Chương 1817GHI CHÉP NHỮNG CHUYỆN KỲ LẠ Ở BẮC UYÊN (THƯỢNG)
“Văn Chứng!”
Khương Bồng Cơ thống lĩnh một trăm nghìn binh đi lên phía Bắc tụ hợp với Kỳ Quan Nhượng đã xuất phát từ lâu.
Khi cặp quân thần gần ba năm không gặp này gặp nhau, đám cá muối trong kênh livestream lặng lẽ tăng mức rating cho CP siêu lạnh lùng.
Cho dù cặp đôi Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng chắc chắn sẽ BE, nhưng fan CP vẫn cố gắng vun xới, cố chấp đến nỗi khiến người ta phải đau lòng.
Khương Bồng Cơ cũng chẳng có tâm tư để nhìn mấy lá cờ tà giáo đám cá muối đang giương lên, vội vàng xuống ngựa đỡ Kỳ Quan Nhượng đang nghênh đón cô ở ngoài thành tuyết lạnh. Cô thoáng nhìn cánh tay lộ ra ngoài của Kỳ Quan Nhượng đã đỏ hồng, không kìm được trách anh ta vì sao không biết thương bản thân.
Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Nghe tin hôm nay chủ công dẫn binh tới Nhượng liền mừng rỡ không thôi, làm sao để ý đến những thứ này?”
Phong Chân và Lý Uân cũng cưỡi ngựa chạy đến, cảm nhận sâu sắc vấn đề chủ công nhà mình càng lớn tuổi càng tùy hứng.
Khương Bồng Cơ nói: “Vốn ta muốn huynh dẫn quân đi Tây Xương, thời tiết bên đó đỡ hơn một chút, nghe nói mùa này cũng chỉ cần mặc đồ mùa thu, huynh thì cứ đòi dẫn binh đi đánh Bắc Uyên. Có phải huynh đánh Trung Chiếu chưa đã nên mới phải đi đến Bắc Uyên tự giày vò bản thân, tàn phá cơ thể mình không?”
Những câu này của cô không hề khách sáo chút nào, nhưng người thân thiết đều có thể nghe ra cô quan tâm Kỳ Quan Nhượng nên mới nói như vậy.
Khí hậu địa lý của Bắc Uyên hoàn toàn khác Trung Chiếu.
Năm nước trong thiên hạ, địa thế rộng lớn, khí hậu mỗi nước đều khác nhau.
Diện tích Trung Chiếu lớn nhất, đất đai phì nhiêu nhất, thực lực quốc gia mạnh mẽ nhất, luôn là đối tượng bốn nước khác ngấp nghé hâm mộ nhưng lại không dám chạm vào.
Bắc Uyên thì khác, Bắc Uyên này rất lớn nhưng nghèo cũng thật nghèo. Là một nơi nghèo khó lại lạnh lẽo như tảng băng, mùa đông thì dài còn xuân hạ lại ngắn, địa thế còn lệch Bắc hơn cả Bắc Châu hiện nay (Bắc Cương), dân chúng thì hung hăng lại còn ngu muội lạc hậu.
Khương Bồng Cơ không nỡ để Kỳ Quan Nhượng chạy đến nơi này chịu khổ, tới đây chẳng bằng phụ tá đám Phù Vọng, Mạnh Hồn đi Tây Xương lượm đầu người.
Tây Xương kia loạn thì loạn nhưng khí hậu ôn hòa, là một nơi khá tốt để vừa dưỡng bệnh vừa đánh trận tích lũy quân công.
Tại cửa ải cuối cùng lúc Kỳ Quan Nhượng đánh Trung Chiếu, anh ta đã bị địch chơi một vố, tuy sau đó đã lật ngược tình thế đẹp mắt nhưng anh ta cũng bị trúng tên ở đùi và cánh tay. Hai nơi này nếu không chữa trị tốt, sau này về già chỉ cần trời trở lạnh sẽ rất đau nhức.
So ra, Tôn lão gia tử khiến cô đỡ lo hơn nhiều.
