Chương 1798TAM HỈ LÂM MÔN (1)
“Lan Đình Công này thật đáng giận!”
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy mấy lời bàn luận này ở quán rượu, quán trà, quần chúng cũng không thèm để ý, cho là mấy tên không có não muốn dùng loại thủ đoạn này để xuất sĩ.
Trước kia cũng không phải không có ví dụ kiểu này, thời cổ có một sĩ tử phê phán một vị quân vương nào đó, vì danh tiếng của mình nên vị quân vương kia không đánh giết sĩ tử đó mà ngược lại trói gô sĩ tử đó lại rồi đưa đến gặp mình, nghiêm túc hỏi đối phương tại sao lại phê phán mình như vậy.
Vị sĩ tử kia liền thẳng thắn nói ra, từng câu từng chữ đều chạm đến tâm khảm của vị quân vương nọ, nói trúng tai họa ngầm mà đối phương lo lắng nhất.
Bằng hành động mạnh mẽ như hổ, vị sĩ tử này lập tức lọt vào mắt của vị quân vương nọ, từ đó phất lên như diều gặp gió, một đường thăng quan lên hàng tam công*.
* Ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo.
Quân vương thu được mỹ danh Bá Nhạc*, nhân hậu, khoan dung, vị sĩ tử kia cũng đạt được danh tiếng thiên lý mã đa mưu túc trí, câu chuyện về vua tôi hai người trở thành một đoạn giai thoại truyền lại sau này. Có tấm gương của người đi trước, sau này có không ít người cũng muốn noi theo, chỉ có điều bắt chước chẳng giống gì, ngược lại thành lòe thiên hạ. Hơn nữa, hiện giờ “con đường” của sĩ tử khá rộng rãi, sĩ tử hàn môn không cần dùng phương pháp tự tìm chết này để xuất sĩ.
* Dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Nhạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Sắp thi đến nơi rồi mà còn muốn dùng loại biện pháp này để debut gây sự chú ý, không phải đần thì chính là ngu xuẩn, còn không thì chính là não có vấn đề.
Người có tài thì không sợ cạnh tranh khi thi cử, lọt vào danh sách thì vẫn lọt vào danh sách thôi, còn không có tài á, kể cả có được nhận vị trí nào đó thì cũng vẫn làm trò cười cho thiên hạ.
“Lan Đình Công đáng giận chỗ nào?” Bạn bè kéo tay áo của sĩ tử, sửa chữa lại: “Người đời đều biết ngài ấy thay tên đổi họ, không còn liên quan gì đến Liễu thị nữa, hiện tại dùng họ Khương mà trời cao ban cho, ngươi nên tôn kính gọi ngài ấy là Khương Quân mới đúng.”
Nếu tiếp tục gọi tên cũ, một lần, hai lần còn có thể nói là chưa quen, nhưng sau khi nhắc nhở rồi mà vẫn còn tái phạm thì đó chính là bất mãn với Khương Bồng Cơ.
“Sách đó trân quý đến mức nào?”
Tên sĩ tử kia giận dữ bất bình, làm bộ dáng ôm đầu đau lòng.
Bạn bè không hiểu, phụ họa nói: “Quả thật rất trân quý mà.”
Sĩ tử lại nói: “Sách trân quý như thế đương nhiên chỉ trí thức mới xứng có được, những loại người quê mùa đó không nên mơ ước. Lan Đình Công không biết đạo lý này, ngược lại truyền rao nhiều sách quý trong Kim Lân Các như vậy, hạng người nào cũng có thể tới, bỗng dưng vấy bẩn sách quý ra.”
Ở nhà hắn lưu trữ không ít sách, tự thấy kém hơn Phong thị nhà cao cửa rộng quyền quý nhưng so với hàn môn thì vẫn hơn nhiều.
