Chương 1801PHẢN ỨNG CỦA CÁC BÊN (2)
“Đây mới gọi là đại cục đã định.”
Hoàng Tung ngồi dưới hiên, nhìn xem con trai con gái gật gù đắc ý đọc sách, bên cạnh còn có thêm ái thê bầu bạn, cũng có thể coi là có một cuộc sống hạnh phúc.
Khung cảnh gia đình đầm ấm bị tin tức về Khương Bồng Cơ cắt ngang.
Hoàng Tung sửng sốt một lát rồi mới nở nụ cười thoải mái, đưa tay vuốt búi tóc của con gái nhỏ, lẩm bẩm nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật... Phu nhân, thêm mấy chục năm nữa là thế hệ chúng ta già mất rồi, thiên hạ này sẽ thuộc về những người trẻ tuổi của đời kế tiếp.”
Kỳ Triều Lan đưa tay che miệng Hoàng Tung lại, nghịch ngợm ngón tay anh ta.
“Mấy chục năm còn dài mà, nhận mình già sớm vậy à?”
Hoàng Tung nói: “Không chịu nhận mình già cũng không được, thiết thụ vạn năm không khai hoa kết trái mà còn có quả... Có một vị mẫu thân như vậy, còn có xuất thân lừng lẫy như thế, tương lai chắc chắn sẽ bất phàm. Vi phu lại muốn thời gian trôi qua nhanh một chút để xem thử năng lực của những người trẻ tuổi.”
Bước chân của Khương Bồng Cơ càng đến gần thống nhất thiên hạ, những người như Hoàng Tung cũng phải từ từ rời khỏi sân khấu.
Kỳ Triều Lan nhận ra sự cô đơn trong lời nói của trượng phu, không kìm được khẽ vỗ vai an ủi anh ta.
“Lang quân đang trách thiếp thân năm đó...”
Nếu không phải Kỳ Triều Lan dùng bản thân và các con của mình giữ Hoàng Tung lại, Hoàng Tung đã tự vẫn chết trong trận chiến kia.
Đối với anh ta mà nói, chết khi chưa thất bại chưa hẳn không phải hạnh phúc.
Nếu như vậy, anh ta sẽ không cần phải năm này tháng nọ nhớ mãi chuyện mình là kẻ thất bại còn người thắng càng lúc càng đi xa, kéo giãn hoàn toàn khoảng cách giữa bọn họ.
Nếu Hoàng Tung sống không tốt, Kỳ Triều Lan cũng cảm thấy áy náy.
Hoàng Tung nói: “Nói mấy lời vô nghĩa gì vậy, lòng dạ trượng phu nàng hẹp hòi đến thế sao?”
Lúc đầu đúng là có rất nhiều bất tiện, chẳng hạn như năm đó khi muốn đến thư viện Kim Lân đón vợ con thì bị ngăn ở cửa.
Nếu như anh ta vẫn là chư hầu thì ai dám ngăn cản anh ta?
Có điều, đã bao nhiêu năm trôi qua, Hoàng Tung cũng đã quen và nghĩ thoáng hơn.
Mỗi người có một chí riêng, chăm sóc vợ con cả đời chưa hẳn là không hạnh phúc, bước lên chín tầng mây chưa chắc chuyện gì cũng vừa lòng.
Ở nơi cao không thể tránh khỏi rét lạnh, một khi vị trí của một người thay đổi thì những thay đổi khác cũng sẽ kéo tới.
Anh ta chỉ mong sau khi bạn bè thời niên thiếu bước lên ngôi vua vẫn có thể giữ được trái tim ban đầu, tất cả những người bên cạnh sẽ không biến chất sau khi thay đổi thân phận.
Nếu thật sự phải nói áy náy...
“Vi phu lại cảm thấy áy náy với phu nhân...”
Hoàng Tung đột nhiên nói, rước lấy ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của Kỳ Triều Lan.
