Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1814

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1814CHUYỆN HẰNG NGÀY CỦA MẸ CON

Nữ quan nói sơ qua một lượt về những gì lão đại và lão nhị làm vào hôm nay.



Vệ Từ vừa nghe vừa mỉm cười.



Thật ra anh thấy rất may mắn vì lần mang thai này là sinh đôi.



Hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, bầu bạn với nhau, cho dù cha mẹ có bận rộn không có thời gian quan tâm bọn chúng, bọn chúng cũng không phải cô đơn buồn bã.



Từ khi hai đứa nhỏ đủ bốn tháng trở đi, lúc nào cũng có nữ quan ở bên cạnh hai đứa đọc sách, viết chữ thường dùng cho hai đứa nhìn.



Đợi đến lúc được mười tháng, Vệ Từ làm thầy giáo cho hai đứa, buổi chiều mỗi ngày đều đến đây dạy học một canh giờ.



Người bên ngoài đều nghĩ rằng mấy đứa nhóc còn quá nhỏ nên không nghe hiểu gì hết, nhưng Vệ Từ biết trí nhớ của hai đứa cực kỳ tốt.



Cho dù không hiểu thì cũng có thể để lại ấn tượng trong đầu hai đứa, sau này lúc học tập chính thức sẽ dễ dàng hơn nhiều.



Vệ Từ ngồi ở chỗ cho khách, phía dưới có hai cái nệm đặt song song để hai vị điện hạ ngồi.



Bà vú bế hai đứa trẻ đến, đặt mỗi đứa xuống một tấm nệm.



Lão thủ trưởng gật đầu, lão đại thì chỉ vào Vệ Từ, cười hì hì nói: “Hách Hách!”



Người ngoài nghe thấy thì không biết “Hách Hách” có nghĩa là gì, còn tưởng rằng đấy là biệt hiệu lão đại đặt cho Vệ Từ, chỉ có mỗi lão thủ trưởng biết rõ.



Có một lần Khương Bồng Cơ gọi Vệ Từ là “Tử Hiếu”, lão đại vừa mới tỉnh dậy nên nghe thấy.



Nhưng mà cô bé không đọc chuẩn hai chữ “Tử Hiếu” được, không đọc đúng nên đành đọc thành “Hách Hách”.



Vệ Từ chính thức hành lễ với hai đứa nhỏ, sau đó mới bắt đầu dạy tiết học hôm nay.



Nếu là nhà bình thường, hai đứa nhỏ mới mười tháng tuổi chỉ cần có thể ngồi vững, không khóc không quậy là đã tốt lắm rồi.



Phản ứng của hai vị điện hạ lại cực kỳ thần kỳ.



Ngồi im lặng, không khóc không quậy, vẻ mặt nghiêm túc như kiểu bọn nó thật sự nghe hiểu được vậy.



_

з)∠)_



Ngoại trừ lão thủ trưởng, đứa trẻ con thực thụ còn lại không thể nào nghe hiểu được.



Cô bé chỉ thừa hưởng sự yêu cái đẹp từ bà mẹ của cô bé thôi, nên cô bé mới tự nhiên thích Vệ Từ như vậy.



Người xinh đẹp ngồi cách đó không xa, giọng nói dịu dàng nói gì đó, cho dù cô bé nghe không thủng chữ nào cả, nhưng cô bé có thể im lặng cả buổi chiều.



Một canh giờ nhanh chóng trôi qua.



Lão thủ trưởng vẫn còn tập trung nghe từng tí từng tí một được, người còn lại đã bắt đầu hăng say đi vào giấc ngủ đẹp đẽ ngọt ngào rồi.



Vệ Từ bỏ quyển sách nhập môn trong tay xuống, đứng dậy ôm lão đại vào trong lòng mình, tư thế bế trẻ con của anh cực kỳ chuẩn mực, không ảnh hưởng đến lão đại.



“Diễm điện hạ, cho phép thần bế ngài về phòng nghỉ ngơi.”



Vệ Từ mỉm cười hỏi ý kiến đứa nhỏ.



Lão thủ trưởng làm một diễn viên xuất sắc có kỹ năng diễn xuất max level, đương nhiên không thể để lộ ra chuyện nó nghe hiểu được, chỉ tỏ vẻ buồn ngủ xíu thôi.