Lúc đầu ông cũng muốn thỉnh mệnh, có điều Khương Bồng Cơ đã ném ông đi làm châu mục ở Biện Châu Trung Chiếu, ngoài mặt là để ông phụ trách các sự vụ lớn nhỏ ở Biện Châu, giúp Biện Châu sau khi trải qua chiến hỏa có thể khôi phục lại thịnh cảnh phồn vinh nhưng trên thực tế là để ông ở đây nghỉ ngơi một thời gian.
Cô lo Tôn lão gia tử hiểu lầm, vì thế còn đặc biệt viết riêng một bức thư dài thật dài bày tỏ sự lo lắng của bản thân về sức khỏe của ông.
Tôn lão gia tử xem thư mật rất lâu, trân trọng cất nó lại, định làm bảo vật gia truyền.
Bức thư mật do nữ hoàng đế đầu tiên đối ngoại lạnh lùng, đối nội lắm lời đích thân chắp bút xứng đáng để làm bảo vật gia truyền.
Tôn lão gia tử vốn chú trọng dưỡng sinh, Khương Bồng Cơ khuyên nhủ ông không khó lắm, còn Kỳ Quan Nhượng thì lại khác.
Quá liều mạng!
Nếu Kỳ Quan Nhượng vẫn là thanh niên hai mươi mấy tuổi như hồi mới gặp, Khương Bồng Cơ có thể để mặc anh ta, cho anh ta liều mạng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đã hơn bốn mươi rồi, trong thời đại bây giờ tuổi này cũng coi là cuối thời kỳ trung niên.
Khương Bồng Cơ muốn anh ta nghỉ ngơi một chút, thật sự muốn đánh trận thì cũng đi đánh Tây Xương, vậy mà người ta nào chịu nghe, cứ đòi thỉnh lệnh đi Bắc Uyên, còn viết thư không chỉ một lần.
Cô cũng không tiện bác bỏ nhiều lần quá, tránh người dưới cho rằng Kỳ Quan Nhượng đánh mất lòng vua nên cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Kỳ Quan Nhượng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện vừa gặp mặt là bị “trách cứ”, liên tục gật đầu nói “vâng”, là dạng mắng không nói trả tiêu chuẩn.
Anh ta hiểu rõ chủ công nhà mình, cô thuộc dạng chịu mềm không chịu cứng điển hình, lúc này cứ im lặng là được, dù sao cô cũng không nỡ nhiều lời.
Quả nhiên, Khương Bồng Cơ nói hai câu liền đổi chủ đề, hỏi sang chuyện huấn luyện binh mã và mua sắm lương thảo.
Những chuyện này Kỳ Quan Nhượng đã nghĩ sẵn trong đầu rất nhiều lần, cô hỏi gì liền đáp nấy, đầy đủ, chu toàn mọi mặt.
Khương Bồng Cơ cùng anh ta một trước một sau vào thành, trên màn hình là một cơn mưa bình luận.
[Đồ Ăn Vặt Ba Con Sóc]: Mê cặp CP lạnh lùng này, đã định sẵn là BE nhưng hôm nay chính phủ phát đường, cho dù có mảnh thủy tinh thì tui vẫn cứ ăn.
[Cửa Hàng Đồ Ăn Vặt Lương Phẩm]: Lần đầu tiên tui muốn ủng hộ NP*, bác Streamer cặp với ai cũng đẹp đôi.
* NP (n-person): Dùng để chỉ một nữ yêu nhiều nam hoặc một nam yêu nhiều nữ.
[Đồ Ăn Vặt Vị Bách Thảo]: Tui nhớ hồi trước có một đại thần trên Bilibili* cắt ghép đoạn cung đấu truyện XX thành một phiên bản cá tính thì phải? Thực hiện một cách hoàn mỹ nhu cầu all đảng của Streamer. Cái đoạn video kia cắt ghép bệnh hoạn quá, phi tần lục đục đấu đá, thần tiên đánh nhau, đủ các loại xấu xa, đủ các loại đảo ngược, đủ các loại thiết kế xem mà muốn gối lên đầu gối. May quá, hoàng đế móng heo bự là bác Streamer của chúng ta, nếu không ai mà hàng phục được đám tiểu yêu tinh này.
