Chương 1821DU CAM TỬ*
* Quả me rừng
Nhìn cháu ngoại đang sợ hãi được tôi tớ đưa đi nghỉ ngơi, Mã Hưu không nhịn được nói một câu.
“Con bé là đứa trẻ số khổ.”
Lữ Trưng nói: “Trước đắng sau ngọt, khổ tận cam lai.”
Mã Hưu ngẩn người một cái, bật cười nói: “Huynh nghĩ giống ta đấy, huynh có biết ta lấy tên mụ cho con bé là gì không?”
Lữ Trưng không biết, Mã Hưu trả lời: “Du Cam Tử.”
“Du Cam Tử?”
Mã Hưu gật đầu nói: “Đúng vậy, Du Cam Tử, thanh lọc cơ thể, kéo dài tuổi thọ, sau khi ăn vào, đắng trước ngọt sau, rất phù hợp với con bé.”
Me rừng nở hoa vào mùa xuân, ra quả vào mùa hè, mỗi lần đến cuối hạ đầu thu, quả me rừng sai trĩu cành lá.
Loại cây này còn chịu được hạn và đất bạc màu, tính thích nghi khá mạnh, có thể thấy chúng xuất hiện ở một số ngọn núi phương Nam, khi ăn quả của nó trước có vị đắng, sau đó là vị ngọt.
Lữ Trưng hiểu được ý của Mã Hưu, yên lặng một chút rồi hỏi: “Còn tên thì sao?”
“Ta chưa đặt, nơi như Bắc Uyên này... Đứa trẻ xuất thân như vậy còn cần tên làm gì, có một tiện danh* để gọi đã là không tệ rồi.” Mã Hưu vẫn cười, nhưng mà nụ cười vẫn luôn không tới đáy mắt, ánh mắt của hắn mơ hồ, tĩnh mịch, nụ cười chẳng qua là thói quen hình thành từ cuộc sống mà thôi, nhìn thấy Lữ Trưng có tâm trạng nặng nề, Mã Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao cũng cần một cái tên nhỉ.”
* Tiện danh: cái tên thấp kém.
Du Cam Tử chỉ là tên mụ hắn đặt, nhưng sau này không thể để đứa trẻ bị người đời nhạo báng vì cái tên mụ đó được.
Lữ Trưng nói: “Ừ, đặt một cái tên. Nếu huynh không đặt thì chờ sau này ta nhận nuôi nó, ta sẽ đặt tên cho nó.”
Mã Hưu cười yếu ớt không nói gì.
Lữ Trưng vốn là học trò giỏi ở thư viện Lang Gia, anh ta có tài năng như vậy, đứa trẻ mà được anh ta đặt tên cho đúng là có phúc.
Hai người im lặng hồi lâu, lúc Lữ Trưng tưởng là Mã Hưu đã ngủ rồi thì bỗng nhiên, hắn nói tới chuyện trước kia.
“Mấy ngày nay, ta luôn mơ thấy cảnh tượng thời niên thiếu. Ngoại trừ huynh và Lan Đình ra, không biết Bất Khúc và Bản Chi ra sao rồi?”
Mấy cái tên này, đã nhiều năm Mã Hưu chưa từng nhắc tới, cách mấy mùa xuân thu mới nhắc tới bọn họ nhưng phát hiện vẫn quen thuộc như vậy.
Bất Khúc là chỉ Phương Trực, còn Bản Chi là Giang Mạt.
“Lúc trước, Bất Khúc ở Nam Thịnh, sau đó ẩn cư không nổi bèn đi ra Hoàn Châu ở phương Bắc tìm thầy Uyên Kính, dạy học ở thư viện Kim Lân, cuộc sống hiện giờ khá thanh nhàn.” Lữ Trưng nói về tình cảnh của người xưa, thở dài nói: “Bản Chi... có lẽ huynh không biết, chủ công nâng đỡ hàn môn, cho nên có chút mâu thuẫn với sĩ tộc, chẳng qua là chút mâu thuẫn này vẫn chưa truyền ra bên ngoài. Bản Chi vốn có xuất thân sĩ tộc, vài năm trước còn có thể tự do phóng khoáng làm bừa, nhưng sẽ có ngày cha mẹ già đi, gánh nặng gia tộc vẫn rơi trên vai hắn... Cuối cùng... không còn thân thiết nữa.”