Vệ Từ coi như nó đã đồng ý, cẩn thận bế hai đứa nhỏ lên.



Tuy Vệ Từ là thầy giáo dạy học cho bọn nhỏ, nhưng dù sao cũng là “người đàn ông bên ngoài”, muốn làm gì cũng phải làm trước mặt nữ quan và bà vú.



Anh đặt hai đứa trẻ xuống giường rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi anh còn dặn dò nội dung ôn tập của hai vị điện hạ cho nữ quan.



Nữ quan ghi nhớ cẩn thận, lúc này Vệ Từ mới rời khỏi.



Đến lúc Vệ Từ đi rồi, nữ quan trẻ tuổi mới ngậm ngùi nói: “Vệ tiên sinh đối xử với hai tiểu điện hạ tốt thật đấy.”



Bình thường công việc của anh luôn rất bận rộn, bận trăm công ngàn việc như vậy mà ngày nào cũng dành một canh giờ ra dạy hai đứa nhỏ, dù gió dù mưa không thay đổi, ngay cả cha ruột cũng khó làm được như thế.



Bà vú nói: “Người đối xử tốt với điện hạ thì thiếu gì đâu, tiên sinh là thần tử dưới trướng chủ công, đây không phải việc ngài ấy nên làm à?”



Nếu muốn nói đến tốt, một năm trước Kỳ Quan Nhượng chiếm cả giang sơn Trung Chiếu để làm quà mới đáng để người khác trầm trồ khen ngợi.



Người làm thần tử có thể làm đến mức này vì quân chủ của mình, không phải chỉ một chữ “tốt” có thể diễn tả hết được tình nghĩa giữa bọn họ.



Nữ quan phát hiện mình lỡ lời, cô ta vội vàng suy nghĩ câu khác để sửa chữa lại.



Lão thủ trưởng đang mơ mơ màng màng cũng nghe được câu này, nó không nhịn được bĩu môi.



Chẳng lẽ người ta không phải cha ruột chắc?



Chờ đến lúc Khương Bồng Cơ trở về, hai vị điện hạ đã ngủ được một lúc rồi.



“Lạnh quá...”



Liễn điện hạ mở đôi mắt to tròn buồn ngủ mơ màng ra, tới gần Khương Bồng Cơ ngửi mấy cái, rồi chủ động giơ tay đòi cô bế.



“Hôm nay con có ngoan không? Nhìn con ngủ kìa, hai má toàn là vết hằn với nước miếng.”



Khương Bồng Cơ ôm con gái lớn dỗ dành, lúc này lão thủ trưởng cũng đứng lên dụi dụi mắt.



Bà vú bưng chậu nước có độ ấm vừa phải đến để hai vị điện hạ rửa mặt cho đỡ buồn ngủ.



“Có đói bụng không, ta bảo người đi bưng đồ ăn?”



Câu này cô nói với lão nhị, dù lão đại nghe hiểu được cũng không biết cách biểu đạt như thế nào, nói chuyện với lão thủ trưởng sẽ tiện hơn nhiều.



[Đương nhiên cô đói rồi!]



Lão thủ trưởng mở to đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của mình ra, ngáp thêm một cái mới tỉnh táo hơn.



Hai đứa trẻ con có bàn ăn được đặt làm riêng, đo ni đóng giày theo chiều cao và trọng lượng cơ thể của hai đứa nhỏ.



Bởi vì không biết dùng đũa, cho nên hai đứa nhỏ dùng thìa gỗ chế tạo riêng, thìa gỗ vừa nhẹ nhàng vừa dễ cầm.



Bàn ăn của cặp sinh đôi một trái một phải, món ăn đặt trên bàn ăn đều giống y hệt nhau.



Lão thủ trưởng cầm thìa rất chắc chắn, cho dù có đôi khi bị run tay sẽ để dính đồ ăn lên mũi, nhưng gần như đồ ăn vẫn rót hết vào bụng.



Nhưng lão đại cầm thìa không được đỉnh cao như vậy.



Cho dù như thế, cô bé vẫn cố gắng dùng thìa, đến lúc thật sự không ăn được thì vùi mặt vào trong bát luôn. _

з)∠)_



Bà vú đứng bên cạnh chỉ có thể đau lòng nhìn chằm chằm, không dám đi lên giúp đỡ.



