Chương 1799TAM HỈ LÂM MÔN (2)
Ngày bắt đầu vòng thi đình, Khương Bồng cơ nhận được chiến báo được gửi từ Trung Chiếu, hoa văn trên chiến báo là màu đen.
Khương Bồng Cơ mở mật thư ra, cẩn thận đọc từng chữ tới ba lần.
“Quả nhiên Văn Chứng chưa từng làm ta thất vọng.”
Cô không tiêu hủy mật thư, ngược lại bỏ nó vào trong tay áo, sau này tạo thanh thế còn cần đến nó. Từ khi Khương Bồng Cơ quyết định muốn sinh một đứa bé, cô liền viết một bức mật thư cho Kỳ Quan Nhượng ở vùng biên giới, yêu cầu đối phương phải chiếm được nửa Trung Chiếu trong thời gian ngắn nhất.
Chiếm một nửa Trung Chiếu thì không khó, khó ở chỗ nhiệm vụ Khương Bồng Cơ giao hạn chế về mặt thời gian.
Mặc dù dưới sự “quấy nhiễu” của Tôn Văn và Kỳ Quan Nhượng, Trung Chiếu đã loạn như một nồi cháo rồi, những chư hầu tự tách ra không dưới hai mươi nhà, các thế lực đấu đá nhau rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn ở Đông Khánh năm đó nhiều. Nhiếp Thanh đỡ được bên trái thì hở bên phải, sớm đã rơi vào tình cảnh không có cách nào chống đỡ, cơ nghiệp của Nhiếp thị cũng bị dòng thứ nhân cơ hội qua chiếm một phần lớn, trưởng bối mấy phòng khác thấy vậy cũng nhảy ra gây chuyện, trong một, hai năm ngắn ngủi liền biến thành tình cảnh như hiện tại.
Khương Bồng Cơ không thể nào “nuốt” được Trung Chiếu trong một lần duy nhất, nhưng chia “cái bánh ngọt lớn” này thành mười mấy miếng rồi từ từ từng bước xâm chiếm cũng không quá khó khăn.
Kỳ Quan Nhượng cũng có ý định này, lợi dụng “lỗ hổng” của Nhiếp Thanh, thừa dịp quyền lực của Nhiếp thị ở Trung Chiếu đang lúc suy yếu nhất, thâm nhập sâu vào lòng địch chia rẽ bọn họ, khơi mào cho các phe phái đấu đá lẫn nhau. Ban đầu còn có thể khống chế, nhưng đằng sau đánh nhau đỏ cả mắt, làm gì còn chú ý đến đại nghĩa quốc gia nữa. Dù bọn họ muốn khống chế cũng không ngăn được Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn lão gia tử ở bên cạnh phái người thêm dầu vào lửa, ba mươi sáu kế cứ tha hồ mà “chơi”.
Thời điểm mật thư của Khương Bồng Cơ đến tay Kỳ Quan Nhượng thì anh ta đã quyết định sau khi lập thu sẽ “thu lưới”. Lúc trước còn kiêng kỵ hai nước Bắc Uyên, Tây Xương sẽ nhân cơ hội này mà ngư ông đắc lợi, kết quả khi phái người đi thăm dò một chút mới biết tình hình hai quốc gia này còn “xuất sắc” hơn những gì bọn họ tưởng tượng nữa.
Không còn gì cần cố kỵ, dù Khương Bồng Cơ không nói thì Kỳ Quan Nhượng cũng muốn dâng tấu xin binh mã.
Chẳng qua là, xuất binh thì xuất binh, thời cơ vẫn rất quan trọng.
Sớm mấy tháng và muộn mấy tháng, kết quả khác nhau một trời một vực.
Kỳ Quan Nhượng không hiểu tại sao Khương Bồng Cơ lại nóng lòng khai chiến lúc này.
Chẳng qua là anh ta thành tâm cống hiến sức lực cho Khương Bồng Cơ, chỉ cần mệnh lệnh của đối phương phù hợp, nói có lý thì anh ta sẽ không chất vấn gì.
Kỳ Quan Nhượng đem mật thư tới, thức trắng đêm thảo luận cùng Tôn Văn, suy đoán khả năng chiếm được một nửa Trung Chiếu trong kỳ hạn Khương Bồng Cơ giao.
Tôn lão gia tử ngưng trọng nói: “Hay là viết thư năn nỉ chủ công một chút, gia hạn thêm một tháng? Không phải không có khả năng chiếm được nửa Trung Chiếu trong thời gian ngắn như vậy, nhưng thế thì mạo hiểm quá. Quân nhu coi như sung túc, có thể liều một phen. Nếu như trụ vững được thì đương nhiên là chuyện tốt, còn nếu trụ không vững thì sợ là năm nay quân ta không còn dư lực để tấn công nữa. Việc chinh phạt Trung Chiếu phải dời sang lập thu năm sau, chủ công không thể không biết điều này.”
Mặc dù Tôn lão gia tử không phải người bảo thủ không chịu thay đổi, cũng dùng đủ loại quỷ kế trên chiến trường, nhưng chuyện liên quan đến đại cuộc, ông lại muốn làm đến đâu chắc đến đó. Trung Chiếu đã là vật trong tầm tay, bọn họ có thể kéo dài đến lập thu mới xuất binh chinh phạt. Mấy năm nay, Trung Chiếu thường xuyên xảy ra chiến loạn, hai năm qua luôn nằm trong tình trạng khai chiến, trồng trọt cung không đủ cầu, nếu khai chiến vào vụ thu hoạch mùa thu thì chính là lúc quân địch đánh mạnh nhất.
Các nhà chư hầu cũng thiếu lương thực, có thể không dốc toàn lực mà cướp lương hay sao?
Lúc đó, mấy người Kỳ Quan Nhượng mà xuất binh, một bên đánh một bên kéo dài chắc chắn sẽ thắng!
Bây giờ xuất binh thì...
Bọn họ sẽ phải mạo hiểm một phen.
Kỳ Quan Nhượng cũng biết đạo lý này, nhưng anh ta cũng biết Khương Bồng Cơ cần thắng trận này.
Dù đối phương chưa nói tại sao cần phải thắng, nhưng là bề tôi, anh ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ vì đối phương.
Thái độ của Kỳ Quan Nhượng rất kiên quyết, Tôn lão gia tử cũng thỏa hiệp.
Hai người lại bày mưu tính kế thêm mấy ngày, rốt cuộc tìm được phương pháp đột phá.
Tôn lão gia tử thấy Kỳ Quan Nhượng mấy đêm liền không ngủ không nghỉ, tận đáy lòng nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Chẳng lẽ Kỳ Quan Nhượng có thứ tình cảm vượt quá quan hệ vua tôi?
Lão gia tử âm thầm hỏi, Kỳ Quan Nhượng quả quyết bác bỏ.
“Ta không có, chớ nói bậy bạ, không thể nào.”
Tôn lão gia tử: “...”
Lão gia tử có kiến thức rộng rãi, ông không tin giữa nam và nữ có thứ tình nghĩa thuần túy như vậy.
Sự thật chứng minh là có.
Chẳng phải chính là mối quan hệ giữa Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng hay sao?
Phải nói là tình cảm giữa Khương Bồng Cơ và những người đàn ông khác, ngoại trừ Vệ Từ ra, đều thuần túy như vậy.
_
з)∠)_
з)∠)_