Chương 1812TRUNG CHIẾU ĐÃ BIẾN MẤT
“Trình lên đây!”
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Cho dù đúng thật là tin tức xấu, Khương Bồng Cơ cũng không có ý định che giấu.
Cái gì mà dấu hiệu báo trước điềm lành, điềm không may, chẳng qua là chuyện môi trên chạm môi dưới của cô mà thôi.
Cho dù thật sự là “điềm không may”, cô cũng có thể mang binh tiêu diệt người làm ra “điềm không may”, khiến cho cô ấm ức.
Ban đầu trong đại điện còn nâng ly cạn chén, vô cùng náo nhiệt, bây giờ lại yên lặng như tờ, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Khương Bồng Cơ xé mở tin chiến sự ra, lướt mắt đọc nhanh như gió.
Vẻ mặt cô không có chút biến hóa nào, mọi người bên dưới không có cách nào suy đoán ra được là tin tốt hay là tin xấu...
Nếu là tin tốt thì cũng thôi đi, nếu như là tin xấu, người liên lụy trong đó có thể nhiều hơn.
“Không chỉ thân phận Liễn điện hạ bị người đời nghi ngờ mà người làm việc không tốt cũng phải chịu trách nhiệm, nhẹ thì một người mất mạng, nặng thì cả nhà theo cùng.”
Lúc này vẫn còn trọng thần ở bên ngoài, gần như đều là lão nhân cùng đi một đoạn đường với Khương Bồng Cơ, ra tay với người nào cũng không thích hợp.
Nhưng mà, không ra tay càng thêm không thích hợp, không có cách nào xoa dịu dân chúng bên ngoài.
Mỗi lần mối nguy dư luận không được xử lý tốt, rất có thể uy danh Khương Bồng Cơ vất vả xây dựng nhiều năm nay sẽ sụp đổ hơn phân nửa.
“Không biết là nơi nào xảy ra chuyện...”
Bọn họ điểm danh tất cả những nơi có thể xảy ra chuyện một lần.
Ví dụ như sĩ tộc Nam Thịnh tạo phản nè, ví dụ như dân chúng Bắc Cương không cam lòng bị dung hợp nè, lại ví dụ như...
Lúc trước Kỳ Quan Nhượng nổi bật vô cùng lại mang binh thất bại, hao tốn binh lực cực lớn mới đánh hạ không đến một nửa giang sơn Trung Chiếu giờ lại đánh mất.
Trong bữa tiệc có mấy người lộ ra vẻ châm biếm.
Thân phận của Kỳ Quan Nhượng dưới trướng Khương Bồng Cơ chịu nhiều tranh cãi nhất, dù Dương Tư là con của kỹ nữ nhưng tốt xấu gì vẫn là một người có huyết thống thuần túy, còn Kỳ Quan Nhượng lại là con hoang mang dòng máu hỗn tạp. Một tên con hoang xuất thân hàn môn bò lên cao như vậy, có bao nhiêu người thầm ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện làm thần tử cùng triều với người có loại tính cách quái gở hung ác nham hiểm này, bọn họ đã không thoải mái.
Vốn tưởng rằng Kỳ Quan Nhượng ngã xuống, không ngờ anh ta suýt chút nữa là một bước thành thần, hơn hai mươi ngày đánh hạ nửa giang sơn, cho dù đây không hoàn toàn là công lao của anh ta, nhưng anh ta tham dự vào trong đó với tư cách là người lập kế hoạch tổng thể sắp đặt hết tất cả, hào quang chiếu lên người anh ta cũng không ít.
Đương nhiên, có người ghen ghét cũng có người lo lắng ngày sau Kỳ Quan Nhượng sẽ đề bạt một lượng lớn người dị tộc Bắc Cương, ngang vai ngang vế với bọn họ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vô số ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu bọn họ.
Bọn họ nghĩ đến đủ loại khả năng, duy chỉ không đoán ra được chân tướng.
