Chương 1820DẦU HẾT ĐÈN TẮT
Mã Hưu không chỉ là nạn dân chạy nạn mà còn là nô lệ chạy nạn.
Lúc nghe hắn tự thuật với giọng điệu tình tĩnh, Khương Bồng Cơ và Lữ Trưng đều cảm nhận được một sự phẫn nộ đang âm thầm kiềm chế.
Năm đó, Mã Hưu thật sự chạy tới Bắc Uyên tương đối yên ổn để tránh họa.
Có điều hắn không thể ngờ thủ đoạn giết người mềm dẻo của Bắc Uyên còn ghê gớm hơn cả loạn thế máu tanh.
Lúc cả nhà Mã Hưu chạy nạn, tiền bạc mang theo bên người, hắn cũng hiểu tiền bạc không thể để lộ, trên đường chạy nạn luôn cẩn thận từng li từng tí nên không hề bị ai ngấp nghé. Sau khi đến Bắc Uyên, phiền phức mới theo nhau kéo tới. Mã Hưu là thứ dân, mà địa vị thứ dân ở Bắc Uyên thấp hơn nhiều so với lời đồn bên ngoài. Khi đó, dân chúng Đông Khánh đi Bắc Uyên tránh họa như Mã Hưu khá nhiều, quan phủ Bắc Uyên đối xử với họ như súc sinh. Lao dịch nặng nhất, thuế khóa nhiều nhất, gần như muốn bóc lột họ đến chết.
Lúc Mã Hưu ý thức được tình hình ở Bắc Uyên, muốn rời đi thì triều đình Bắc Uyên xảy ra chính biến.
Phe phái thượng vị sau chính biến đối xử với thứ dân và dân chúng chạy nạn còn hà khắc hơn, nếu không thu được thuế sẽ xếp vào tiện tịch và bị mua bán thoải mái. Một vài sĩ tử hàn môn Bắc Uyên không nhịn nổi, muốn tranh luận với họ thì kết quả là bị bẻ gãy tay gãy đùi, máu chảy lênh láng.
Những tích cóp của gia đình Mã Hưu không thể nào chịu được bóc lột thế này nên dĩ nhiên đành nghĩ cách rời đi.
Nhưng đây là hang sói, vào thì dễ còn ra thì khó.
Nhân khẩu Bắc Uyên ít nhất trong năm nước, việc xuất cảnh của dân chúng bị khống chế nghiêm ngặt, sau này còn phát triển đến mức ai ra ngoài sẽ đánh chết kẻ đó.
Mã Hưu chỉ có thể tạm thời chịu đựng tìm cơ hội.
Lúc này, một tai họa từ trên trời giáng xuống đã ập lên đầu hắn.
Để đối kháng với thế lực phe phái lên ngôi, vài kẻ có kiến thức đã tụ tập lại xưng là “Tân phái”, định dùng biện pháp ám sát chính biến để hạ vị phái cũ. Kết quả còn chưa ra tay đã bị thủ lĩnh phái cũ phát hiện, tiên hạ thủ vi cường tận diệt “Tân phái” bọn họ.
Nói tận diệt là chưa chính xác, bởi vì còn có cá lọt lưới.
Sau khi con cá lọt lưới này bơi tới cửa sau của nhà Mã Hưu, ngã trong đống tuyết thì được vợ của Mã Hưu ra ngoài mua đồ ăn cứu về.
Phái cũ tìm tới nơi, cả nhà Mã Hưu bị người ta dùng tội “chứa chấp tội phạm” bắt giữ.
Không tịch biên được gia sản nên cả nhà bị nhập tiện tịch.
Mã Hưu trở thành tạp dịch chà rửa bô sau hậu trạch sĩ tộc Bắc Uyên, vợ và con gái bị bắt đi bán vào lầu xanh, con trai bị bán đổ bán tháo tịnh thân...
Vợ tự trách, đập đầu vào cột tự vẫn.