* Bilibili: Một trang web đăng video tương tự như Youtube.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] →_→ Xem cái video đó rồi, đại lão Văn Chứng giết thẳng một đường cuối cùng lại bị Tử Hiếu trở nên xấu xa đâm chết, đê ma ma kịch bản!
[Tui Quá Đẹp Trai]: #Quỳ_xuống_khóc, cái video đó ghê gớm vãi, giờ tui nhìn thấy Tử Hiếu cười mỉm là run hết cả tim gan. Từ mỹ nhân dịu dàng nho nhã, là quân tử nhẹ nhàng, quang minh lỗi lạc, ý chí rộng lớn như vậy, sao có thể xấu xa đến mức đó cơ chứ, đúng là ác mộng!
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Ác mộng thực sự lẽ nào không phải là Tử Hiếu trở nên xấu xa cuối cùng bị hoàng đế móng heo độc chết? Tất cả ân ân ái ái đều chỉ là một màn kịch, tui xem mà đau thắt ruột gan. Giờ xem livestream vẫn còn bị bóng ma tâm lý, không bằng chúng ta bắt cái tên @Dùng Kiếm Chèn Ép Móng Heo Bự edit đoạn video đó bắt đi tế trời? Cái kết mọi người đều BE điên rồ như vậy mà cũng nghĩ ra cho được!
Khương Bồng Cơ vừa tìm hiểu tình hình Bắc Uyên với Kỳ Quan Nhượng vừa ngẩng đầu lên liếc nhìn đống bình luận, cô không thể nào theo kịp đề tài tranh luận của mọi người.
Tốt xấu gì cô cũng là Streamer già giặn có hơn mười năm kinh nghiệm trong ngành livestream, sao lại có thể bêu rếu cô vậy chứ?
“Chủ công không vui sao?”
Khương Bồng Cơ đột nhiên rót một chén rượu nóng, mượn rượu mạnh làm ấm người.
“Bắc Uyên tự mình giết mình, gần như tặng không giang sơn cho ta, sao ta lại không vui?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cô không hề có chút vui mừng, Kỳ Quan Nhượng biết trong lòng chủ công không thoải mái. Nói thật, Bắc Uyên quá nghèo, Kỳ Quan Nhượng không thể nghĩ ra quốc gia này có thể kiếm được lợi lộc gì, phái hai trăm năm mươi nghìn quân tiến đánh là nể mặt bọn họ lắm rồi.
“Quần áo chống lạnh của quân sĩ đã phát xuống chưa?”
Nói thì nói vậy, thiên hạ năm nước sinh ra đã là một thể, Bắc Uyên có nghèo đến mấy cũng không thể chia cắt ra, cần thu phục vẫn phải thu phục.
“Đã phát hết rồi.”
“Phát hết thì tốt, qua được mùa đông này thì cho binh sĩ rèn luyện nhiều một chút để quen với cái thời tiết đáng ghét này.”
Nếu không phải trận này buộc phải đánh, Khương Bồng Cơ thật sự không nỡ để lính của mình phải chạy tới nơi đây chịu lạnh chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Sau khi đến Khương Bồng Cơ bận rộn hai ngày, đến ngày thứ ba mọi thứ bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Lúc này, trinh sát phát hiện có trăm người khả nghi nên bắt hết toàn bộ về đợi lệnh Khương Bồng Cơ.
Sau khi Phong Chân thẩm tra một lúc thì hồi bẩm: “Bách tính Bắc Uyên chạy nạn, nói là sống không nổi nữa, hy vọng chủ công có thể thu nhận.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Chạy nạn? Sắp đến lúc khai chiến có bách tính đến tìm ta nương tựa, sao hoàng thất Bắc Uyên không được lòng người vậy?”
Phong Chân lạnh lùng đánh giá: “Hoàng thất Bắc Uyên chẳng qua chỉ là một đám bù nhìn bị người ta sắp đặt thân bất do kỷ, sao có thể lấy được lòng dân.”