‘tham liên’, tự rước lấy nhục!”



Trong lúc trò chuyện, học sinh kia đột nhiên thúc nhanh vào bụng ngựa, con ngựa dưới hông bị đau phi nhanh.



Trong nháy mắt, học sinh kia siết chặt cung tiễn, kéo dây cung kết cỡ, thân trên hơi ép xuống.



Mọi người tưởng cậu ta định tử chiến đến cùng, bỗng nhiên người này đột nhiên thay đổi mục tiêu, nhắm vào mặt, yết hầu, tim Khương Bồng Cơ ở trên đài!



Biến cố xảy ra quá nhanh.



Khương Lộng Cầm đang định hộ giá, ngựa chiến dưới hông học sinh kia đã phi nước đại tiếp cận gần Khương Bồng Cơ mấy trượng, mũi tên kéo căng cũng đã rời khỏi dây cung.



Mũi tên phá không, khóe môi Khương Bồng Cơ nhếch lên nụ cười lạnh.



Cô biết học sinh này là ngụy trang, dù cậu ta có thể lừa tất cả mọi người khiến người ta tin tưởng trạng thái của cậu ta không tốt nhưng không lừa được Khương Bồng Cơ!



“Cứu giá!!!”



Trong nháy mắt mũi tên rời dây cung, nỗi sợ hãi tràn đầy trái tim Vệ Từ, câu “cứu giá” khàn khàn vang lên.



Khương Bồng Cơ tránh đi với tốc độ cực nhanh, hai mũi tên bắn vào không trung, đâm xuyên tay áo cô, mũi tên thứ ba thì vừa vặn đâm thẳng vào tim! Mọi người chỉ thấy Khương Bồng Cơ nghiêng người tránh đi, tay phải nắm chặt mũi tên, thuận quán tính xoay người ngã xuống đất, máu tươi ướt đẫm bộ y phục.

Bình Luận (0)
Comment