Có đứa nhỏ xuất thân từ nhà phú quý nào mà không có mấy chục người hầu kẻ hạ hầu bên cạnh đâu?



Đừng nói đến để một đứa trẻ mới mười tháng tuổi tự mình ăn, đại lang quân đại nương tử nhà người ta mười mấy tuổi rồi mà vẫn để bà vú đút ăn cho đấy.



Đừng nói đến việc ăn không no hay là phải vục mặt vào bát cơm mà ăn.



Khương Quân thật sự nghiêm khắc với bọn trẻ quá mức.



Đương nhiên, bọn họ chỉ có thể chôn giấu suy nghĩ đó trong lòng, dù có nằm mơ cũng không dám hé miệng nói nửa lời.



Ăn cơm có một lúc mà như đánh giặc vậy, Khương Bồng Cơ cầm khăn tới lau sạch sẽ thức ăn dính trên mặt đứa nhỏ, lúc đến lượt lão nhị, người nào đó lạnh lùng tỏ vẻ từ chối. Đại lão chân chính từ trước đến giờ chưa từng để người khác lau miệng cho mình, cũng như nó trước giờ làm việc gì cũng chưa từng quay đầu lại xem việc ấy ảnh hưởng thế nào.



“Bây giờ ngươi là con gái của ta, không cần lạnh lùng như vậy chứ?”



Lão thủ trưởng nghe xong mặc kệ.



“Hạ nhân quen nhìn người mà dọn bàn, bây giờ ngươi không phải trưởng nữ của ta, đã vậy còn từ chối tương tác với ta như vậy, nhỡ hạ nhân không chu đáo với ngươi nữa thì sao?”



Lão thủ trưởng không nhịn được liếc mắt xem thường cô.



Nếu bởi vì người lớn trong nhà không coi trọng mình mà hạ nhân đã quên luôn bổn phận, đạp lên đầu chủ nhân, chẳng phải điều này phản ánh người lớn rất vô dụng hay sao? Mấy câu vớ vẩn như vậy để loại phụ huynh rác rưởi muốn rũ bỏ trách nhiệm trong tiểu thuyết nói thì còn được, còn muốn dùng để lừa nó thì còn lâu nhé.



Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ, chỉ có thể tung ra đòn sát thủ.



“Ta muốn biết tinh thần thể trong đao Trảm Thần đi đâu rồi?”



Động tác lau mặt đầy tao nhã của lão thủ trưởng bỗng đơ lại, khuôn mặt trẻ con béo tròn cứng ngắc.



Khương Bồng Cơ cười tủm tỉm xoa xoa hai tai của lão thủ trưởng.



Cảm giác sờ cái tai mềm mềm, vui tay y như con gái lớn nhà mình vậy.



“Ngoan, ngươi nên gọi ta là gì?”



Lão thủ trưởng nghĩ một lát, bỏ khăn qua một bên, giơ tay về phía Khương Bồng Cơ đòi hôn hôn, ôm ôm, moaz moaz moaz.



Khương Bồng Cơ thuận thế bế nó lên, nói nhỏ bên tai nó.



“Liêm sỉ của ngươi ít vậy?”



“Cô lấy A Tể ra uy hiếp ta, cũng giống như hôm nào đó ta lấy Vệ Từ ra uy hiếp cô vậy, đều vô liêm sỉ!”



Giọng nói chuyện giữa hai “mẹ con” đều rất rất nhỏ, cho dù có người khác nghe thấy được, cũng chỉ nghĩ rằng quan hệ giữa hai mẹ con họ vô cùng thân thiết.



Không ngờ rằng khi ánh mắt hai người chạm nhau, ở giữa toàn là tia lửa.



“Qua một khoảng thời gian nữa, ta muốn dẫn binh thân chinh tấn công Bắc Uyên, giao Liễn Nhi lại nhờ ngươi bảo vệ, nhớ làm tốt nha.”



Khương Bồng Cơ vỗ vỗ cái mông béo tròn của bé con kia, nhận lấy sự căm tức của người nào đó.



“Vì sao không dẫn hắn theo?”



“Lần này Tử Hiếu không đi theo quân, huynh ấy muốn ở lại chăm sóc hai người.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu như ta dẫn huynh ấy theo, sao kẻ địch chịu mắc câu được chứ?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Lão thủ trưởng cười nhạo: “Ta hiểu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment