*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1836ĐẠI KẾT CỤC (1)
Bởi vì tính đặc thù của Tây Xương, đoạn đường này của đại quân Phù Vọng từ đầu đến cuối hát vang tiến mạnh, thuận lợi đến nỗi khó tin.
Mỗi lần tên Phù Vọng này trở về xem tin chiến sự đều có một loại cảm giác bản thân mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Dù gì Tây Xương cũng là một đất nước, sao lại yếu ớt giống như là tờ giấy được?
Vì sao một đất nước lại chia ra thành hơn trăm mảnh, làm theo ý mình, chiến đấu riêng lẻ?
Đây là lo lắng dạ dày kẻ địch không tiêu hoá tốt, cho nên chủ động cắt thành từng khối nhỏ sao?
Rõ ràng chiến thắng rồi nhưng Phù Vọng lại có loại ảo giác mình sắp hói đầu.
Buồn đến hói đấy!
Loại chiến thắng tới quá dễ dàng này, trò chơi gia đình cũng không dám tùy tiện như vậy.
“Chẳng lẽ chuyện này không tốt sao?”
Mạnh Hồn không cách nào hiểu được mạch não của Phù Vọng, người ta chỉ mong sao chỉ số thông minh của kẻ địch thấp giống như kẻ ngu đần, nhưng Phù Vọng vẫn cứ thở ngắn than dài.
Nếu như kẻ địch rất hùng mạnh, chẳng phải thương vong của phe mình lớn hơn sao?
Phù Vọng nói: “Tốt thì tốt nhưng trong lòng không thoải mái.”
Không có chút cảm giác thành tựu nào, quá khó chịu.
Một đường đánh tới, Phù Vọng đều mỏi mắt trông mong có một kẻ địch có thế lực tương đương, kết quả cho đến khi gã vượt qua đường rẽ, chiếm được Tây Xương trước khi chủ công thu phục Bắc Uyên, “kẻ địch” gã hy vọng vẫn không xuất hiện. Không, phải nói là xuất hiện rồi, nhưng bởi vì thực lực cách xa quá lớn, người ta mới giãy giụa hai cái mang tính tượng trưng đã bị Phù Vọng võ trang đầy đủ khiêng đại bác san bằng. _
з) ∠) _
Tây Xương chia ra thành hơn trăm mảnh, lớn nhất cũng chỉ hơn nửa cái châu quận, cộng lại có thể có bao nhiêu binh lực đây?
Còn dưới trướng Phù Vọng lại có hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ, nói câu khoa trương thì mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể đẩy lùi tường thành của kẻ địch.
Không phải là kẻ địch quá yếu, rõ ràng là cấp bậc sức mạnh của hai bên không ở cùng một đẳng cấp.
Chưa tới hai ngày sau khi tin tức Phù Vọng thắng lớn truyền tới, bên Khương Bồng Cơ cũng đã san bằng hoàn toàn Bắc Uyên.
Tốc độ cực nhanh, khiến cho cá muối trong kênh livestream nhìn Khương Bồng Cơ từng bước trưởng thành cũng kinh ngạc.
Lúc này, có một cá muối cường hào lên tiếng.
[Địa Ngục Sát Lục Tràng]: Tui cảm thấy không có gì quá kỳ lạ. Lúc không có tiền, phải mất rất lâu mới kiếm được mười nghìn hai mươi nghìn, đủ loại kế hoạch đủ loại tiết kiệm tiền đủ loại tính toán sinh hoạt. Đợi đến khi bạc triệu quấn quanh eo, gia tài hàng tỷ, kiếm mười nghìn hai mươi nghìn còn khó khăn sao? Gửi tiết kiệm ngân hàng cũng không lãi có chút tiền như vậy. Tui cảm thấy bây giờ Streamer đang ở trong trạng thái này, cô ấy đã trải qua năm tháng dốc sức làm việc gian khổ nhất từ lâu. Binh mã dưới trướng hơn triệu, nếu như ngay cả loại tình trạng như Bắc Uyên và Tây Xương cũng không tóm được thì mới là lạ đó chứ?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Mẹ nó, ngắt mạng đi công tác một chuyến, Streamer đã đánh xong luôn rồi?