Con gái để lại một cốt nhục không biết của ân khách nào, nhiễm bệnh chết trong hẻm tối.
Con trai nhỏ bé bị tư binh Dịch thị chém giết điên cuồng chặt đầu trong sự kiện Dịch thị bức vua thoái vị.
Mã Hưu bị bán qua tay nhiều người mang theo cháu gái nhỏ tuổi bị bán hết lần này đến lần khác, cuối cùng trở thành người gác cổng già của một thành nhỏ gần biên cảnh. Mã Hưu nghe nói địch sắp đánh đến bèn thu dọn hành lý theo nạn dân đi bộ đến Tuyết Thành.
Trước khi đến, thật ra Mã Hưu đã chuẩn bị trước để nhận cái chết.
Bởi vì trên đường đi hắn đã nghe nói chuyện Kỳ Quan Nhượng giết nạn dân, biết rõ quyết định này chính xác, hắn cũng biết chắc chắn mình xông vào là sẽ mất mạng, nhưng... niệm tình thân phận từng là người Đông Khánh của mình, hắn không mong chuyện xa vời thi cốt có thể trở về cố thổ mà chỉ mong cháu gái có thể tìm được người chăm sóc, được ai đó nhận nuôi cũng được, mua cũng được... còn nếu không được nữa thì cùng hắn táng thân dưới Tuyết Thành gần Đông Khánh nhất cũng tốt.
Những nạn dân như họ đều đi bộ tới đây.
Mã Hưu còn đỡ, tốt xấu gì cũng tháo được đôi giày rách của người chết nào đó, còn rất nhiều người phải đi chân đất kìa.
Chưa đến Tuyết Thành thì bọn họ đã bị kỵ binh trinh sát tuần tra phát hiện, bắt sạch không còn một mống.
Vốn hắn nghĩ mình chết chắc, không ngờ những binh lính này lại cho họ lương khô, bảo từ đâu đến thì quay về nơi đó, đừng mong lén đi đến Đông Khánh.
Mã Hưu nghe thấy những nạn dân xung quanh mình đều đang ôm đầu khóc rống, sau đó mới biết được thân phận thủ lĩnh địch từ một vài nạn dân.
Trong thoáng chốc, hắn có cảm giác lúc đi tới bước đường cùng, vô cùng tuyệt vọng thì lại gặp được cành hoa bóng liễu.
“Gia gia?”
Cháu gái rất rất gầy, đầu lớn, cơ thể thì nhỏ, mỗi lần nhìn thấy cô bé ai cũng lo không biết cô bé có bị gãy cổ hay không.
Mã Hưu nói: “Đừng lo, gia gia có cách.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn không hề nắm chắc.
Cho dù vậy, hắn vẫn ôm ấp tâm trạng được ăn cả ngã về không cầu kiến Khương Bồng Cơ, báo tục danh của mình.
Không ai nghĩ lão già Mã Hưu này lại có liên quan đến chủ nhân thiên hạ, ngay cả chính Mã Hưu cũng cảm thấy giật mình. Thời niên thiếu, hắn thật sự từng quen một nhân vật như vậy, hay những ký ức thời niên thiếu kia chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của lão già này?
Khi trong lòng hắn đầy thấp thỏm chờ đợi thì hắn được triệu kiến, run rẩy tới gặp Khương Bồng Cơ, thời gian lúc này như lập tức quay ngược lại.
Hắn không chỉ nhìn thấy vị nữ chư hầu vô cùng uy nghiêm trước mặt mà còn thấy thiếu niên áo đỏ vui cười chửi mắng ở quận Lang Gia năm đó. Rõ ràng là hai hình tượng hoàn toàn khác biệt nhưng lúc này lại chồng lên nhau ngay trước mắt hắn, vô cùng trùng khớp, cho dù là người hay là cảnh.
Thời gian thấm thoắt, năm tháng đối với ta như gió tuyết đao kiếm, còn ngươi vẫn như thiếu niên áo đỏ.