Ở quận huyện quê hương của hắn có không ít sĩ tử hàn môn vòng vo lấy lòng hắn, thậm chí không tiếc đưa lên em gái, chị gái, con gái tới lấy lòng hắn để mượn sách nhà hắn xem mấy hôm. Vì thế nên hắn kiêu ngạo lắm, tự đáy lòng cũng xem thường người xuất thân hàn môn.
Không có nền móng chính là không có nền móng, bộ dạng khom lưng uốn gối kia làm gì còn chút khí phách kiêu ngào nào của người đọc sách cơ chứ?
Chẳng qua là, cái cảm giác ưu việt đó khi tới Hoàn Châu đã bị đánh cho tan tác.
Hắn thấy có không ít sĩ tử xuất thân hàn môn học ở Kim Lân Các mấy năm, đi theo các đại nho học tập, học thức và kiến thức của bọn họ hơn hắn nhiều lắm. Trong nhã tập hôm qua, hắn còn bị hai gã hàn môn giễu cợt là ếch ngồi đáy giếng, chỉ thiếu điều chưa mắng hắn là thằng nhà quê tới từ nông thôn mà thôi. Cho tới bây giờ vẫn luôn là hắn cao cao tại thượng nhìn xuống người ngoài, từ khi nào đến lượt người ngoài châm biếm giễu cợt hắn như thế? Chênh lệch quá lớn, không có cách nào tiếp nhận!
Càng nghĩ càng giận, càng giận càng hận.
Quanh đi quẩn lại hắn vẫn cảm thấy ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Khương Bồng Cơ.
Chỉ sĩ tộc mới xứng có được, còn hàn môn chỉ có thể khom lưng uốn gối mới có vài cơ hội được xem xét cung điện tri thức, dân thường thì nên ngu muội cả đời.
Loại tư tưởng cực đoan này cứ quanh quẩn trong lòng hắn, tựa như cây có gai mọc loạn um tùm, lan tràn nảy nở trong đáy lòng hắn.
Vốn dĩ hắn có tự tin đề tên trên bảng vàng nhưng khi tới Hoàn Châu thấy nhiều gã hàn môn “không khoa học” như thế, hắn chợt cảm thấy khó chịu.
Đến hàn môn còn như thế thì những sĩ tộc có “trụ cột nền móng” từ lâu kia lại ngầu lòi thế nào nhỉ?
Bầu không khí của khoa cử năm nay có gì đó không đúng, để hắn và sĩ tử hàn môn thi cùng nhau chính là làm nhục hắn, không thi cũng được.
Những người có tư tưởng như vậy không chỉ có một mình hắn.
“Miếu nhỏ không trấn được yêu quái mạnh, ao cạn nhiều rùa đen*.”
* Không nên coi thường một địa phương nhỏ, vì loại người nào cũng có, chuyện xấu gì cũng có thể xảy ra.
Trường Sinh nghe thấy, đôi mày thanh tú nhíu lại, đáy mắt tràn đầy chê bai đối với những người này.
“Bản thân không có bao nhiêu bản lĩnh, không lo mà tự kiểm điểm lại mình lại đổ lỗi cho người khác, sao hắn có thể lớn bằng từng này được nhỉ?”
“Ha ha, chẳng qua chỉ là trò cười thôi mà, Trường Sinh mắc công để ý làm chi?”
Bên trong nhã gian, Vạn Tú Nhi ngồi đối diện Trường Sinh, phòng của bọn họ cách mấy bàn ngoài kia không xa lắm nên nghe rất rõ ràng.
Trường Sinh nói: “Con cảm thấy không cam lòng thay cho Dung Lễ ca ca, lại phải cùng cạnh tranh với đám tiểu nhân này.”
Van Tú Nhi cười nói: “Bọn họ nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng như thế, chưa chắc đã có tư cách tham gia kỳ thi đâu.”
“Để cho loại người như này làm quan thì người khổ chính là dân chúng đấy.”
Nào ngờ, người nghe được những lời này không chỉ có hai cô mà còn có cả Khương Bồng Cơ ngồi ở nhã gian cách vách.