Anh ta cười nói: “Năm đó cái tên Mạnh Trạm kia muốn thu dưỡng nữ tử đồng tộc làm nữ nhi, tặng cho ta làm thiếp thất, phu nhân còn nhớ nàng đã nói gì không?”
Kỳ Triều Lan lộ vẻ mặt xấu hổ, phẩy tay áo cười nói: “Đã bao năm rồi, sao thiếp thân còn nhớ được?”
Hoàng Tung nói: “Phu nhân quên, nhưng vi phu còn nhớ rõ.”
Lúc ấy Kỳ Triều Lan dùng dao găm uy hiếp Hoàng Tung, Hoàng Tung dám nạp thiếp cô ta dám hòa ly, cũng dám nuôi trai bao.
Kỳ Triều Lan lúc ấy vô cùng hung dữ làm Hoàng Tung sợ đến mức suýt quỳ xuống.
[Chuyện Hoàng Bá Cao chàng có thể làm, Kỳ Triều Lan ta không làm được à? Liễu Hi có thể dùng thân nữ tử trở thành chư hầu một phương, dưới trướng ta cũng có ba nghìn tinh nhuệ, lẽ nào không thể bắt chước theo một chút, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng? Đến lúc đó có thể làm chư hầu nào đó, sao không thể có ba phu bốn hầu, nuôi thêm một phòng? Hoàng Bá Cao, ta có huynh đệ nhà mẹ đẻ nâng đỡ, sư xuất danh môn, từ nhỏ đã cùng phụ thân học binh pháp, nếu không vì thân nữ tử hạn chế, giờ có lẽ đã dấn thân vào chốn quân doanh, chàng thật sự cho rằng ta chỉ là một phụ nhân quanh quẩn trong một mảnh đất nhỏ chốn hậu viện đấy à! Chàng nói ta có thể làm được không!]
Mỗi chữ mỗi câu, rõ ràng bên tai.
Bây giờ nghĩ lại đúng thật là Hoàng Tung đã làm liên lụy vợ rồi.
Có năng lực nhưng lại không có cơ hội để nhìn thấy trời đất rộng lớn hơn, ở trong hậu viện trông coi một mảnh đất nhỏ, thiệt thòi cho cô rồi.
Gả cho anh ta có lẽ là quyết định sai lầm nhất của cuộc đời Kỳ Triều Lan.
Có điều, Hoàng Tung vẫn cảm ơn năm đó Kỳ Triều Lan vừa gặp anh ta đã cảm mến, sau đó quyết tâm gả cho anh ta.
Nhắc đến chuyện này...
Hoàng Tung hỏi Kỳ Triều Lan: “Phu nhân, nàng cảm thấy vi phu có còn anh tuấn như trước đây không?”
Đuôi lông mày Kỳ Triều Lan nhướn lên, hỏi ngược lại: “Lang quân nghĩ sao?”
Khuôn mặt to gấp đôi thời niên thiếu, còn có cả hai cằm.
Ngẫm lại Hoàng Tung cũng đã ba mươi mấy tuổi, tuổi trung niên mập ra cũng là bình thường, Kỳ Triều Lan không ghét bỏ gì điều này.
Hoàng Tung hít sâu một hơi, bụng nhỏ vẫn không hóp lại được, anh ta chợt cảm thấy uể oải.
Anh ta không nên tin lời mấy danh sĩ kia, gì mà mũm mĩm, mập lên mới đẹp, tất cả đều chỉ là nói nhảm.
“Tới tuổi trung niên còn phải lo lắng gương mặt già này có bị lão thê ghét bỏ hay không... Ài...”
Hoàng Tung quyết định giảm béo, tiện thể mời anh bạn nhỏ Phong Giác cùng gia nhập hội giảm béo khỏe người trung niên.
Phong Giác từ chối.
Anh ta vẫn anh tuấn như xưa, càng lớn tuổi càng thêm mị lực thì cần phải giảm cân giảm béo gì chứ?
