Chương 1819HOÀN TOÀN THAY ĐỔI
“Tránh họa? Dẫn cả nhà lên phương Bắc? Đến Bắc Uyên tránh họa thì cũng thật là...”
“Vì sao năm đó hắn không đến tìm chủ công? Những chuyện khác không thể nhưng che chở một chút thì vẫn được mà...”
Lúc Phong Chân nói câu này rõ ràng là ăn nhạt mới biết thương mèo*.
* Có nếm qua sự thiếu thốn nghèo khổ, thì mới biết thương người nghèo.
Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ nói: “Năm đó Nam Thịnh trước thì loạn, sau lại có họa Man Nam, chiến hỏa lan tràn khắp Nam Thịnh nên chắc chắn Cát Khánh không thể đến Nam Thịnh. Đi Trung Chiếu phải qua địa giới vài chư hầu, dọc đường có không biết bao nhiêu loạn phỉ, toàn mạng đến Trung Chiếu hay không cũng là một vấn đề. Đếm tới đếm lui, chỉ có Bắc Uyên là con đường lui. Cho dù cuộc sống gian khổ một chút, nhưng cũng không phải chết dưới đao kiếm của loạn tặc.
Gia cảnh Mã Hưu khá tốt, ruộng nương nhiều, cũng được coi là phú hộ địa chủ.
Dù cả đời hắn có thể sẽ không có tiền đồ gì nhưng cũng được sống thoải mái cả đời, thuộc dạng thường thường bậc trung về mặt kinh tế trong số hàn môn.
Có điều, trong tay hắn có nhiều ruộng nương thì được ích gì, thế đạo vừa loạn, có bao nhiêu kẻ đục nước béo cò đi cướp bóc đốt giết?
Những tiểu phú hộ có ít sản nghiệp nhỏ bé nhưng lại không đủ năng lực tự vệ như Mã Hưu chính là chú dê con béo bở mà đám cướp của thích nhất, lợi nhuận cao nguy hiểm thấp, cướp một lần đủ sống cả đời. Mã Hưu bất đắc dĩ thu thập hành lý dẫn cả nhà lên phương Bắc chạy nạn cũng là lẽ thường.
Phong Chân nhận ra Khương Bồng Cơ không được vui, anh ta thức thời quyết định ngậm miệng.
Kỳ Quan Nhượng liếc Phong Chân một cái, tên lãng tử này đã bao nhiêu tuổi rồi sao ăn nói không biết suy nghĩ vậy chứ.
Cho dù Mã Hưu sống thế nào, vì sao quyết định đi phương Bắc tránh họa chứ không chịu dựa dẫm chủ công... Dù sao hắn cũng là đồng môn thuở thiếu thời của chủ công, là bạn bè từ thời còn trẻ. Tuy chưa nói đến chuyện tôn trọng chiếu cố nhưng cũng không thể nào bỏ đá xuống giếng, khiêu khích châm chọc được.
Đương nhiên, Kỳ Quan Nhượng cũng tin chủ công nhà mình sẽ không vì một Mã Hưu mà so đo mấy câu lỡ lời của Phong Chân.
Nhưng mấy chuyện kiểu này bớt chuyện nào đỡ chuyện đó, quân thần hòa thuận là kết quả cố gắng của hai bên, Phong lãng tử cần ghi nhớ sâu sắc.
Khương Bồng Cơ nói: “Vì sao không chịu tìm ta, có lẽ là không muốn làm phiền, tính cách hắn trước nay luôn như vậy.”
Mã Hưu, tự Cát Khánh, thuở thiếu thời từng học ở thư viện Lang Gia, cũng được coi là một trong những đồng môn tốt của Khương Bồng Cơ thời đi học.
So với những người khác, cảm giác tồn tại của Mã Hưu trong số năm người bọn họ không cao, đôi lúc chỉ là bị động mới cùng bọn họ tham gia quấy rối gây chuyện, tính cách tương đối trầm mặc ít nói, phàm là chuyện hắn cảm thấy mình có thể tự giải quyết thì hắn sẽ nhất quyết không muốn làm phiền người quen.
Tính toán thời gian, lúc Mã Hưu tới phía Bắc tị nạn, Khương Bồng Cơ chỉ mới tiến vào làm chủ huyện Tượng Dương, chính là thời kỳ ban đầu gian nan nhất.
Lúc này cô còn rất nghèo, đội ngũ tổ chức đơn sơ như gánh hát rong, bên ngoài thì còn bao nhiêu nơi cần đánh, giành giật, đánh chỗ này rồi đánh chỗ kia. Mấy năm đầu, không phải cô đang đánh người khác thì cũng bị người khác chủ động đến tìm cô đánh nhau, cô vẫn chưa phải là bên được coi trọng.
Dưới tình huống đó, với tính cách trung dung của Mã Hưu thì dĩ nhiên hắn sẽ tránh đi, không gây thêm phiền phức cho Khương Bồng Cơ cũng không tham gia mạo hiểm.
Nếu đứng từ góc nhìn hiện tại, không lựa chọn được ăn cả ngã về không trợ giúp Khương Bồng Cơ là ván cờ thua của Mã Hưu, nếu không, trong ghế trọng thần chắc chắn sẽ có một vị trí cho hắn, nhưng đánh giá với tình thế lúc đó, ai có thể nói lựa chọn của Mã Hưu sai lầm? Chẳng ai nói được cả.
Không chỉ Mã Hưu, đổi lại là bất kỳ ai trong tình thế đó thì hầu hết bọn họ cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Điều khó hiểu duy nhất là...