Khương Bồng Cơ hít sâu một hơi, chậm rãi thả thư cấp báo trong tay ra, ánh mắt lướt qua mọi người trong điện.
Người bị ánh mắt cô quét đến đều ngồi ngay ngắn lại theo bản năng, lo sợ dáng vẻ mình không đứng đắn làm nơi trút giận của Khương Bồng Cơ.
Một lát sau, thời gian dài đằng đẵng giống như là khoảng lặng trước khi lăng trì, Khương Bồng Cơ mới chậm rãi mở miệng.
“Các vị, ta có một chuyện muốn nói cho mọi người biết.”
Mọi người vừa nghe thấy lời này, biết rõ chính kịch đã đến.
“Sang năm tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Mọi người: “???”
Bọn họ đều chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón mưa to gió lớn, chủ công ấp ủ bầu không khí lâu như vậy chính là vì nói lời này?
Sang năm tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức?
Không đánh Trung Chiếu nữa à?
“Văn Chứng dâng lên một nửa giang sơn khác của Trung Chiếu, cung kính mừng thiếu chủ đầy tháng. Người quy thuận, tù binh không hàng, đều dùng trọng binh áp giải, nhiều nhất bảy ngày là có thể đến Hoàn Châu.” Khương Bồng Cơ giơ chiến báo tiền tuyến mới gửi tới lên, nói: “Trung Chiếu đã là vật trong túi chúng ta, thế nhưng nơi này chịu đủ mấy năm chiến tranh loạn lạc, cuộc sống dân chúng khó khăn, thật sự không thích hợp động binh đao thêm nữa. Cho nên, Văn Chứng gửi thư đề nghị chúng ta tiếp tục chiêu mộ binh mã, khổ luyện quân tinh nhuệ, an ủi nỗi khổ chiến tranh loạn lạc của dân chúng, năm sau một lần hành động tóm gọn hai nước Bắc Uyên, Tây Xương. Các vị có ý kiến gì khác về sự sắp xếp này không?”
Lúc đầu Kỳ Quan Nhượng muốn lấy Trung Chiếu làm lễ vật chào đời.
Thế nhưng lão mã thất tiền đề*, anh ta luôn luôn thuận buồm xuôi gió lại bị người khác chơi đểu, suýt nữa bị người ta mang binh phá hỏng.
*Ẩn dụ ngay cả những người hiểu biết cũng mắc lỗi, sơ suất.
Gừng càng già càng cay, Kỳ Quan Nhượng chạy thoát tìm được đường sống sau đó giết ngược lại, hai phe địch ta chém giết đến đỏ mắt, không phải ngươi chết thì chính là ta chết.
Cuối cùng, vận may của Kỳ Quan Nhượng chiếm ưu thế, viện binh của Tôn lão gia tử chạy đến kịp lúc, vây đánh “hoa cúc” của kẻ địch.
Một đường đánh tới, có chư hầu biết điều đầu hàng, có chư hầu thà chết không chịu, cuối cùng đều bị trói gô cổ chéo cánh tay ra sau lưng đưa đến Hoàn Châu.
Duy chỉ có một nhánh chư hầu khác biệt, bọn họ muốn đầu hàng nhưng lão gia tử Tôn Văn không cho.
Có người khuyên lão gia tử không nên giết người đầu hàng, lão gia tử vẫn luôn rất dễ nói chuyện bỗng bùng nổ chửi bậy, người nào ngăn cũng không được.
Thì ra, chư hầu này họ Nhiếp.
Chính là Nhiếp thị Trung Chiếu kéo dài hơi tàn, có được bài tốt nhưng lại đánh cho nát bét. Tôn lão gia tử còn biết lấy đại cục làm trọng, ông không giết sạch Nhiếp thị, chỉ bắt Nhiếp thị giao ra kẻ đầu sỏ hại chết con trai của ông năm đó cùng với phụ thân, mẫu thân và con cái của kẻ đầu sỏ!
