Chương 1811CẤP BÁO TRONG BỮA TIỆC ĐẦY THÁNG
Tua nhanh là chuyện không thể nào, mãi mãi cũng không thể tua nhanh được, chỉ có thể nhân lúc này trêu chọc lão thủ trưởng một chút, sau này mới không lỗ vốn.
Khương Bồng Cơ điên cuồng thăm dò bên bờ vực bị đánh chết, việc làm cố định hằng ngày chính là buổi sáng chơi với con gái, buổi chiều làm việc, buổi tối đi ngủ.
Thương cho hai đứa trẻ sơ sinh có thời gian ngủ khác với Khương Bồng Cơ, lúc Khương Bồng Cơ tinh thần sức lực tràn đầy thì bọn nó đang ngủ say.
Lão đại Khương Liễn chỉ biết ăn ăn uống uống rồi ngủ, bị bắt nạt cũng sẽ không khóc rống lên, chỉ uất ức đến nỗi méo miệng, tính cách khá yên tĩnh.
Lão nhị thì không giống vậy, ban đầu Khương Bồng Cơ còn có thể trêu chọc nó*, về sau nó sẽ chống cự lại.
* Từ giờ BT sẽ chuyển ngôi thứ ba của Bùi lão thủ trưởng từ “cô ta” sang “nó”, xưng “ta-ngươi” với mọi người cho hợp với thân phận mới.
Ví dụ như Khương Bồng Cơ chơi trò lưu manh động vào tã lót của nó, lúc cô tiến mặt lại gần, một bàn chân nó đạp lên mũi cô.
Khương Bồng Cơ bỉ ổi nói: “Ôi chao, đây là không đủ sữa bột nên yếu ớt không có sức à, một đạp không có tí sức lực gì cả, gãi ngứa đấy à?”
Ánh mắt âm u của lão nhị nhìn Khương Bồng Cơ, giống như ánh mắt của tử thần.
Từ khi cặp song sinh này chào đời, địa vị của Khương Bồng Cơ trong kênh livestream nhanh chóng hạ thấp.
Cô là “Khương đại móng heo” trong miệng bọn họ, hai đứa nhỏ lại là “Liễn điện hạ”, “Diễm điện hạ”.
Bởi vì hằng ngày lão nhị và Khương Bồng Cơ đều cà khịa lẫn nhau, lại thêm ánh mắt rất có uy lực nên trở thành tân binh của gói meme đại nữ vương.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Ánh mắt Diễm điện hạ nhà tui quá sắc bén, đây chính là hơi thở của nữ vương, không cần dây chuyền vàng cỡ lớn, kính râm và xì gà cũng có thể toát ra khí thế nồng đậm chuyên thuộc về đại lão! Liễn điện hạ chính là em gái mềm mại cấp bậc thần tiên, đáng yêu quá, muốn ôm một cái quá!
[Đồ Ăn Vặt Ba Con Sóc]: Nhìn thấy hai vị điện hạ, ngày nào cũng muốn sinh con. Nhưng nghĩ đến điện hạ là em bé thần tiên nhà người ta, tui sẽ không động lòng như vậy nữa. Muốn sinh đứa bé chất lượng cao như vậy, tui cũng phải tìm được nam thần chất lượng cao giống như Từ mỹ nhân mới được.
[Cửa Hàng Ăn Vặt Lương Bình]: Lầu trên tự luyến quá đi mất, bác cho là mình có thể cạnh tranh với Khương đại móng heo sao?
Muốn sinh ra đứa bé đáng yêu thông minh như điện hạ, trước tiên bản thân phải vượt qua Khương đại móng heo, người đàn ông là nam thần cấp bậc Vệ Từ.
[Chuột Bluetooth Mới Dễ Dùng]: Nói đến chuyện này, mấy ngày trước tui xem một video trợ sản, không ngờ lại có thể mặt dày xâm phạm quyền chân dung của hai vị điện hạ, biến điện hạ thành video tài liệu thực tế. Tui là một người nóng tính á, cho nên tui báo cáo ngay và luôn, rồi xài account clone tiếp tục báo cáo.
[Vạn Thần Kỷ]: Tui đã tưởng tượng ra cảnh mấy chục năm sau, em gái mềm mại dịu dàng Liễn điện hạ cùng đại lão ngự tỷ Diễm điện hạ oai phong một cõi rồi đó!