[Âm Nhạc Gia – Gia Cát Cầm Ma]: Với tư cách là người theo dõi từ lúc ban đầu, có phải chúng ta nên chuẩn bị một chút gọi là chào mừng Streamer đăng cơ không?
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Được nha được nha, tui đã nghĩ xong cách thức tiếp ứng rồi, giảm nửa giá ở cửa bán vé nhà ăn cả ngày luôn!
[Lan Gãy Ngọc Không Vỡ]: Nhanh như vậy sao? Streamer có thể sắp xếp thời gian đăng cơ vào thời điểm hoạt động Mộng Hồi Nghìn Năm không? Nói không chừng sẽ có Âu hoàng có thể thay mặt chúng ta đi tham gia lễ đăng cơ của Streamer nha nha nha nha… Thật là ghen tị với vị Âu hoàng này, Âu đế trong Âu hoàng!
[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Ngươi Có Độc]: Chưa chắc đã may mắn như vậy, có quỷ mới biết Âu hoàng lại bị đưa đến cái nơi quỷ quái nào? Mộng Hồi Nghìn Năm lần trước là hòn đảo hoang vu, nghe nói là vùng cực Nam của năm nước, gần với chỗ đi đày chém đầu... Lần trước nữa ở vùng cực Bắc của Bắc Uyên, người cũng bị đông chết rồi.
[Rau Cải Muối Ớt Ô Giang]: Cái vị Âu hoàng ở cực Nam kia còn không sung sướng hả? Người ta cả ngày ăn hàu sống, tui thèm sắp chết rồi.
[Bên Ngoài Năm Ánh Sáng]: Người đến vùng cực Bắc của Bắc Uyên đó cũng không tính là đen đâu, cuối cùng được Streamer bồng kiểu công chúa trở về, thật ghen tị.
Đám cá muối ríu rít bàn luận, ai nấy đều dự định làm gì đó để tiếp ứng hoạt động đăng cơ.
Vì hoạt động này, bọn họ đã chờ ròng rã mười bảy năm rồi!!!
Còn thiếu bốn tháng nữa là mười tám năm đó!!!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Lời tỏ tình dài nhất trong cuộc sống chính là: Tôi sẽ cùng em chờ Streamer đăng cơ, chờ con của cô ấy lại đăng cơ.
[Một Lời Hứa Của Tình Yêu]: Phụt… Được rồi, chờ Streamer đăng cơ đã chờ rớt nửa cái mạng, con của Streamer đăng cơ chỉ có thể chờ con hoặc là cháu của tui thu hình vào đĩa CD rồi đốt cho tui thôi. Không nghĩ tới lúc còn sống vẫn chờ được đến ngày này, bất tri bất giác nước mắt đầm đìa.
[Người Đẹp Như Tranh Vẽ]: Qua hai tháng nữa là lễ tảo mộ, rốt cuộc có thể viếng mồ mả cho ông nội, nói cho ông ấy biết rằng Streamer tui theo đuổi bảy tám năm tranh giành thiên hạ cuối cùng đã có kết quả rồi. _
з) ∠) _ Trước kia tui vẫn cho rằng đây chính là một thân cây*, không nghĩ tới thật sự xảy ra trên người tui.
* Thân cây: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là sự hài hước. Khi những cá muối này lần đầu tiên vào kênh livestream, sợ rằng đều không nghĩ tới mình sẽ đi cùng Khương Bồng Cơ nhiều năm như vậy.
Mười bảy năm lại thêm tám tháng, thời gian dài đằng đẵng.
Tuổi thơ, thanh xuân của người khác đều là phim truyền hình xx, trò chơi xx, phim hoạt hình xx, thanh xuân và tuổi thơ bọn họ là Khương Bồng Cơ.
