Chương 1835VẾT NHƠ
Lại qua thêm một tháng, bên phía Tây Xương liên tiếp truyền về tin tức tốt.
Phù Vọng thống lĩnh binh lính đánh đến nỗi rất nhàm chán, thật sự là rất nhàm chán.
Luôn có một loại cảnh tượng ba nước Đông Khánh, Trung Chiếu, Nam Thịnh đều đang cố gắng tạo ra thời buổi loạn lạc tranh giành, duy chỉ có Tây Xương mang tới cảm giác đang chơi trò gia đình của con nít. Lúc vừa mới nhận được quân lệnh xuất chinh, tên Phù Vọng này rất chi là hưng phấn, cho rằng có thể thi triển quyền cước, lập vô số công lao, đánh cho kẻ địch thất bại thảm hại.
Kết quả thế nào?
Gã ôm tâm trạng bi tráng lập quân lệnh trạng với chủ công, kéo hơn hai trăm nghìn binh mã tới chinh phạt Tây Xương, còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến đấu gian khổ lại thoả thích tràn trề niềm vui, kết quả…
Ờm...
Thao tác mất hồn của nước Tây Xương vượt ra khỏi sức tưởng tượng của gã.
Đại quân đánh chiếm biên cảnh Tây Xương, giết được một ổ cướp lộn xộn, chiếm hai cái trại có quy mô tầm một ngôi làng, bắt tù binh tới tra hỏi một chút, người ta nói mình là hoàng đế… Hửm? Hoàng đế? Vẻ mặt Phù Vọng bối rối nhìn hoàng đế mặc áo gai vải xám, vẻ mặt tướng mạo giống thổ phỉ.
Tiện tay bắt thêm một người tới hỏi, người ta nói mình là thừa tướng...
Thừa tướng?
“Phì, một cái trại thổ phỉ hai trăm người, một nửa đều là kẻ có chức quan, sao các ngươi không lên trời luôn đi?”
Lúc Phù Vọng nghe thấy vị “hoàng đế” kia phong một người đàn bà chanh chua mặt đen là hoàng hậu, quả phụ bốn mươi mấy tuổi làm sủng phi, vẻ mặt của gã đã không thể diễn tả bằng lời được nữa. Đứa nhỏ nhà mình chơi trò gia đình cũng không tùy tiện như vậy, một đám người lớn các ngươi có cảm thấy thẹn hay không?
Đây vẫn chưa phải là điều khiến cho Phù Vọng tuyệt vọng nhất.
Lúc hơn hai trăm nghìn đại quân đánh vào cảnh nội Tây Xương không lâu, bọn họ tiếp đón “sứ giả” từ mấy thế lực phái tới.
Sau khi tra hỏi cẩn thận mới biết nơi có quy mô lớn hơn một chút là khoảng nửa cái châu quận, quy mô nhỏ hơn một chút thì một hai nghìn người.
Kích thước không lớn, tâm không nhỏ, một vài người tự xưng là chư hầu, một số kẻ đã tự lập làm hoàng đế, lấy danh nghĩa quốc gia hy vọng Phù Vọng có thể rời khỏi lãnh thổ quốc gia bọn họ. Nếu như không rời đi, hai nước sứt mẻ tình cảm sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, Phù Vọng chỉ là một thống soái không quan trọng, không gánh vác nổi.
Phù Vọng: “...”
Những người này có thể đừng mãi sống trong thế giới bíp bíp của mình hay không?
Sao gã lại không gánh vác nổi hả?
Chủ công cho gã hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ để cho gã toàn quyền phụ trách chiến sự bên này đó, bắt hoàng đế nhà người ta cũng có thể tiền trảm hậu tấu nữa kìa.
Chủ công giao quyền phân phát xả lũ như thế, làm sao Phù Vọng lại không có tư cách, không gánh vác nổi?
“Không biết nặng nhẹ, mang binh san bằng bọn họ!”
Một chữ thôi: đánh chết mẹ hắn!
Đánh trận không nói cái khác, cứ thô bạo là được rồi.
Phù Vọng vừa lên tiếng, mấy tên ban đầu còn giả vờ ngầu giờ đã hò hét tán loạn như chim muông.
Để chống lại đại quân của Phù Vọng, nghe nói Tây Xương còn tổ chức một đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân của “bách lộ chư hầu”, như muốn ngăn cản thế tiến công của Phù Vọng.
“Bách lộ chư hầu... Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân?”
Không phải chứ, năm đó chủ công nhà mình tham gia cái liên minh Hoàng Thủy chừng hai mươi lộ chư hầu kia đã đủ nhiều rồi.
Tây Xương lợi hại nha, còn bách lộ chư hầu...
Nghe thấy danh tiếng trâu bò này, lúc mới bắt đầu Phù Vọng còn thật sự mong chờ hai ngày, sau khi đấu võ thật sự mới biết được đối phương cũng chỉ là giấy.
Không phải binh lực của kẻ địch không đủ, trên thực tế bách lộ chư hầu cũng gom góp được bốn trăm nghìn binh mã giằng co với Phù Vọng cách một con sông.
Nhưng mà đánh trận không phải chỉ cần nhân số nhiều là nhất định có thể thắng đâu.
Bốn trăm nghìn binh mã do kẻ địch kiếm ra nói là cát vụn cũng coi là khích lệ, các lộ chư hầu không đồng lòng với nhau, ai nấy đều có tính toán nhỏ nhặt riêng, đánh trận cũng là đánh riêng. Phù Vọng dẫn binh vừa thấy mặt đã đánh bọn họ tan tác, sau đó kẻ địch lập tức từ bỏ chống cự bắt đầu bỏ chạy thục mạng...
Nói thật, vai quần chúng cũng không qua loa lấy lệ như vậy!
Trong trận chiến này, Phù Vọng đã tạo ra một kỷ lục thế giới rất nổi tiếng ở đời sau: kỷ lục một trận chiến chém giết thủ lĩnh chư hầu.
Một mình Phù Vọng hoàn thành giết bốn mươi bốn người liên tiếp.
_
з) ∠) _
з) ∠) _