Khương Bồng Cơ bình định Đông Khánh đã bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ Mã Hưu chưa bao giờ nghe được tin tức gì?
Thế cục Bắc Uyên không loạn, khắp nơi không chiến tranh nhưng dân chúng chết đói chết cóng không hề thua kém chiến loạn chút nào.
Cho đến khi Khương Bồng Cơ dẫn binh đến Tuyết Thành, kiếm chỉ Bắc Uyên, Mã Hưu mới chạy nạn, rời khỏi Bắc Uyên... Điều này hơi có ý nghĩa sâu xa.
Rõ ràng Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân đều có thể nhìn được điểm này, có điều sau xui xẻo ban nãy Phong Chân gặp phải thì chỉ có Kỳ Quan Nhượng mới có thể lên tiếng.
“Chủ công nghi ngờ có thể Mã Hưu là thám tử Bắc Uyên phái tới?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Cát Khánh thích theo lợi tránh hại, tính cách cẩn thận nhưng không hề ngốc nghếch. Hắn làm đầy tớ cho Bắc Uyên thì được cái gì? Bắc Uyên thế này có thể đối kháng với chúng ta bao lâu? Cuối cùng phần thắng của Bắc Uyên lớn hay của ta lớn? Những vấn đề này, trong lòng hắn rất rõ ràng. Dù hắn thật sự là thám tử của Bắc Uyên thì cũng tới quy hàng ta, sau đó đâm Bắc Uyên một đao, làm phản...”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu không đồng ý.
“Nói cũng có lý đấy, nhưng chủ công cũng không nên quá dễ tin, lúc này Mã Hưu lẫn vào nạn dân chạy nạn đến đây, hơi trùng hợp quá.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ta biết, những lo lắng này cứ chờ ta gặp hắn sẽ rõ cả thôi.”
Người thông minh thích phức tạp hóa mọi việc, cho dù là Khương Bồng Cơ cũng không thể ngoại lệ.
Đợi khi thật sự gặp Mã Hưu, những thuyết âm mưu và phỏng đoán trước kia đều tan thành mây khói, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
“Cát Khánh?”
Khi Mã Hưu bị người ta đưa đến gặp cô, Khương Bồng Cơ nhìn mặt hắn hồi lâu vẫn không thể nào tìm được vết tích năm đó của hắn trên gương mặt già nua mệt mỏi này. Cô chỉ cảm thấy cổ họng phút chốc nghẹn lại, một lúc lâu không nói thành lời. Tuổi của Mã Hưu không phải là lớn nhất trong năm người nhưng giờ trông hắn chẳng khác nào một lão già thất thập cổ lai hi, trên đầu gần như không có mấy cọng tóc đen, đã nhuộm trắng cả rồi.
Hắn không chỉ có tóc bạc trắng mà làn da trên mặt vừa nhăn vừa khô, đó là những vết nứt da do thường xuyên chịu lạnh để lại.
Hắn nhẹ nhàng bước lên trước hai bước, chậm chạp cúi người hành đại lễ.
Ai cũng có thể nhận ra hắn đã cố gắng để làm thật tiêu chuẩn nhưng hai bàn tay sưng đỏ cùng với đôi chân mềm nhũn đang không kìm được run bần bật.
Khương Bồng Cơ bỗng nhiên đứng dậy đỡ lấy hắn, cánh tay của hắn đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương khiến cô không dám dùng quá nhiều sức.
“Hơn mười năm không gặp, Lan Đình vẫn khỏe chứ?”
Mã Hưu nở nụ cười nhợt nhạt, giọng cũng khàn khàn và già nua như người già.
Thế nhưng giọng điệu rất quen này lại khiến Khương Bồng Cơ phần nào tìm lại được chút cảm giác quen thuộc.
“Lan Đình... Giờ có lẽ chỉ có huynh còn xưng hô với ta như vậy.” Khương Bồng Cơ nghe xong không kìm được cười khổ, chuyện cô thay tên đổi họ huyên náo đến mức cả thiên hạ đều biết, không ngờ Mã Hưu đến Bắc Uyên tránh họa lại không hề nghe được phong thanh, vẫn xưng hô với cô như năm đó.
Khuôn mặt già nua của Mã Hưu giật giật khó xử.
“... Với thân phận thứ dân mà gọi tên húy của quân... đúng là bất kính...”
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải, ta bỏ cái tên đó, vì... vì vài lý do tương đối phức tạp... chứ không phải vì thân phận.”
Mã Hưu không hỏi, lựa chọn im lặng giống như năm đó.
Lữ Trưng nghe được tin cũng vội vàng chạy đến, khi anh ta nhìn thấy ông cụ già nua lưng còng trong sảnh, gần như không nhận ra đây là Mã Hưu.
Mã Hưu chỉ lớn hơn Khương Bồng Cơ bảy tám tuổi nhưng tướng mạo hai người lúc này lại giống như ông cháu.
Mấy năm nay Mã Hưu đã trải qua những chuyện gì?
“Huynh là... Thiếu Âm?”
Mã Hưu cẩn thận nhìn Lữ Trưng vài lần, có điều Lữ Trưng đứng khá xa, mắt hắn lại không tốt lắm nên nhìn một lúc mới nhận ra.
“... Đúng...”
Nguồn : Vietwriter.vn
Mã Hưu cười yếu ớt nói: “Bao nhiêu năm không gặp, huynh đã hoàn toàn khác xa năm ấy.”