*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1818GHI CHÉP NHỮNG CHUYỆN KỲ LẠ Ở BẮC UYÊN (HẠ)
Quốc gia Bắc Uyên này có rất nhiều kẻ lạ lùng.
Bắc Uyên có thể kiến quốc một phần cũng vì lý do rất hài hước.
Không giống mấy quốc gia Đông Khánh, Trung Chiếu, Nam Thịnh, Tây Xương, quyền thế sĩ tộc tuy lớn nhưng trước nay hoàng thất luôn ngăn cản sự lớn mạnh của bọn họ, cũng nghĩ ra đủ biện pháp khiến họ suy yếu. Bắc Uyên thì khác, không những để mặc sĩ tộc phát triển an toàn mà còn ngốc nghếch thông qua một chế độ rất có lợi cho sĩ tộc. Quan vị sĩ tộc cha truyền con nối, để đảm bảo lợi ích của sĩ tộc, bọn họ còn quy định ngoài trường hợp phản quốc hoặc ám hại hoàng đế thì không được giết sĩ tộc.
Có sự đảm bảo này, sự phát triển của sĩ tộc Bắc Uyên như núi lửa phun trào.
Chỉ cần là nam tử xuất thân sĩ tộc, sau khi đến tuổi trưởng thành đều có thể tiến vào quan trường, có quan vị, điều này khiến trên dưới triều đình những chức vị nào có thực quyền, có lợi lộc đều bị sĩ tộc chiếm hết, hoàng thất trở thành người làm nhiệm vụ đóng dấu, quyền phát ngôn trên mặt chính trị yếu đến đáng sợ.
Một vài sĩ tộc muốn mở rộng sức ảnh hưởng của gia tộc mình đều cố gắng sinh con.
Chỉ cần có thể nuôi được, bọn họ bèn liều mạng sinh!
Dù sao sau khi con cái lớn lên cũng chắc chắn có thể làm quan, cho dù là quan nhỏ nhưng số lượng nhiều thì cũng sẽ có thay đổi về chất.
Vì có suy nghĩ này nên sau vài chục năm Bắc Uyên phát triển, quần thể sĩ tộc đã bành trướng đến số lượng đáng sợ.
Điều này ảnh hưởng đến lợi ích và quyền thừa kế của dòng chính, thế là lại phân chia rõ đích xuất và thứ xuất.
Đích xuất có sự cao quý nhất định, thứ xuất cao hơn so với bình dân một chút nhưng trước mặt đích xuất chỉ là tôi tớ nô lệ.
Bắc Uyên là vương triều có nhiều thay đổi chóng mặt nhất, tuy chỉ vừa thành lập mấy chục năm đã để lộ vấn đề sát nhập, thôn tính đất đai nghiêm trọng, sĩ tộc là kẻ cầm đầu tập đoàn lợi ích có lòng tham không đáy, họ ăn quá nhiều, thuế quốc gia không thu được khiến quốc khố trống rỗng, đến mức quốc gia nghèo nàn.
Có một câu nói được lưu truyền rất rộng rãi ở Bắc Uyên...
Hoàng đế chỉ là con búp bê hỏng để sĩ tộc tùy ý hành hạ!
Đúng vậy, sĩ tộc Bắc Uyên lấy Dịch thị cầm đầu luân phiên chấp chính, chính biến, đất nước Bắc Uyên chẳng thể nào yên bình được.
Nghe nói một năm có khi chính biến đến hai mươi lần, chính quyền duy trì ngắn nhất chỉ được nửa ngày.
Tương đương với thế lực XX vừa xử lý xong thế lực đối địch, chưa đắc ý được mấy canh giờ đã bị kẻ đứng sau âm thầm vặt đầu.
Dân chúng Bắc Uyên cũng khổ không thể tả.
Năm năm thay đổi tiền tệ sáu lần, đơn vị đo lường bốn lần, từ đó đã đủ hiểu rồi!
Buồn cười nhất là, phe XX vừa thượng vị liền ban bố điều lệnh gì đó, người dưới bận rộn đi làm, bốn tháng trôi qua còn chưa kịp nhìn thấy kết quả, phe AA lại thượng vị. Phe AA lật đổ toàn bộ những gì kẻ tiền nhiệm ban bố, xây dựng lại điều lệnh của riêng mình.
Dân chúng Bắc Uyên: “...”