Hoàng Tung ôm lấy trái tim nhỏ bị tổn thương bỏ đi, Phong Giác nhìn đình viện quạnh mẽ, ánh mắt lóe lên chút hoảng hốt.
Chẳng biết tại sao, bên ngoài dân chúng đều đang vui mừng vì tin vui, đi khắp hang cùng ngõ hẻm chia sẻ sự vui sướng nhưng anh ta thì lại cô đơn khó tả.
Phu nhân Phong Giác dịu dàng hỏi: “Sao lang quân lại đứng dưới mái hiên? Sắc trời đã tối, đình viện ẩm ướt lắm.”
“Đang suy nghĩ vài chuyện... Có điều nghĩ thế nào cũng không thông.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phu nhân nói: “Vậy thì cứ để đấy mai nghĩ tiếp.”
Phong Giác hỏi cô: “Nếu như ngày mai vẫn nghĩ không thông, sau này cũng nghĩ mãi không thông thì sao?”
Phu nhân nói: “Vậy thì không nghĩ nữa, nếu đã không cách nào nghĩ ra thì tốn thời gian để làm gì? Trân trọng những gì đang có không phải là tốt hơn sao?”
Câu này khiến Phong Giác cảm thấy như được giác ngộ, giống như mây mù trước mắt đều tan biến hết.
“Đúng vậy, vẫn là phu nhân nghĩ thông thấu.”
Phu nhân: “???”
Lúc tin tức được truyền ra, Liễu Xa đang ngồi dưới hiên uống trà với Liễu Chiêu.
Hôm nay dự lễ thi đình, những người đi đều là trọng thần, Liễu Xa và Liễu Chiêu, một người về hưu, một người tay trắng, hai người bọn họ đều không tiện đến.
Liễu Chiêu thở phào một hơi: “Rốt cuộc a tỷ cũng đã có con, coi như nhi tử an toàn rồi.”
Liễu Xa nhấp một ngụm trà, nói: “An toàn? Chưa chắc.”
Liễu Chiêu suýt nữa bị cha mình nghẹn chết.
“Cái gì?”
Thế này mà vẫn còn nguy hiểm à?
Cậu chỉ muốn giữ lại một mạng của mình mà cũng khó vậy sao?
Liễu Xa nhìn thịnh cảnh rực rỡ gấm hoa trong đình viện, con ngươi đen nhánh như mây mù bao phủ, không ai có thể dò xét được nội tâm của ông.
Chỉ một người duy nhất có thể làm được, nhưng đã không còn ở đây nữa rồi.
Liễu Xa đột ngột nói.
“Trời sắp trở gió, bầu trời này sắp đổi rồi.”
“Đổi trời?” Liễu Chiêu nhìn lên bầu trời, kinh ngạc nói: “Sắc trời rất bình thường, tối nay cũng đâu thấy có gió to mưa lớn sương mù...”
Cậu đang lầm bầm bỗng im bặt.
Gió thổi, trời sắp đổi...
Rốt cuộc là bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ, hay là...
“Phụ thân!”
Liễu Chiêu bỗng đặt chén trà xuống, tiếng loảng xoảng vang lên rất rõ ràng.
Liễu Xa ngồi dậy khỏi đệm, buồn bã nói: “Cho dù ai thắng ai thua, con cũng đừng dính vào, thần tiên đánh nhau trước nay đều không nhận người thân.”
Ngực Liễu Chiêu đột nhiên giật thót, một dự cảm không may lan khắp toàn thân.
“Phụ thân, người định đối phó với a tỷ?”
Liễu Chiêu siết chặt nắm tay.
Liễu Xa bật cười thành tiếng: “Sao lại như thế chứ? Có điều cũng giống con thôi, ngồi xem thần tiên long hổ đấu nhau.”
Thiên hạ hợp nhất, người chuẩn bị thu lưới há chỉ có mình Khương Bồng Cơ?