Chương 1834BÀN GIAO HẬU SỰ
“Nhỏ yếu cằn cỗi chính là nguồn gốc của tai họa.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn sứ giả bị chủ công trách cứ rồi lại bị đồng liêu của mình châm biếm bằng ánh mắt lạnh nhạt, vị sứ giả này rõ ràng đau thương căm giận xấu hổ đến cực điểm, nhưng hắn lại chỉ có thể nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng. Sứ giả cũng không phải đồ ngốc, hắn có thể không biết rõ mình tới đây sẽ phải chịu nhục nhã gì sao?
Biết rõ là cục diện gì nhưng vẫn phải tới và không chỉ đi như vậy một lần.
Nguyên nhân cuối cùng chính là vì Bắc Uyên quá yếu, hắn không thể không đến.
Bởi vì nhỏ yếu, cho nên sứ giả bị phái tới đây không có chút tôn nghiêm nào, chỉ có thể để mặc cho người ta sỉ nhục.
Phong Chân nói: “Nhỏ yếu cằn cỗi vốn là tội nhưng phần tội này không phải chúng ta mang đến cho bọn họ. Tự chuốc lấy rắc rối, đáng đời.”
Bắc Uyên là một trong năm nước của thiên hạ, nếu như vận hành thật tốt, chưa chắc không có tư cách thống trị phương Bắc, yên lặng ngắm nhìn thiên hạ.
Ai bảo Bắc Uyên từ lúc vừa mới bắt đầu đã đi nhầm đường?
Không, phải nói rằng người cầm quyền của bọn họ không có cách nào kiềm chế lòng tham không đáy của mình, một bộ bài đẹp cũng bị đánh nát bét.
Chỉ cần một kẻ nào đó trong số bọn họ kiềm chế một chút, lấy đại nghĩa quốc gia làm trọng chứ không phải đặt lợi ích riêng của mình lên hàng đầu, Bắc Uyên sẽ không trở thành như vậy.
Có điều, bây giờ nói những lời này chính là không ở trong chăn không biết chăn có rận.
Chẳng lẽ từ trên xuống dưới Bắc Uyên đều là hạng người bị lợi ích làm cho mê muội sao?
Nếu truy tìm nguồn gốc thì chẳng qua là tiền xấu đuổi tiền tốt, những người lương tâm chưa mất kia chỉ có thể lựa chọn thông đồng làm bậy mới có thể tự bảo vệ bản thân.
Nhiều người thông đồng làm bậy với nhau tạo thành quần thể khổng lồ, hiển nhiên cũng khiến cho nền móng Bắc Uyên bị ăn mòn nhanh hơn.
Cho dù có người biết Bắc Uyên cứ tiếp tục như vậy sẽ tự chịu diệt vong, nhưng có người nào dám đứng ra nói chứ?
Người dám nói đều bị câm điếc, hoặc là đã chết rồi.
Mọi thứ của Bắc Uyên này chẳng phải là những điều mà Đông Khánh, Nam Thịnh và Trung Chiếu đã từng trải qua ư?
Có điều, ba quốc gia phía sau đã hoàn toàn giải thoát rồi, bởi vì có người dùng vũ lực chặt đứt bộ rễ mục nát của cái cây, mà Bắc Uyên vẫn còn đang chìm sâu trong đó. Nhưng Kỳ Quan Nhượng lại không hề đồng cảm với sứ giả Bắc Uyên bị mọi người trêu tức làm khó dễ, ngược lại cảm thấy đây là báo ứng bọn họ nên có.
Nói theo lời của chủ công ngày xưa thì là lúc tuyết lở, không có một hạt tuyết nào là vô tội.
Tương tự như vậy, lúc Bắc Uyên sụp đổ, những người sống trong quan trường này không có một ai là người vô tội.
Lựa chọn yên lặng và lựa chọn thông đồng làm bậy có khác gì nhau đâu?