Khương Bồng Cơ nhìn thấy những dòng bình luận đám cá muối ăn ý nhất trí xếp lão đại Khương Liễn thành em gái mềm mại này, không khỏi nghẹn lời im lặng.
Bọn họ có hiểu lầm gì đối với giáo dục của lão Khương gia sao?
Em gái mềm mại?
Không có khả năng!
Bên ngoài mềm mại hơn nữa thì bên trong cũng là hố đen, đánh nhau một chọi trăm, làm sao có thể là em gái mềm mại được?
Lại nói, có “em gái” như lão thủ trưởng hun đúc, Khương Bồng Cơ còn lo lắng không biết sau này trưởng nữ có thể quá mạnh mẽ hay không.
Sự thật chứng minh, nỗi lo lắng của Khương Bồng Cơ không phải là không có lý.
Hai đứa nhỏ là cặp sinh đôi, người ngoài cảm thấy cơ thể xương cốt không khỏe mạnh bằng sinh một, cho nên lễ tắm ba ngày không được tổ chức lớn, chỉ làm tượng trưng là được rồi. Trải qua một tháng phát triển, hai đứa nhỏ lớn lên giống như bạch ngọc đáng yêu làm vui lòng người, dĩ nhiên tiệc đầy tháng phải làm lớn mới được.
Cùng lúc đó, đây cũng là lần gặp gỡ đầu tiên chính thức của hai đứa nhỏ với người đời.
Mấy người Phong Chân nhìn thấy hai vị điện hạ có vẻ ngoài khác nhau nhưng đều đáng yêu khỏe mạnh, trái tim cũng tan chảy ra.
Có người nói lúc Liễn điện hạ chào đời tiếng khóc vang dội như sấm sét trời hạn, hắn vừa nghe là biết không tầm thường, bây giờ nhìn qua đúng là quý khí khắp người.
Khương Liễn là đích trưởng nữ, lại lấy tên “Liễn” có ý nghĩa khó hiểu như vậy, mọi người cũng biết thái độ của Khương Bồng Cơ.
Ngược lại, thứ nữ “Khương Diễm” nhận được ít sự chú ý hơn, nó cũng không thích nghe những thứ này.
Từng lời tâng bốc cứ vang lên không ngừng, cũng là lão đại không hiểu chuyện, nếu như cô nhóc hiểu rõ, không phải là bị hun đến sống dở chết dở hay sao.
Điêu dân…
Người nào động vào bình sữa của cô*!
* Cô (孤): Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Ánh mắt lão thủ trưởng chợt sắc bén, từ một tay nâng bình sữa biến thành hai tay nâng bình sữa, quăng ánh mắt dao găm qua.
Phong Chân ngại ngùng thu tay về, anh ta chỉ tò mò cái bình trong suốt kia cùng với thứ đồ vật đựng trong bình là cái gì.
Chất lỏng màu trắng sữa đựng trong bình không có mùi hơi tanh giống như sữa mẹ, ngược lại còn ngọt ngào, dễ ngửi cực kỳ.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Diễm điện hạ uống từng ngụm từng ngụm thơm như vậy, Phong Chân thật sự không kiềm chế được sự tự mò.
Anh ta muốn biết đây là sữa gì, vì vậy duỗi móng vuốt tội ác ra.
Anh ta lén nhìn xung quanh, không ai chú ý đến, vì vậy động tác nhanh chóng rút lấy bình sữa của lão thủ trưởng ra, bóp lấy một ít vào chén rượu của mình, rồi trả bình sữa lại cho chủ nhân bình sữa. Phong Chân cho là mình hành động thần không biết quỷ không hay, nào ngờ ánh mắt chủ nhân bình sữa đã trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Phong Chân nếm thử một chút, nói: “Không ngọt như trong tưởng tượng, có điều đúng là rất thơm.”
Lão thủ trưởng: “...”
Một tên khốn ngay đến khẩu phần lương thực của đứa trẻ sơ sinh một tháng tuổi cũng cướp được, dưới trướng Khương Bồng Cơ toàn là những người như vậy sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, tốc độ uống sữa của lão thủ trưởng nhanh hơn.