Thậm chí có người quá đáng hơn, có người bạn đời còn là Khương Bồng Cơ. _
з) ∠) _
[Dài Đằng Đẵng]: Ha ha ha ha… Nhắc tới chuyện này tui lại muốn cười, sinh viên tốt nghiệp đại học lần trước, có nữ sinh mặc váy cưới trắng tinh, chụp ảnh cưới với tấm hình Khương Bồng Cơ. Thậm chí là lần đó còn có rất nhiều nam sinh cũng mặc váy cưới gả cho Streamer… Có lẽ Streamer là người duy nhất trùng hôn* vẫn không phạm pháp, một đám vợ bé chồng bé còn có thể cười toe toét với cô nàng cặn bã tuyệt thế.
* Trùng hôn: Kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng. Cô nàng cặn bã Khương Bồng Cơ bị động bày tỏ cô không cõng cái nồi này.
Ngày hôm ấy, trước khi đóng kênh livestream, Khương Bồng Cơ chào theo nghi thức quân đội Liên Bang với đám cá muối, trông vô cùng long trọng.
“Cảm ơn sự đồng hành mười mấy năm như một ngày của các vị. Linh hồn quân Liên Bang cùng tồn tại với bạn!”
Phần lớn cá muối đều cười toe toét nhận một lễ này.
Bọn họ bị Khương Bồng Cơ cà khịa quá nhiều rồi, hiếm khi có một lần Streamer chịu hạ mình, còn hành lễ với bọn họ, thật là thoải mái.
Chỉ có một số ít cá muối nhận ra có cái gì không đúng từ trong hành động của Khương Bồng Cơ.
Cái này…
Sao cái này nhìn thế nào cũng giống như lời chia tay cuối cùng vậy? Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chẳng lẽ sáng sớm ngày mai thức dậy, bọn họ không tìm ra được số kênh livestream quen thuộc này nữa?
Đám cá muối hoảng sợ muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng số lượng bọn họ quá ít, bình luận của họ bị số bình luận cười toe toét áp đảo bao phủ.
Trước khi Khương Bồng Cơ tắt kênh livestream, cô nói: “Tôi mong chờ ngày đăng cơ, nâng cốc ăn mừng cùng với một vị trong số các bạn.”
Tiếng nói vừa dứt, màn hình kênh livestream tắt hoàn toàn.
“Ta biết rõ sẽ có một ngày như vậy.”
Đêm này, Khương Bồng Cơ dùng bữa rửa mặt làm việc như thường ngày.
Trăng treo giữa trời, khi càng ngày càng gần canh ba, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Khương Bồng Cơ nghe thấy tiếng động bèn dừng tay lại một lát, sau khi suy tư cô vẫn đặt bút xuống, đồng thời đứng dậy cầm đao Trảm Thần lên.
Cái bóng phản chiếu trên cánh cửa rất quen thuộc, Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm hồi lâu, đưa tay mở cửa ra.
Hai người yên lặng đối mặt nhau, giống như lần gặp gỡ đầu tiên năm đó.
Một người quỳ gối cúi đầu cung kính, một người bình tĩnh nhìn xuống.
“Ngươi không nên xuất hiện ở đây, Hiếu Dư.”
Người vốn nên ở Hoàn Châu, trong chốc lát lại xuất hiện ở Tuyết Thành vùng cực Bắc của Bắc Uyên, không ai có thể làm được.
“Hiếu Dư cũng biết không nên, chỉ là có người dặn dò, không thể không làm, kính xin chủ công thứ lỗi.”
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nhìn Từ Kha.
Từ Kha cười nói: “Xem ra trong lòng chủ công đã hiểu rõ, có muốn đi một lần không?”
Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại: “Không đi thì thế nào?”
Từ Kha nói: “Không sao cả, chỉ là hai vị điện hạ và Tử Hiếu sẽ gặp phải chút rắc rối, sợ là chủ công sẽ không muốn nhìn thấy.”
Khương Bồng Cơ nói: “... Chờ ta thay quần áo.”
Từ Kha cười nói: “Thần cung kính chờ đợi.”