Trên bản chất đều không có khác biệt, bọn họ đều đẩy Bắc Uyên vào bước đường cùng.
Vị sứ giả này cũng là triều thần Bắc Uyên, bây giờ lấy tư thế thấp kém như vậy nằm rạp dưới chân chủ công, không phải là đáng đời hắn sao?
Khi mọi người tản đi, sứ giả ngượng ngùng mang theo ba mươi hai vị mỹ nam chật vật rời khỏi, Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy vẻ mặt hắn ảm đạm, đau thương, căm giận nhưng lại không thể làm gì, khóe mắt như có vệt nước mắt. Thấy vậy, Kỳ Quan Nhượng cười nhạo một tiếng, càng phất quạt lông trong tay vui vẻ hơn.
Anh ta thích nhìn thấy dáng vẻ giãy giụa trong bước đường cùng của kẻ địch, làm cho tâm trạng người ta sung sướng.
Đang suy nghĩ, bên tai truyền tới tiếng đạp tuyết sột soạt sột soạt.
Không cần quay đầu lại Kỳ Quan Nhượng cũng biết tiếng bước chân là của người nào, bèn xoay người thi lễ với Khương Bồng Cơ.
“Văn Chứng đang nhìn gì vậy?”
Khương Bồng Cơ nhìn theo tầm mắt vừa rồi của Kỳ Quan Nhượng, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy sứ giả giống như điểm nhỏ.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Mấy con chó nhà có tang đáng thương.”
Khương Bồng Cơ nhìn anh ta, nghiêm túc sửa lỗi trong lời nói của Kỳ Quan Nhượng.
“Không phải là chó nhà có tang mà? Rõ ràng là chó mất nước...”
Kỳ Quan Nhượng nở nụ cười nhạt vui sướng.
Khương Bồng Cơ nói: “Văn Chứng có cảm thấy ta nói như vậy là tiểu nhân đắc chí không?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công là nữ tử, không phải là tiểu nhân. Chủ công vốn là người thắng, người thắng có tư cách viết nên lịch sử, đắc chí thế nào cũng không quá đáng. Vốn là sắp mất nước, con người trong thời buổi loạn lạc không bằng chó heo, bốn chữ con chó mất nước, có chữ nào nói sai ư?”
“Ta vừa mới nghe thấy màn đối thoại giữa huynh và Tử Thực, còn tưởng rằng huynh đồng cảm với sứ giả bị lăng nhục trào phúng kia, sinh ra chút cảm xúc thương xuân bi thu*... Ài, bấy giờ ta mới muối mặt tới khuyên bảo huynh.” Khương Bồng Cơ nửa thật nửa đùa bảo: “Không ngờ ta không đủ hiểu rõ Văn Chứng. Lòng dạ Văn Chứng nào giống người thường, lấy suy nghĩ của trượng phu tầm thường suy đoán Văn Chứng, đây là lỗi lầm của ta.”
* Nỗi buồn gây ra bởi sự thay đổi của mùa và cảnh vật, và thường mô tả tình cảm.
Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Không có người nào hiểu rõ Nhượng giống như chủ công.”
Khương Bồng Cơ chợt đổi đề tài.
“Xem tình hình này, chưa đến đầu mùa xuân đã bỏ được Bắc Uyên vào trong túi.”
Kỳ Quan Nhượng gật đầu đồng ý, ăn ý bỏ qua đề tài vừa rồi.
Khương Bồng Cơ nói: “Đối với ta, Văn Chứng không chỉ là trọng thần mà còn là bạn thân.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Kỳ Quan Nhượng nghe nói như vậy, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Giữa những người bạn thân, dĩ nhiên hy vọng hai bên có thể bình an, có thể sống tốt hơn, ta cũng vậy.”
Kỳ Quan Nhượng hỏi cô: “Chủ công muốn nói cái gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu như ngày nào đó huynh phát hiện ta có gì bất thường, đừng nói gì cả, bảo vệ bản thân cho tốt.”