“Lão phu đau đớn mất đi ái thê ái tử, tôn nhi mất cha mất mẹ đều do người này.”
“Coi thường tính mạng người vô tội như vậy, cha mẹ đều đáng giết!”
Giết cha mẹ của hắn, giết con nối dõi của hắn.
Để cho hắn nếm thử mùi vị đau đớn bất lực lại không cách nào chống lại này. Tôn Văn còn có thể mang theo tôn nhi Tôn Lan chạy trốn sang Đông Khánh, tìm ra một con đường sống, nhiều năm sau trở lại báo thù. Đồ ngu xuẩn trước mắt này chỉ biết quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn không bằng chó nhà có tang. Lúc Tôn lão gia tử đứng ngay trước mặt người nọ, tự tay giết chết phụ thân, mẫu thân cùng với năm người con vợ cả, con thiếp thất của hắn, hiện trường hoàn toàn yên lặng, không ai dám ngăn cản.
Kỳ Quan Nhượng là người duy nhất có thể ngăn cản, nhưng anh ta chẳng những không ngăn lại mà còn hận không thể tự tay đưa bảo kiếm cho Tôn lão gia tử.
Có người nói lão gia tử quá mức độc ác tàn nhẫn máu lạnh, ngay đến đứa nhỏ cũng không buông tha.
Kỳ Quan Nhượng không nhịn được cười lạnh.
Lúc những người này đồng cảm với kẻ yếu, có từng nghĩ tới Tôn lão gia tử mới thật sự là người bị hại và là kẻ yếu không?
Ông chỉ mạnh mẽ lên, hơn nữa tìm kẻ làm hại năm đó báo thù, lấy thù báo thù, lấy oán báo oán mà thôi.
Trung Chiếu kết thúc hết tất cả nhưng Kỳ Quan Nhượng lại không vui.
Vietwriter.vn
Anh ta vốn định dâng đại lễ vào ngày thiếu chủ chào đời, kết quả lại sai thời gian.
Tôn lão gia tử nói: “Không có lễ chào đời thì có lễ đầy tháng, dù không kịp nữa thì còn có lễ đầy năm.”
Vì thế, phong thư này được đưa tới như vậy.
Binh lính truyền tin chạy một đường chết mấy con ngựa tốt, cuối cùng mới đưa tới vào lúc bữa tiệc rượu sắp bước vào phần cuối.
Phần hậu lễ này của Kỳ Quan Nhượng chắc chắn đã lau chùi vầng sáng trên đầu Khương Liễn càng thêm sáng hơn.
Đúng vậy, sáng đến độ có thể chói mù mắt người ta.
Lão thủ trưởng yên lặng nâng bình sữa cắn mạnh, khuôn mặt trắng nõn mang theo chút thăng trầm của người trưởng thành.
“Đáng đời ngươi đá khuê nữ của ta! Nếu không trận phô trương này sẽ là của ngươi đó.”
Nam chính trong tiểu thuyết nữ chủ cũng không hoàn hảo như Văn Chứng, dốc hết toàn lực chiếm lấy một nước, chỉ vì chúc mừng ngươi chào đời.
Lão thủ trưởng liếc nhìn Khương Bồng Cơ một cái, không đáp lời.
Đương nhiên, bây giờ nó muốn mở miệng cũng không có cách nào nói chuyện, cơ thể trẻ sơ sinh không hỗ trợ chức năng này.
Trẻ sơ sinh lớn lên rất nhanh, gần như là mỗi ngày một vẻ.
Đứa nhỏ chưa đầy một tuổi chính là lúc đáng yêu nhất, sinh đôi càng khiến cho người ta yêu thích.
Mọi người còn tưởng rằng Liễn điện hạ yên tĩnh cẩn trọng, Diễm điện hạ hoạt bát hiếu động.
Kết quả...
Liễn điện hạ dùng thực lực chứng minh mình giống mẹ, còn Diễm điện hạ thì dùng sự lười biếng “vững như bàn thạch” giải thích cho cái gì gọi là bất động.