Một bên là bạn thời niên thiếu, một bên là lập trường bảo thủ cố chấp của người trong nhà, Giang Mạt không có khả năng liều lĩnh.
Nhiều năm như vậy, Giang Mạt đã từ một thiếu niên trẻ trâu chỉ thích xem truyện tranh năm đó trở thành tộc trưởng với lòng dạ thâm trầm.
Nhớ mấy tháng trước, vào ngày đầy tháng đích trưởng tôn của Giang Mạt, Lữ Trưng còn đặc biệt đến chúc mừng.
Giang Mạt vui quá nên uống nhiều, lúc say rượu, hắn ôm Lữ Trưng mà khẽ khóc vì áp lực, tố khổ với anh ta.
Giang Mạt nói rằng hắn muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở mười mấy tuổi, như vậy sẽ không cần chịu đựng áp lực từ gia tộc và bên ngoài, càng không cần làm trái lòng mình, làm những chuyện mình không thích, lại càng không cần trở thành loại người mà thời trẻ mình ghét nhất. Lữ Trưng không biết nên an ủi hắn thế nào, hôm sau, khi Giang Mạt tỉnh rượu thì lại tỏ ra thản nhiên, tựa như không nhớ lúc mình say rượu đã lải nhải những gì.
“Thiểu Âm à, huynh nói xem, nếu như ta chạm đến ranh giới cuối cùng của Liễu Lan Đình thì cô ấy có giết ta hay không?”
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Lữ Trưng trả lời: “Nếu còn ba phần tình xưa, không cần mượn tay người khác, cô ấy sẽ đích thân ra tay.”
Nghe xong, Giang Mạt dở khóc dở cười, hồi lâu sau mới phất tay một cái, mệt mỏi nói: “Huynh nói có lý, chỉ hy vọng không có ngày đó.”
Lữ Trưng thu hồi suy nghĩ, trái tim vẫn nặng trĩu.
Lúc này, anh ta nghe Mã Hưu nói: “Nói vậy thì trong năm người chúng ta, chỉ có Lan Đình là không thay đổi.”
Lữ Trưng nói: “Người vững vàng và có nghị lực sẽ không dễ bị vật bên ngoài thay đổi.”
Nếu không có tính cách đó, chưa chắc cô có thể đạt được địa vị như hiện tại.
Không biết có phải do ban ngày nhớ đến nên đêm nằm mộng hay không, đêm đó, Mã Hưu liền mơ một giác mơ rất dài.
Đây cũng là lần hắn ngủ an ổn nhất trong nhiều năm qua.
Hắn mơ thấy cảnh non xanh nước biếc ở quận Lang Gia, Giang Mạt bụ bẫm ngồi thả câu bên dòng suối, mặt trời gay gắt chiếu trên đỉnh đầu hắn, Phương Trực ngồi một bên ngáp. Lữ Trưng ngồi cạnh Mã Hưu, cùng nghiên cứu xem làm thế nào để lửa cháy mạnh hơn.
Lúc này, Giang Mạt oán trách một câu.
“Sao mà Lan Đình còn chưa tới nhỉ? Mấy con cá câu được sắp đói gầy đến nơi rồi.”
Mã Hưu cười nói: “Tuổi còn nhỏ nên thích ngủ nướng, hồi huynh ở tuổi cậu ta chẳng lẽ không lén làm biếng à?”
Giang Mạt giận đến mức mặt đỏ bừng: “Ta nào có lười biếng đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào chứ?”
