Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1800

Chương 1800PHẢN ỨNG CỦA CÁC BÊN (1)

Ngũ quốc thống nhất, trời hạ sao Tử Vi!



Tám chữ này quanh quẩn, chấn động trong lòng mọi người, thật lâu vẫn không lắng xuống.



“Chúc mừng chủ công có được nhân tài!”



“Chúc mừng chủ công chiếm được Trung Chiếu!”



“Chúc mừng chủ công có người nối dõi!”



Có một bề tôi lớn tuổi bước lên trước, kích động đến hai tay đều run rẩy, nước mắt doanh tròng.



Người ở cái tuổi này của ông phải chịu khổ nhiều nhất, loạn thế đã hành hạ bọn họ quá lâu rồi, vốn tưởng rằng cuộc đời này khó mà thấy được thái bình thịnh thế, hoàn toàn không ngờ rằng hiện tại lại nghe được tin tức tốt như vậy. Năm nước thống nhất, trời hạ sao Tử Vi, rốt cuộc trời cao cũng chịu rủ lòng thương xót thế nhân rồi!



Khương Bồng Cơ nói: “Chư quân đều là trụ cột của xã tắc, có chư quân ở đây, lo gì thịnh thế không tới? Trời cao lắng nghe tiếng lòng của các vị, lúc này mới hạ sao Tử Vi hóa thân trong bụng ta. Một nửa Trung Chiếu đã vào tay, Tây Xương, Bắc Uyên thì ưa nội đấu, hao tổn sức mạnh quốc gia, không đủ sức uy hiếp.”



Năm nước trong thiên hạ, một nửa đều đã nằm trong tay cô, còn lại toàn là dưa héo táo thối, một cái có sức đánh cũng không có.



Người thống nhất giang sơn trong tương lai không phải Khương Bồng Cơ thì là ai vào đây nữa?



Thêm chuyện ông trời công nhận cô, đặc biệt “phái” sao Tử Vi xuống đầu thai, khai sáng vương triều phồn vinh thịnh thế.



Như vậy còn ai có thể tranh cao thấp với cô?



Những người không biết chuyện thật sự đã bị lời giải thích của Khương Bồng Cơ lừa bịp, tin tưởng tất cả những gì cô nói.



Nếu như không phải ý chỉ của trời cao, làm sao mọi thứ lại trùng hợp như thế chứ?



Trung Chiếu vẫn luôn vững mạnh, trước đó căn bản không nghe nói tin tức tương tự, thậm chí ngay cả tin đồn về việc khai chiến cũng không có, cũng chỉ nghe nói các nhà chư hầu ở Trung Chiếu đánh nhau đến đỏ cả con mắt. Binh mã trú đóng ở cửa ải Trạm Giang vẫn luôn án binh bất động, căn bản không hề nhúng tay vào việc đấu đá nội bộ ở Trung Chiếu.



Không hề báo trước mà lại tuyên bố tin thắng lớn ở tiền tuyến vào đúng ngày thi đấu võ.



Khó hiểu nhất là chủ công có đời sống riêng tư luôn “sạch sẽ”, lớn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, luôn không có động tĩnh gì đột nhiên mang thai, lại trước khi mang thai một ngày nằm mộng thấy long phượng nhập thân, đây là điềm báo độc nhất vô nhị, từng chuyện xảy ra một thì không nói làm gì, nhưng ba chuyện tốt lại xuất hiện trong cùng một ngày, vậy không còn đơn giản là 1+1+1=3 nữa rồi. Không thấy dáng vẻ vui đến quên trời quên đất của tất cả mọi người hay sao? Không thấy có bề tôi còn rơi lệ tại chỗ hay sao?



Đến tận bây giờ mà Khương Bồng Cơ vẫn chưa có thai, dưới gối chưa có con nối dõi, đây là tâm bệnh của biết bao người chứ?



Bây giờ trời cao nhìn không nổi nữa nên mới “phái” sao Tử Vi xuống, điều này chứng minh cái gì?



Điều này chứng minh chủ công mà bọn họ đi theo chính là thiên tử, đế vương đời kế tiếp cũng là minh chủ anh minh cơ trí, thái bình thịnh thế ít nhất cũng kéo dài trăm năm liên tiếp!



