Chương 1815CHỌN CHỖ ĐÓNG ĐÔ
Trước khi Khương Bồng Cơ mang binh xuất chinh, có một chuyện đã khiến cô phải thay đổi lịch trình.
Chuyện này nhờ có Vệ Từ nhắc cô, cô mới nhớ tới - Bắc Uyên, Tây Xương đều không làm được trò trống gì, đại cục thiên hạ đã định.
Khương Bồng Cơ đăng cơ ngay lúc này hay chờ xử lý xong hai quốc gia kia rồi mới đăng cơ, dường như không có gì khác nhau.
Vì thế, vấn đề đây rồi, đóng đô ở đâu đây?
“Chuyện đóng đô thì... Bây giờ đã suy nghĩ có phải quá sớm hay không?”
Khương Bồng Cơ không quen thuộc với những quy trình này, tất nhiên cô không hiểu, cũng không có khái niệm.
Trong mắt cô, đăng cơ không phải là chỉ bái thiên bái địa, chiêu cáo thiên hạ là cô đã đăng cơ rồi, sau này phải sửa miệng gọi cô là bệ hạ thôi sao?
Cô suy nghĩ rất đơn giản, nhưng trong thực tế thì bọn họ phải chuẩn bị trước rất nhiều thứ, ví dụ như quyết định đóng đô ở nơi nào?
Vệ Từ nói: “Không sớm nữa đâu, nếu như chủ công đăng cơ, tới khi hết năm đầu tiên là đã phải bắt tay vào chuẩn bị việc xây dựng hoàng lăng rồi.”
Khương Bồng Cơ: “???”
Vừa mới đăng cơ không bao lâu đã phái người xây dựng hoàng lăng cho bản thân là thao tác kiểu gì vậy?
Vệ Từ cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chủ công nghĩ rằng hoàng lăng đều được xây dựng khẩn cấp trước khi hoàng đế cưỡi rồng về trời sao?”
Khương Bồng Cơ nghĩ lại quy cách của hoàng lăng được miêu tả trong sách sử, cô không lên tiếng.
Đừng nói là với trình độ xây dựng của thời đại này, cho dù là mấy trăm năm sau cũng chưa chắc đã có thể xây dựng được một hoàng lăng phù hợp với quy cách trong mấy tháng ngắn ngủn. Nói như vậy, hoàng lăng của hoàng đế đều là được xây dựng từ sau khi hoàng đế đăng cơ không lâu, từ thiết kế của hoàng lăng, chuẩn bị vật liệu, sắp xếp nhân công... Tất cả những thứ đó đều là công trình hao phí rất nhiều vật lực tài lực. Nếu như công trình xây dựng nhanh, thời gian tại vị của hoàng đế cũng bình thường thì gần như đều sẽ được xây dựng xong trước khi hoàng đế băng hà hai đến ba năm. Tới lúc đó nước đến chân mới nhảy là không thể, hoàng lăng còn như thế, đế đô cũng không thể chờ đến khi đăng cơ rồi mới dần dần phát triển được chứ?
Khương Bồng Cơ bị hỏi đến mức á khẩu, cuối cùng đành trộm lười một chút.
“Vấn đề này quả thật là... Kiếp trước của huynh triều Khương đóng đô ở đâu thế? Vậy thì kiếp này cũng đóng đô ở đó không phải là xong rồi sao?”
Vệ Từ thở dài, anh biết chắc là chủ công sẽ nói như vậy.
“Chuyện đóng đô ở kiếp trước thật sự có chút vấn đề, chờ đến khi thiên hạ ổn định, dân sinh yên ổn rồi, vẫn có đại thần đề nghị dời đô.”
Cũng đành chịu thôi, bệ hạ rất tùy hứng, vị trí đóng đô chính là do cô nhắm mắt lại chọn mà.
Năm thứ mười sau khi triều Khương dựng nước, bởi vì quan viên ở thượng du tham ô khiến cho đế đô nằm ở trung, hạ du bị lũ lụt ngập suốt ba ngày.