Cô giơ tay lên vỗ bả vai Kỳ Quan Nhượng, nở nụ cười như thường lệ, dường như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Kỳ Quan Nhượng thầm hốt hoảng, muốn nói lại thôi.
“Ghi nhớ ở trong lòng là được.” Khương Bồng Cơ cắt ngang lời muốn nói của anh ta: “Ta biết Văn Chứng ghét cay ghét đắng những người Bắc Uyên kia, bọn họ lựa chọn thông đồng làm bậy hoặc là yên lặng khi đối mặt với an nguy của quốc gia, cho nên lúc bị nghiệp quật lại, bọn họ nên nhận lấy. Có điều, đứng ở góc độ khác nhau lại có cách nhìn khác nhau. Nếu như yên lặng có thể bảo vệ bản thân thậm chí là an nguy của gia tộc, rất nhiều người vẫn sẽ lựa chọn yên lặng.”
Đất nước có quan trọng không?
Quan trọng, quan trọng hơn nhiều so với tính mạng, nhưng mà gia tộc người nhà cũng rất quan trọng.
Có người hy sinh vì quốc gia, cũng có người vì người nhà kéo dài hơi tàn tiếp tục sống sót, lựa chọn thông đồng làm bậy... Trước kia Khương Bồng Cơ cảm thấy đen chính là đen, trắng chính là trắng, nhưng lúc thật sự đối mặt loại cục diện này, cô mới phát hiện bản thân mình chỉ là một người bình thường.
Nếu như cô xảy ra chuyện gì, cô hy vọng đám Kỳ Quan Nhượng lấy bản thân làm trọng.
Yên lặng cũng là phương pháp tự bảo vệ mình.
Lần đầu tiên Kỳ Quan Nhượng mất khống chế cầm lấy tay Khương Bồng Cơ, sức lực to lớn hoàn toàn quên mất quân thần khác biệt.
“Chủ công, lời này của ngài là có ý gì?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Trước đó đã sắp xếp, có lẽ có thể dùng tới.”
Kỳ Quan Nhượng hít sâu một hơi, nói: “Sự sắp xếp này… Ngài bảo thần tiếp nhận như thế nào đây?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta chỉ đưa ra dự định xấu nhất, ta sẽ cố gắng khiến cho nó đừng xảy ra, Văn Chứng nên có lòng tin mới phải.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn Khương Bồng Cơ mà hốc mắt ửng đỏ, chút tâm trạng vui sướng vừa rồi không còn sót lại gì.
Trước kia anh ta còn mong chờ ngày đôi chân này bước lên thủ phủ Bắc Uyên, nhưng bây giờ lại cảm thấy thiếu đi hứng thú.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nhưng ta là chủ công trời ban do Văn Chứng tự mình lựa chọn, huynh nên tin tưởng ta có thể đánh đâu thắng đó, không người nào có thể ngăn cản được.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Vâng, đúng là như vậy.”
Người dũng cảm vốn nên quyết chí tiến lên nhưng chủ công lại bàn giao hậu sự với anh ta.
Điều này có nghĩa là gì?
Nói rõ trong lòng “người dũng cảm” này cũng có hoang mang, cũng có băn khoăn đối với tương lai, cô không dám khẳng định bản thân mình có thể chiến thắng hay không.
Bởi vì có phần lo lắng này, cho nên cô mới bàn giao hậu sự, đưa ra dự tính xấu nhất.
Vậy làm sao Kỳ Quan Nhượng không lo lắng cho được?
“Chủ công có biết nguyện vọng duy nhất cả đời này của Nhượng là cái gì không?”
“Là gì?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chính mắt nhìn thấy cảnh ngài, chỉ ngài mà thôi, đăng cơ, quân lâm thiên hạ.”
Trừ ngài ra, ai cũng không được.