Người nào chưa trải qua đấu đá thời loạn thế thì vĩnh viễn không có cách nào hiểu được nỗi gian khổ đó, không có cách nào hiểu được khát vọng thái bình của bọn họ.



Bây giờ không cần nhìn mai giải khát nữa rồi, thái bình thịnh thế đã nằm trong tầm với của bọn họ rồi.



Mọi người khom người chúc mừng, thanh âm vang dội, hận không thể xông thẳng lên tận trời ấy chứ.



Trong miệng còn hô “chủ công” nhưng trong lòng đã gọi là “bệ hạ” rồi.



Cô là thiên tử!



Mặc dù còn chưa đăng cơ nhưng trong lòng mọi người, cô đã là đế vương chí cao nắm thiên hạ trong tay.



So sánh trên dưới, mấy người biết rõ tình hình thì phản ứng khá là tế nhị.



Phong Chân âm thầm nháy nháy mắt với Vệ Từ, ý hỏi khi nào thì mang thai, anh ta càng muốn hỏi thêm một câu liệu trên đầu Vệ Từ có nón xanh hay không.



Dựa theo tính toán của anh ta, chủ công và Vệ Từ ở bên nhau không hề ít, bây giờ mới mang thai, thời điểm này rất nhạy cảm đấy.



Hỏi Vệ Từ?



Anh cũng không biết mà.



Khi Khương Bồng Cơ tuyên bố tin tức cuối cùng trước mặt mọi người, Vệ Từ ngơ ngác và rung động không kém gì người ngoài.



Anh cũng bị gạt, nhưng anh không khổ sở chút nào, nghĩ tới mấy ngày nay Khương Bồng Cơ chú ý đến thế cục ở Trung Chiếu thì Vệ Từ biết có được hiệu quả như hôm nay là nhờ cô bày mưu từ lâu mới đạt được. Tạo thanh thế cho chính bản thân, đồng thời cũng tạo thanh thế cho đứa trẻ trong bụng.



Nỗi khổ tâm này, Vệ Từ có tư cách gì mà mở miệng oán trách cô giấu giếm anh chứ?



Anh không hề bất mãn chút nào, chỉ tràn đầy kích động và dịu dàng.



Cuối cùng Vệ Từ cũng có thể thực hiện lời thề lúc vừa sống lại - đi cùng Khương Bồng Cơ, thấy cô giành được ngôi báu tôn quý một lần nữa.



Anh cũng biết đứa bé lần này không thể nào là Khương Diễm.



Khương Bồng Cơ vẫn cho rằng Vệ Từ sẽ để ý chuyện này, lo lắng anh vẫn hãm sâu trong vũng bùn đó không thoát ra được, nào ngờ Vệ Từ không yếu đuối như vậy. Anh rất yêu quý con trai và con gái của anh ở kiếp trước, đồng thời tràn đầy áy náy với chúng, nằm mơ cũng nhớ đến việc phải làm sao để bù đắp những gì anh thiếu nợ.



Nhưng mà kiếp này không giống kiếp trước.



Nếu anh vẫn cứ cố chấp với kiếp trước thì bất công biết bao với chủ công và đứa bé tương lai ở kiếp này chứ? Trong lòng Vệ Từ, Khương Diễm vĩnh viễn là trưởng nữ, Vệ Tông vĩnh viễn là con trai anh, đứa trẻ mới sinh sẽ xếp thứ ba, bé trai hoặc bé gái đều độc nhất vô nhị, không phải là thế thân.



Khương Bồng Cơ dường như có cảm giác, đôi mắt kiên nghị nhìn về phía anh bỗng nhu hòa hơn một chút. Chuyện hôm nay ở đại điện truyền ra ngoài với tốc độ nhanh đến chóng mặt, một số ít bề tôi tuân thủ nghiêm ngặt cương vị nên không đến đại điện dự lễ đều kinh ngạc tột độ, toàn bộ Hoàn Châu cực kỳ hoan hỉ.



“Ngươi nói thật ư?”