Trong lòng có hàng ngàn câu đê ma ma muốn chửi thẳng vào mặt chúng!!!
Vất vả lắm, sĩ tộc lớn nhất Bắc Uyên là Dịch thị vừa dốc hết tài năng trong cuộc tranh đấu giữa các phe phái, khoác bộ long bào hoàng thất lên người mình, cuối cùng dân chúng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngóng tân hoàng đế có thể thông minh một chút, đừng giày vò họ nữa thì hoàng thất này lại có những thay đổi.
Chuyện đầu tiên Dịch thị làm sau khi thượng vị là phong vương tước cho từng đích hệ, đưa ra tập tục cha truyền con nối, bổng lộc cũng phát mức cao nhất.
Hiển hách một thời, phong quang đắc ý.
_
з)∠)_
Bên trên cũng đã nói, sĩ tộc muốn giành thêm nhiều quyền phát ngôn trong triều đình nên cố gắng sinh con, sống chết sinh con, dù sau này biến thứ xuất hành người hạ đẳng, số lượng của dòng chính vẫn rất khổng lồ. Căn cứ vào những ghi chép thống kê kỷ lục thế giới sau này, tộc trưởng quý tộc XX Bắc Uyên, tổng cộng có ba trăm sáu mươi chín người vợ, quanh năm suốt tháng mỗi ngày ngủ với một người thì vẫn còn bốn người khác mong ngóng.
Còn số lượng con cái càng khủng bố hơn.
Bốn trăm mười hai con trai, ba trăm chín mươi tám con gái!!!
Để gia tăng cái gọi là con cái đích xuất, bọn họ có thể đồng thời có chín chính thê, thiếp không giới hạn.
Mặc dù Dịch thị không khủng bố như vậy, nhưng các chi dòng chính của Dịch thị cũng có hơn trăm người.
Nói cách khác, nơi nhân khẩu không nhiều như Bắc Uyên trong phút chốc tăng vọt lên hơn trăm vương tước cha truyền con nối!
Mỗi vương tước đều lĩnh bổng lộc cao nhất, quốc khố nào chịu cho nổi?
Sau khi phát được non nửa năm tiền lương thì đã nghèo đến mức chỉ còn lại chiếc khố.
Để trấn an bọn họ, hoàng thất Bắc Uyên chỉ có thể nghĩ cách để hút thêm chút máu của dân chúng.
Cái gì?
Giảm bổng lộc vương tước, cắt tước vị của bọn họ?
Không thể nào, bọn họ đều là người của Dịch thị, trong tay nắm quyền cao chức trọng, chọc giận bọn họ thì đợi nửa đêm bay đầu đi.
_
з)∠)_
Dù sao dân chúng cũng chỉ là con sâu cái kiến, con sâu cái kiến có khẩu vị mặn như vậy làm gì, dẹp dẹp dẹp!
Túi tiền của dân chúng giống như miếng bọt biển, cố vắt vẫn có thể chảy ra nước.
Địa thế Bắc Uyên hơi lệch Bắc, quanh năm chỉ có vài tháng ấm áp, những thời điểm khác đều rất lạnh, môi trường khắc nghiệt, cây nông nghiệp rất khó sống.
Đất sản xuất thực vật rất ít, để ổn định tình hình trong nước, dĩ nhiên nông thuế không thể cao.
Cho dù quan phủ chỉ thu hai phần, dân chúng cả năm cũng phải bớt ăn bớt mặc mới có thể nuôi sống được cả nhà.
Nhưng Dịch thị muốn trấn an vương tước nên nhiều lần nâng cao mức thuế của dân chúng, còn tăng thêm các loại thuế phức tạp để gia tăng thu nhập cho quốc khố.
Khi thuế vụ nặng nề nhất, quan phủ thu chín phần nông thuế, một phần lương thuế còn lại vẫn tiếp tục bị bóc lột.
Trong biên giới Bắc Uyên, dân chúng chết cóng chết đói nhiều vô số kể.
Mấy năm nay Khương Bồng Cơ đánh trận, không phải Bắc Uyên chưa từng ngấp nghé cục thịt béo Đông Khánh.