Lúc Mã Hưu kể những chuyện này, con ngươi đục ngầu không hề có một chút gợn sóng.
Không phải hắn bình tĩnh sau khi trải qua gió tuyết mà là sự tĩnh mịch không chút sức sống.
Khương Bồng Cơ cử người sắp xếp ổn thỏa cho Mã Hưu, phái thầy thuốc bắt mạch cho hắn, Mã Hưu cười cảm ơn.
Thầy thuốc bắt mạch kê đơn thuốc rồi hồi báo với Khương Bồng Cơ.
“Là dầu hết đèn tắt... nếu dùng dược liệu quý giá thì cũng được vài tháng...”
Thầy thuốc có thể trị cho người bệnh nặng nhưng không thể cứu được người có tuổi thọ sắp hết.
Điều duy nhất Khương Bồng Cơ có thể làm là giúp những ngày tháng cuối cùng của Mã Hưu được sống tốt một chút, sống lâu thêm một chút.
Bàn tay đang phê duyệt công văn của cô dừng lại, giọt mực nhiễu xuống một chấm tròn.
“Còn sống được bao lâu nữa?”
Thầy thuốc nói: “Đầu mùa hạ cuối mùa xuân năm sau.”
Khương Bồng Cơ phất tay: “Đi xuống đi, ta đã biết rồi.”
Livestream hôm nay rất yên tĩnh, những cá muối nghịch ngợm kia không còn trêu đùa nhau nữa.
Kỳ Quan Nhượng hỏi cô: “Chủ công đang nghĩ gì vậy?”
Cô chậm rãi nói: “Đầu mùa hạ cuối mùa xuân sang năm, thiên hạ có quy thành một không...”
Ở chỗ khác, Mã Hưu và Lữ Trưng đang nhìn nhau không nói gì, cháu gái của Mã Hưu đang cầm cái bánh thịt thơm ngon nhai kĩ nuốt chậm.
“... Con người ai cũng có tạo hóa riêng... Đó là mệnh... Hà cớ gì Thiếu Âm lại có vẻ mặt khổ sở như vậy...”
Lữ Trưng tự giễu: “Ngày thường tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, hôm nay hình như phá lệ khổ sở một chút.”
Mã Hưu lại cười: “Hôm nay lại là ngày tháng vui mừng nhất mà hơn mười năm nay ta khó gặp.”
Trước khi chết có thể tìm được người để ủy thác, dĩ nhiên phải vui mừng rồi.
Lữ Trưng muốn nói gì đó an ủi nhưng lời ra đến miệng lại không biết phải nói gì.
Nhắc lại hồi ức trước kia tất cả đều chỉ là nhảm nhí.
Đối với Mã Hưu đã chịu đủ sự giày vò trong nửa đời mà nói, thời niên thiếu càng tươi đẹp thì càng làm nổi bật sự thảm đạm khổ sở tuổi già.
Nếu hai người thật sự nói về hồi ức trước kia, chỉ càng xát muối vào miệng vết thương của Mã Hưu.
Vietwriter.vn
“... Nếu như huynh xảy ra chuyện gì không hay, đứa bé này, chắc chắn ta sẽ đối đãi như ruột thịt của mình.”
Mã Hưu không nói nhiều, chỉ ngoắc đứa trẻ lại, đứa trẻ chần chừ đặt chiếc bánh thịt xuống ngồi bên cạnh giường Mã Hưu.
“Hắn...” Mã Hưu nói đùa: “Sau này sẽ là giả phụ của con.”
Lữ Trưng đen mặt, sửa lại: “Là gia gia!”
Anh ta nhận cháu gái của Mã Hưu làm dưỡng nữ, anh ta sẽ vô duyên vô cớ thấp hơn Mã Hưu một bối phận!
Cô bé nháy mắt mấy cái, không biết nên gọi là gì.