Mặc dù nói đã phòng lũ kịp thời khiến cho không nhiều người mất mạng, nhưng ruộng đất của dân chúng ở vùng ngoại thành gần đế đô bị ngập lụt, thu hoạch cả một năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hoàng cung của bệ hạ cũng bị lũ lụt ngập suốt hai ngày, mấy ngày đó quần thần đi làm đều phải nơm nớp lo sợ, sợ nước chảy vào trong triều đình.
Chuyện này nói ra cũng thật mất mặt, đế đô của một quốc gia mà lại bị lũ lụt ngập suốt ba ngày do quan viên ở vùng thượng du tham ô.
May mà long vị của bệ hạ vững như Thái Sơn, các nguy cơ khác cũng được xử lý thích đáng, ngược lại không khiến cho vua dân phải rung chuyển.
Điện hạ Khương Diễm biểu hiện rất tốt trong lần cứu tế này, hoàn toàn được các triều thần đánh giá cao.
Cuối cùng, rốt cuộc bệ hạ cũng đồng ý dời đô, thuận tiện truy cứu trách nhiệm toàn bộ đám quan viên ở vùng thượng du kia, không chừa một ai.
Dân gian còn có dân chúng nói đùa rằng máu của đám quan lại tham ô này cùng với gia quyến con cái nhuộm đỏ cả thượng du!
Bởi vậy có thể thấy được, sự cố lần đó đã khiến bao nhiêu người phải chết.
Vệ Từ cảm thấy đóng đô hai lần thì hơi phiền phức, chẳng thà ngay từ đầu đã lựa chọn một đế đô khiến cho mọi người đều vừa lòng, dần dần tạo thành một địa phương còn phồn vinh hưng thịnh hơn cả Hoàn Châu. Bọn họ có kinh nghiệm xây dựng Hoàn Châu, tạo ra một đế đô không có quá nhiều khó khăn.
Cho dù không thể đuổi kịp trước khi chủ công đăng cơ, nhưng ít nhiều gì thì sau hai ba năm cũng có thể chuyển đến hoàng cung mới chứ?
Khương Bồng Cơ: “...”
Nói là chọn chỗ đóng đô, nhưng Khương Bồng Cơ là người rất thận trọng, không thể nói rõ ra, cho nên liền thay đổi thành một lý do thoái thác uyển chuyển.
Tất cả mọi người đều là bạn nối khố của cô, chủ công nhà mình có tật xấu gì chẳng lẽ bọn họ không rõ?
Có điều, quyết định đóng đô ở đâu quả thật là rất quan trọng, không chỉ ảnh hưởng tới sự kéo dài của một vương triều, mà còn ảnh hưởng tới cả kinh tế địa phương.
Vị trí cũng không thể quyết định bừa được, vừa phải bảo đảm rằng đế đô là nơi dễ thủ khó công, vừa phải bảo đảm giao thông ở nơi đó thuận lợi, tiện để phát triển kinh tế, đồng thời cũng phải suy nghĩ đến chuyện khống chế binh lực ở các vùng biên cương với đế đô. Nói tóm lại, vào thời điểm này thì cần phải nhờ thần côn có thể thăm dò long mạch xuất hiện rồi.
Người này đề nghị xây dựng đế đô ở ngay trên nền đế đô cũ của Trung Chiếu.
Nơi này vốn là cố đô của lục triều, điều kiện nào cũng thỏa mãn được kỳ vọng của mọi người.
Nhưng lại có người tỏ vẻ phản đối mãnh liệt.
Cố đô của lục triều có nghĩa là gì?
Tức là những quốc gia đã đóng đô ở đây đã vong những sáu triều rồi, đây là muốn xông lên tặng mạng, cho đầy đủ bảy viên ngọc rồng để triệu hồi thần long hay sao?
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Không may mắn, rất không may mắn!
Vì thế, vị kia bèn đề cử khu vực phụ cận với nguyên quán của mình. _
з)∠)_