Đang nói thì nghe thấy tiếng vó ngựa đến từ bờ bên kia, càng ngày càng gần, một bóng dáng màu đỏ trắng vọt ra từ rừng rậm.
Liễu Hi mặc áo khoác màu đỏ, cưỡi ngựa trắng cao lớn, điều khiển ngựa trắng nhảy qua khe suối một cái, vững vàng hạ xuống chỗ cách bọn họ không xa. Giang Mạt bị tiếng động này dọa sợ hết hồn, cá mới vừa cắn câu cũng chạy mất, hắn giận dữ ném luôn cần câu xuống khe suối.
“Liễu Lan Đình!”
“Yu!”
Liễu Hi cầm dây cương ngựa khống chế ngựa trắng đứng vững, nhảy xuống, tiện tay lấy mấy con thỏ trên lưng ngựa xuống.
Vietwriter.vn
“Đừng có tưởng cậu bắt được mấy con thú nhỏ là có thể đền được cá của ta nhé.”
Liễu Hi khoanh tay trước ngực nói: “Đây là thứ mà tên họ X nuôi ở hậu viện, là ta trộm được đó.”
Họ X nào đó, hình như mấy ngày trước làm Giang Mạt khó chịu, nói Giang Mạt là thứ con nhà giàu không biết đến sự đẹp đẽ của người thật, cả ngày đắm chìm trong xuân cung đồ.
Liễu Hi không nói hai lời đã trộm luôn thỏ mà người ta nuôi rất lâu, nếu để người kia biết được, còn không tức phát khóc hay sao?
Giang Mạt nghe vậy thì cười, còn những người khác lại nhíu mày.
Có ân oán thế nào thì cũng không thể ăn trộm được, bây giờ tùy ý làm bừa như vậy, sau này có khi rước họa lớn vào thân.
Trải qua sự giáo huấn của ba người Lữ Trưng, Phương Trực và Mã Hưu, Liễu Hi không ngừng kêu khổ, cuối cùng đành phải thừa nhận đám thỏ này là cô săn được.
“Nếu là săn được thì tại sao lại nói là trộm?”
Liễu Hi cười nói với vẻ ác ý: “Chẳng phải vì muốn chọc huynh vui vẻ hay sao?”
Lửa giận của Giang Mạt bốc cao ba trượng.
“Liễu Hi!”
Tiếp theo là nướng thịt, mọi người nướng không ngon nhưng dù sao cũng là mình tự nướng, có khó ăn đến thế nào cũng vẫn phải nuốt xuống.
Sau đó, Giang Mạt thừa dịp Liễu Hi không chú ý, đẩy đổi phương xuống nước, kết quả bị đánh ngược lại khiến cả người ướt nhẹp.
“Cậu đúng là khắc ta mà!”
Liễu Hi cười nói: “Ta không những khắc huynh hiện giờ mà sau này cũng sẽ làm huynh không có cách nào xoay nổi mình!”
Giang Mạt giận, nghiến răng nói: “Sau này vào triều đình, cậu phải nhớ câu này đấy!”
“Nhớ chứ, thành ma cũng không quên.”
Mã Hưu đành phải đứng ra hòa giải, khuyên hai người đừng đối chọi gay gắt nữa.
...
“Gia gia… Gia gia…”
Tiếng gọi của cháu ngoại làm Mã Hưu tỉnh dậy, trần nhà đập vào mắt khiến hắn sửng sốt hồi lâu.
“Bây giờ là lúc nào rồi?”
Lâu rồi Mã Hưu không ngủ sâu như thế, bây giờ tỉnh lại, hơi không phân biệt được thời gian.
Cháu gái nói: “Đến lúc dùng cơm trưa rồi ạ.”
“Ngủ một giấc đến tận lúc mặt trời lên cao.”
Ở chỗ khác, Khương Bồng Cơ nhịn một đêm, suy nghĩ làm thế nào để mau mau chiếm được Bắc Uyên.