Chương 1810KHƯƠNG LIỄN, KHƯƠNG DIỄM
Ýnghĩa của bộ Ngọc* bên trái một chữ phần lớn không tệ, chọn làm tên cũng được, nhưng đặt tên không thể tùy tiện như vậy, dù sao vẫn phải trải qua một quá trình.
* Khi bộ Ngọc (玉) được ghép với một bộ khác sẽ tạo nên một chữ mới, thường mang ý nghĩa tốt. Cả hai chữ Lâm (琳) và Lang (琅) đều có bộ Ngọc.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Bắt buộc phải có bộ Ngọc sao?”
Vệ Từ nào biết được vì sao bắt buộc phải có bộ Ngọc chứ, cái tên Khương Diễm* là do rút thăm chọn ra, Tông** trong Vệ Tông là đi theo tỷ tỷ mà ra, lão tam và lão tứ lẽ ra phải tuân theo tập tục đặt tên này chứ. Nếu không thì lại có vẻ hơi khác biệt, khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chịu không nổi.
*, **: Diễm (琰) và Tông (琮) đều có bộ Ngọc.
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đã không bắt buộc thì đổi một tên thôi.”
Chân mày Vệ Từ nhảy dựng lên, có linh cảm chẳng lành.
“Ví dụ như?”
“Tộ*! Khương Tộ, thế nào?”
* Tộ: phúc, ngai vàng.
Vệ Từ nghe thấy chữ đó, trong chốc lát không nhớ ra được là chữ Tộ nào.
Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Tộ giả, phúc dã, vừa có nghĩa phù hộ che chở, vừa mang nghĩa đế vị.”
Vệ Từ suýt chút nữa bị dọa sợ.
Đứa nhỏ sinh ra chưa tới nửa canh giờ, lại có thể lấy “Tộ” trong “Quốc Tộ*” đặt tên, anh lo lắng phúc khí quá lớn, ngược lại sẽ khắc chết đứa nhỏ.
* Quốc tộ: Ngai vàng.
Với lo lắng của Vệ Từ, Khương Bồng Cơ lại không thèm quan tâm, cô cảm thấy chữ “Tộ” này kiêu ngạo giống như vầng sáng trên đầu khuê nữ.
“Cái tên Khương Tộ này... cũng không dễ nghe cho lắm...” Vệ Từ suy nghĩ hồi lâu, đề nghị: “Liễn thì thế nào?”
“Liễn?”
Vệ Từ nói: “Liễn chính là dụng cụ đựng lương thực lúc cúng tế thời xưa, cũng có ý kế thừa vật dụng để cúng tế, xem là người kế thừa.”
So với việc tùy tiện lại vô cùng kiêu ngạo, chỉ kém nâng đứa nhỏ lên nói cho người trong thiên hạ biết đây chính là người thừa kế ngai vàng, chẳng bằng mơ hồ một chút. Khương Liễn cũng tốt, Vệ Từ hy vọng tính tình cô bé thận trọng trung hậu, hào phóng với thiên hạ, không chỉ tiếp tục duy trì kế thừa vật dụng để cúng tế mà còn phải gánh vác quốc khí!
Khương Bồng Cơ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn bất lực quyết định chọn “Liễn” làm tục danh của đứa nhỏ này.
Mặc dù cũng có ý tứ coi là người thừa kế, nhưng phương thức biểu đạt uyển chuyển hơn nhiều, có cảm giác che che giấu giấu mơ hồ.
Tên của lão tam đã quyết định xong, tên của lão tứ...
Nói thật, Khương Bồng Cơ không muốn lãng phí chút tế bào não này cho lắm, cuối cùng dứt khoát lấy trùng.
“Gọi Khương Diễm* đi!”
* Cùng là Diễm nhưng khác chữ.
Vệ Từ nghe thấy tên này, ngẩn người một chút: “Không phải chủ công nói là không dùng ‘Diễm’ nữa à?”
“Sắc đẹp của ngọc bích gọi là Diễm, Diễm ta nói là ‘Hòn đá giống như ngọc’.”
Vệ Từ nghe thấy ngụ ý này thì chau mày, không biết có phải là ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy chủ công không thích tiểu nữ nhi cho lắm.
Hòn đá giống như ngọc, cuối cùng vẫn là tảng đá chứ không phải là ngọc đẹp, chỉ có bề ngoài mà không có thực chất.
Vệ Từ không hài lòng, anh cũng bày tỏ rõ ràng sự không hài lòng của mình.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại không biết nên giải thích với Vệ Từ thế nào về việc cả hai đời của huynh chỉ có ba đứa con, tiểu nữ nhi là hàng giả mạo.
Cô cúi đầu nhìn bé gái trong lòng một chút, nhóc con đang nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng, vô cùng ngoan ngoãn.
“Vậy thì Khương Diễm, chữ Diễm mang nghĩa sắc đẹp của ngọc bích ấy.”
Khương Bồng Cơ một bộ biểu tình giống như ăn thua đến cùng với chữ Diễm, Vệ Từ suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đáp ứng.
Đối với anh mà nói, trưởng nữ là Khương Diễm, ấu nữ cũng là Khương Diễm, tên giống nhau không có nghĩa bọn họ là một người.
Vệ Từ sẽ không nhầm lẫn bọn họ.
Nhưng anh không thể để cho tiểu nữ nhi lấy tên “Diễm” này, đặc biệt là có trưởng nữ “Liễn” phụ trợ, có quỷ mới biết những kẻ tiểu nhân kia sẽ nói ra nói vào thế nào. Hai đứa nhỏ sinh đôi, một trước một sau chỉ chênh lệch thời gian một chén trà, tương lai lại khác nhau một trời một vực.
Không chỉ là tương lai, ngay cả tên cũng tuyên bố thẳng thừng rằng rõ ràng hai người khác nhau, thật sự là quá tổn thương trái tim tiểu nữ nhi.
Vệ Từ không hy vọng tiểu nữ nhi bị tổn thương, cũng không hy vọng tình cảm mẹ con giữa chủ công và tiểu điện hạ xa cách vì việc này.
Thật không ngờ rằng…
Tình cảm mẹ con?
Không có khả năng, cả đời cũng không có khả năng.
Khương Bồng Cơ còn lo lắng gia hỏa này lớn lên sẽ đánh cô, bắt cô gọi mình là bác.
Do đó, cô phải chiếm nhiều lợi ích một chút vào lúc cánh đối phương bắt đầu cứng lên.
_
з) ∠) _