Cô đơn giản chỉ đi ra ngoài giải sầu thôi, vốn dĩ muốn xem cuộc sống của dân chúng một chút, ai ngờ lại nghe được lời nói ngứa tai như vậy.
“Hay là loại luôn thứ ngu xuẩn này từ ban đầu đi, để hắn tham gia thi viết chỉ tổ lãng phí giấy mực của ta.”
Dưới trướng Khương Bồng Cơ đa số là người xuất thân hàn môn, nhưng cũng có không ít sĩ tộc, hai bên coi như chung sống hòa hợp, tạm thời chưa có mâu thuẫn gì.
Để cho thứ ngu ngục này trà trộn vào có quỷ mới biết sẽ xảy ra loại “phản ứng hóa học” nào.
Đi dạo trở về Khương Bồng Cơ bảo Vệ Từ phái người điều tra, phát hiện có không ít thứ ngu xuẩn như thế.
“Vốn tưởng rằng loại ngu xuẩn này là độc nhất vô nhị rồi, không ngờ bọn chúng lại là ‘sản phẩm’ sản xuất cùng một khuôn đúc trên một dây chuyền.” Khương Bồng Cơ ngáp một cái, buồn ngủ nói: “Âm thầm loại trừ bọn họ đi, không có nhân phẩm đạo đức, kể cả có tài đi nữa cũng không dùng được.”
Mấy người Phong Chân ngoài mặt đồng ý còn trong đáy lòng thì thầm thoải mái.
Không có đầu óc thì thôi đi, lại còn đụng phải Khương Bồng Cơ, thật là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
Dẫu sao, loại ngu xuẩn này vẫn là thiểu số, khoa cử lần thứ nhất vẫn tổ chức đúng hạn. Vì tuân thủ nguyên tắc công bằng nghiêm minh, đồng thời cũng vì tuyên truyền cho khoa cử, trừ hạng mục thi viết ra, những hạng mục khác cũng khá cởi mở. Dĩ nhiên, cởi mở không có nghĩa là người nào cũng có thể vào xem.
“Nghe nói Khương Quân từng tham dự kỳ thi tốt nghiệp của thư viện Kim Lân, tại sao khoa cử lại không thấy bóng dáng đâu?”
Chẳng lẽ là khinh thường những sĩ tử này?
Lại có người nói: “Chẳng phải lần đó Khương Quân bị ám sát hay sao? Sĩ tử tham gia thi rất đông, tốt xấu lẫn lộn, dù sao cũng phải cân nhắc an nguy của Khương Quân chứ.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Người này vừa giải thích như vậy khiến trong lòng nhiều người thoải mái không ít.
Còn có người nói: “Nghe nói khoa cử lần sau sẽ có biến lớn đó.”
“Làn này còn chưa thi xong ngươi đã muốn thi lần sau rồi?!”
“Đương nhiên muốn rồi, nếu không có lần khoa cử tiếp theo thì những trí thức hàn môn như chúng ta làm sao xuất si, vì quân dốc sức đây?”
Các thể loại lời đồn truyền đi trong giới sĩ tử, thời gian cũng từng ngày từng ngày trôi qua.
Trải qua ba vòng thi, cuối cùng chỉ có năm mươi người tiến vào thi đình, những sĩ tử ở thứ hạng khác đều ra ngoài.
Thi đình có năm mươi thí sinh, những sĩ tử từ thư viện Kim Lân đã chiếm bảy phần, học sinh có thành tích kém nhất cũng nằm trong top 500.
Sau khi có kết quả, không ít người lúc trước phê phán lại bị “tát” vào mặt mấy cái, bị “đánh” tới nỗi mặt cũng “sưng lên”.
Nhóm học sinh này dùng thực lực của mình cho người ngoài thấy rằng nền giáo dục được thư viện Kim Lân đầu tư không phải chỉ “trưng cho đẹp”.