Bữa tiệc đầy tháng này có quỷ mới biết phải mất bao lâu mới kết thúc, nếu như Phong Chân lại cướp đoạt sữa của nó, không phải là nó sẽ bị Khương Bồng Cơ cười nhạo sao?
Châm biếm nó là củi mục ngay đến khẩu phần ăn của mình cũng không giữ được?
Nó uống quá hăng say, không để ý đến chuyện cơ thể trẻ sơ sinh khác với người lớn, không bao lâu đã cảm thấy bụng truyền tới cảm giác căng chướng quen thuộc.
Uống no rồi.
Nó ném bình sữa sang một bên, đưa tay về phía Phong Chân muốn ôm ôm.
Điêu dân, giúp cô vỗ ợ sữa! Nguồn : Vietwriter.vn
Phong Chân cũng là người đàn ông từng có hai đứa con trai, biết rõ trẻ sơ sinh uống no bụng cần phải vỗ ợ sữa ra, ngược lại không hề từ chối.
“Đa tạ điện hạ thương yêu.”
Lúc tay lão thủ trưởng vỗ lên trên mặt anh ta, Phong Chân còn tưởng rằng đứa nhỏ này đang gần gũi với mình đây mà.
Lão thủ trưởng: “...”
Không, cô chỉ muốn đánh cái lão già không biết xấu hổ nhà ngươi dám cướp đoạt khẩu phần ăn của cô!
Lão thủ trưởng cảm nhận rõ ràng cơ thể trẻ sơ sinh bất tiện đến cỡ nào, không bao lâu thì mệt rã rời.
Có lẽ là vì sinh đôi, hai đứa nhỏ làm cái gì cũng rất đồng bộ, một đứa mệt rã rời một đứa khác cũng không kém phần mệt mỏi mắt lim dim.
Có điều lão thủ trưởng vẫn không ngủ được, bởi vì nó bị một tiếng động đánh thức.
Thời gian phải tua ngược lại vài phút trước…
Tuy nói nhân vật chính của bữa tiệc đầy tháng là hai vị tiểu điện hạ, nhưng ăn uống tiệc tùng, cười nói ha hả lại là người lớn.
Tiểu điện hạ mệt mỏi muốn đi xuống dưới ngủ, người lớn bọn họ tiếp tục uống rượu mua vui, đẩy bầu không khí tiệc rượu lên mức cao nhất.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới những tiếng bước chân gấp gáp.
Chỉ thấy binh lính truyền tin cắm cờ xí gấu trúc màu đen phía sau chạy một mạch đến ngoài điện, trong lúc đó còn loạng choạng ngã một phát.
Để bảo đảm tốc độ truyền tin, sau lưng binh lính truyền tin tức quan trọng đều sẽ cắm cờ xí nổi bật, cấp bậc màu sắc cờ xí giống như cấp bậc quân báo. Màu đen là văn kiện khẩn cấp quan trọng, hễ người nhìn thấy những ký hiệu này có một chút xíu hành động cản trở nào thì giết không tha!
Cho nên, binh lính truyền tin này mới có thể chạy thẳng một mạch tới ngoài điện.
Hắn không đợi hơi thở đều đặn trở lại đã lấy ra một phong thư khẩn cấp đóng dấu ảnh chân dung gấu trúc màu đen.
“Báo… Tiền tuyến có cấp báo, kính xin chủ công đọc xem!”
Tin tình báo?
Lúc này?
Mọi người nghe xong trong lòng rất là lo lắng.
Cấp báo con dấu màu đen, không phải là tin tốt thì chính là tin xấu, tin tốt thì thêm niềm vui, tin xấu chính là điềm không may!
Gần đây bọn họ không nghe thấy ở tiền tuyến có biến động, sao lại có thể chọn trúng ngày đầy tháng đưa tin cấp báo tám trăm dặm?
Chẳng lẽ là có người nhân lúc này gây sự, lén lút làm khó chủ công một lần?
Suy nghĩ trong lòng mỗi người khác nhau, duy chỉ có Khương Bồng Cơ là có thái độ thản nhiên.
Tin tốt thì sao, tin xấu thì sao.
Một ngày tốt lành cho cô thêm xui xẻo, phần mộ mười tám đời tổ tông, cô cũng phải lật!