Bọn họ từng nghe nói Hoàn Châu màu mỡ, phồn hoa như thế nào, nằm mơ cũng muốn chiếm làm của riêng, nhưng Bắc Uyên loạn như vậy, lấy đâu ra tài lực trang bị quân nhu? Binh lính bây giờ chẳng qua chỉ là những dân chúng cùng khổ vì muốn kiếm miếng cháo nóng nên đi lính. Binh sĩ tinh nhuệ thực sự đều là lính riêng sĩ tộc nuôi, là nanh vuốt ác quỷ trong lòng dân chúng. Vậy mà còn muốn chắt bóp binh lực, khuếch trương xâm lược đất đai của Khương Bồng Cơ sao?
Khương Bồng Cơ chỉ ném cho bọn họ hai chữ: Ha ha!
Trước khi Dịch thị lên sàn, Bắc Uyên cằn cỗi còn có thể kiếm được mấy chục nghìn binh lực ra hình ra dáng, còn tạo được áp lực nhất định cho Khương Bồng Cơ... Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc đầu cô muốn Kỳ Quan Nhượng án binh bất động, phòng ngừa Bắc Uyên giữa đường nhảy ra gây rối... Bây giờ Dịch thị lên sàn gần hai năm, toàn bộ Bắc Uyên giống như con búp bê bị hỏng, Khương Bồng Cơ kéo hai trăm năm mươi nghìn binh mã đến đúng là quá coi trọng Bắc Uyên rồi.
Chậc...
Người ngoài đều nghĩ Khương Bồng Cơ đang giết gà dùng đao mổ trâu, duy chỉ có Kỳ Quan Nhượng biết, cô mang nhiều lính như vậy là muốn giết sạch sĩ tộc Bắc Uyên.
Thiên hạ năm nước, sĩ tộc bốn nước khác cộng lại còn chẳng nhiều bằng một mình Bắc Uyên.
Sĩ tộc Bắc Uyên còn vô cùng mê tín huyết thống, cái bộ “n loại đặc quyền sĩ tộc” kỳ dị kia đã ăn sâu vào xương tủy họ.
Toàn là những khối u ác tính!!!
Nếu thật sự thu nạp, cô sợ mình bị ung thư.
Khi Phong Chân báo đã bắt được hơn trăm nạn dân chạy nạn Bắc Uyên, trên mặt cô lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Thật ra... lúc trước cũng có nạn dân chen chúc trốn đến Tuyết Thành, có điều thần đã tự tiện quyết định, đuổi họ đi.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Đuổi không được à?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Đã tặng lương khô, điều động binh sĩ tiễn đi. Nếu vẫn còn ngoan cố thì giết gà dọa khỉ, không được nữa thì giết sạch!”
Dân chúng chạy nạn Bắc Uyên tuy đáng thương nhưng cũng không thể tùy tiện để bọn họ chui vào trong phe mình, uy hiếp đến sinh hoạt của dân chúng trong nước.
Kỳ Quan Nhượng đến biên cảnh, nghe nói có không ít dân chúng chạy nạn Bắc Uyên đã có hành vi độc ác giết người, cướp tiền, cường bạo dân chúng bản địa.
Những người này không thể giữ lại.
Những người kia còn chưa kịp trốn tới đây nên thủ đoạn của anh ta cũng ôn hòa hơn nhiều, xua đuổi là chính, không được mới giết.
Đổi lại là người khác thì chắc đã bị mắng chết, nhưng Kỳ Quan Nhượng trước nay luôn lo cho đại cục nên không để ý những điều này.
Mềm lòng với dân chúng phe địch, đặt dân chúng phe mình vào hiểm cảnh, anh ta sẽ không làm.
Đợt dân chúng đã vượt biên chạy nạn này cũng giống vậy, không cần nương tay.
Chỉ là...
Phong Chân nói: “Có điều... chủ công, trong số đó có một người tự xưng là cố nhân của ngài.”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Tên gì?”
Phong Chân đáp: “Mã Hưu.”
Trong đầu Khương Bồng Cơ lập tức xuất hiện một thanh niên khá yên tĩnh nhưng mặt mũi thanh tú.
Là người quen ở thư viện Lang Gia năm đó, đúng thật là cố nhân.
“Ta nhớ Thiếu Âm từng nói, ruộng vườn của nhà Mã Hưu đã bị loạn phỉ hào cường xâm chiếm cướp đoạt, vì tránh họa, không thể không dẫn cả nhà chạy về hướng Bắc...”
Bao nhiêu năm nay không hề có chút tin tức, không ngờ đã đi tránh họa ở Bắc Uyên. Vietwriter.vn