Bách Nguyệt Hà vừa mới sinh xong, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay thị nữ, thiếu chút nữa làm bảo bối đang bú mẹ bên cạnh sợ phát khóc.



Thị nữ nhịn đau, trên mặt là vẻ vui mừng phát ra từ tận đáy lòng.



“Đại nương tử, là thật, là thật ạ!”



Bách Nguyệt Hà vén chăn lên, vội vàng nói: “Mau rửa mặt trang điểm cho ta, ta phải đi chúc mừng chủ công.”



Thị nữ và bà vú đều kinh ngạc, họ vội vàng kéo Bách Nguyệt Hà lại, tránh cho cô chạy ra ngoài trúng gió.



Phụ nữ sau khi sinh cần phải ở cữ, nếu trong thời gian ở cữ chăm sóc không tốt sẽ bị bệnh hậu sản, sau này lớn tuổi sẽ chịu khổ.



Bách Nguyệt Hà không tin cái này, bây giờ người cô rất là khỏe mạnh.



Nếu không phải Trương Bình ngăn cản, cha cũng viết thư dặn cô chú ý ở cữ sau sinh thì cô đã không ngoan ngoãn nằm trong chăn rồi.



Hiện tại khí trời quá oi bức, từ khi sinh đến giờ, Bách Nguyệt Hà vẫn chưa ra khỏi cửa, chưa gội đầu, chưa tắm rửa, chăn cũng bốc mùi rồi.



“Ở cữ được hơn nửa tháng rồi, người cũng đã khỏe rồi, các ngươi cũng đừng lo nghĩ lung tung nữa.” Bách Nguyệt Hà rất quyết tâm, căn bản không nghe khuyên bảo, hùng hùng hổ hổ, cản cũng không cản được: “Các ngươi mau đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn rửa mặt, không thể để chủ công ngửi thấy mùi lạ được.”



Chuyện vui như vậy làm sao cô có thể không đi chúc mừng?



Trước đó còn chưa cảm thấy gì, bây giờ cảm thấy chỗ nào cũng bốc mùi, còn ngứa đầu, áo ngủ trên người đều biến thành màu vàng của dưa cải muối rồi.



Thị nữ và bà vú không ngăn được Bách Nguyệt Hà, chỉ có duy nhất Trương Bình là người có quyền phát biểu thì lại không ở đây, bọn họ đành phải vừa đau khổ vừa làm theo.



Khi Trương Bình vừa mới về đến nơi thì gặp được Bách Nguyệt Hà. Vietwriter.vn



Trương Bình: “...”



Tin tức truyền đi nhanh như vậy ư?



Không chỉ có Bách Nguyệt Hà biết mà thống lĩnh đóng quân ở bên ngoài huyện Tượng Dương cũng biết.



Khương Lộng Cầm liên tục xác nhận ba lần với người báo tin mới dám tin những gì mình nghe được là tin tức tốt.



“Ngũ quốc thống nhất, trời hạ sao Tử Vi.”



Khương Lộng Cầm lẩm bẩm mấy lần, vừa nói hốc mắt vừa ầng ậng nước.



Cô may mắn biết bao, trong những năm tháng sau này của cuộc đời, có cơ hội thấy được chủ công giành được ngôi báu thiên hạ.



Lúc Khương Bồng Cơ vẫn còn là sĩ tộc ở quận Hà Gian thì Khương Lộng Cầm đã đi theo cô rồi.



Chính Khương Bồng Cơ là người kéo Khương Lộng Cầm từ vũng bùn tuyệt vọng ra ngoài, đưa tay nắm lấy tay cô, dạy dỗ cô, cho cô cơ hội làm lại cuộc đời.



Hiện giờ Khương Bồng Cơ còn chưa đăng cơ nhưng tam hỉ lâm môn cũng vui mừng không kém gì việc đăng cơ.



Chẳng qua là có mừng đến đâu thì mừng cô vẫn không dám tùy tiện rời cương vị vào lúc này, chỉ có thể kìm nén tâm trạng xúc động, trông về phía huyện Tượng Dương xa xa.

Bình Luận (0)
Comment