Chương 18311840: ĐẠI KẾT CỤC (HOÀN)
“TTa nói này, vận may của ngươi thật sự là tệ đấy...” Có vẻ như Diễm điện hạ vẫn ngại tình hình lúc này chưa đủ hỗn loạn, nó nhìn Thiên Não bị Khương Bồng Cơ vần đến mức hoảng loạn y như một con chuột, từ sâu trong đáy lòng cảm thấy đáng thương cho nó: “Ngươi đã từng tính thử xem ngươi giết chết bao nhiêu người của Khương thị chưa? Nhưng biết sao được, Khương Bồng Cơ là người tài còn sót lại, lại còn đánh thức được huyết mạch thượng cổ mà mấy trăm năm nay Khương thị chưa một ai có được nữa, vận may này... Cả chục nghìn người cũng không có ai được như thế đâu!”
Vận may của Thiên Não phản bội lại nó.
Ở đây có nhiều người như thế, tiện tay quơ một phát lại trúng phải mình.
Thiên Não đã cắt mình thành bao nhiêu miếng nhỉ?
Bao nhiêu miếng thì cũng đều bị tiêu diệt trong tay Khương Bồng Cơ cả.
Thiên Não là kiểu người lúc nào cũng gặp chuyện đen đủi, chủ động đi ứng tuyển vai phản diện trong tiểu thuyết cũng sẽ không được nhận. Vận may của nó thật sự không hợp để làm nhân vật phản diện cho lắm, bởi vì trước khi nhân vật chính bùng nổ tiểu vũ trụ thì kiểu nhân vật phản diện luôn là người trâu bò nhất, vận may và thực lực chỉ đứng sau mỗi nhân vật chính có vầng sáng của nhân vật chính thôi.
Nếu xét về tiêu chí này, Thiên Não thật sự không có đủ tư cách để trở thành nhân vật phản diện.
Đặc biệt khi Khương Bồng Cơ là diễn viên chính, độ khó của việc này quả đúng là cấp bậc địa ngục.
Liễu Chiêu nhìn Diễm điện hạ đang sỉ nhục Thiên Não với vẻ mặt bình thản, rồi lại nhìn hai vị nhân vật chính tối nay đang giao đấu với tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy được mỗi cái bóng, sau đó im lặng nuốt mấy ngụm nước miếng. Đời trước cậu gây ra chuyện ác gì vậy, vì sao kiếp này lại gặp phải nhiều chuyện ly kỳ phức tạp đến thế?
“Ngươi đang cố ý chọc giận con quái vật kia đúng không?”
Liễu Chiêu nhìn Diễm điện hạ bằng ánh mắt sợ hãi, rất rõ ràng... cô “cháu ngoại” này cũng là một người có vấn đề.
Diễm điện hạ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Liễu Chiêu, giơ tay lau lau nước miếng của mình.
“Từ nãy đến giờ ngươi không thấy gì cả.”
Làm trẻ con đúng là phiền phức thật, chưa mọc đủ răng, nói chuyện một lúc lại bị chảy nước miếng.
Dáng vẻ của mình lúc chảy nước miếng bị người lạ nhìn thấy sẽ tổn hại đến hình tượng rực rỡ vĩ đại của nó.
Vì thế, dưới cái nhìn chằm chằm của Liễu Chiêu, Diễm điện hạ cho tay vào trong lòng mò mẫm, lấy một chiếc núm vú cao su đặt trong túi gấm ra.
“Nhìn cái gì?”
Diễm điện hạ phát hiện Liễu Chiêu vẫn còn đang nhìn mình, nó nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Liễu Chiêu hơi rụt cổ lại, cho dù nhìn có vẻ Diễm điện hạ vừa hung dữ vừa trẻ con, nhưng cậu vẫn cảm thấy khí thế của nó rất đáng sợ.
Thậm chí cậu còn sợ đến mức quên luôn hai vị thần tiên đang đánh nhau kia.
Cảnh hai người đánh nhau có thể miêu tả bằng câu “toàn là lửa kèm sấm sét”, ai bảo trên tay Khương Bồng Cơ có lửa, tóc cô lại còn đỏ rực như thế.
Tốc độ của cô quá nhanh, bóng người mỗi lần di chuyển toàn là màu đỏ của lửa.
Khương Bồng Cơ: “...”
Ai nói cho cô biết với, sao đồng đội thần thánh đã hứa từ trước lại biến thành đồng đội heo rồi?
“Không nhìn gì cả, thấy ngươi rất đáng yêu, cháu ngoan, cữu cữu có kẹo sữa này, có sữa dê này, có muốn ăn không?”
Diễm điện hạ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Bưng lên đây cho cô.”
Khương Bồng Cơ không nhịn được nữa, cô đoạt lấy đao Trảm Thần trong tay Thiên Não, phản công đâm thẳng vào thận của nó, sau đó đạp người nó bay ra xa.
Diễm điện hạ nói: “Ra tay nhẹ nhàng tí đi, ngươi còn phải dùng thân thể này nhiều năm nữa đấy, phá hỏng nặng nề quá không ai sửa lại cho ngươi được đâu.”
Khương Bồng Cơ: “...”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
“Sao ngươi không nói sớm!”
Khương Bồng Cơ cũng tức giận, nếu nói sớm thì cô đã không đối xử với cơ thể này như vậy đâu.
Diễm điện hạ nói: “Ta cứ nghĩ không có gì ngươi không làm được, không có gì ngươi không biết, không có gì không hiểu, ai mà biết được ngươi lại không biết chuyện này chứ?”
Khương Bồng Cơ tức giận quặt hai tay của Thiên Não ra sau lưng nó, sau đó dùng tay kia ấn vào ót của nó.
“Đừng có làm ta mê muội nữa, lúc về xử lý ngươi sau!”
Đương nhiên tố chất thân thể của “Liễu Hi” này rất tốt, nhưng đương nhiên không thể so sánh với trạng thái tinh thần thể của Khương Bồng Cơ hiện tại được.
Nếu nói sức chiến đấu của “Liễu Hi” gần bằng một phần trăm đến một phần nghìn cô thời kỳ mạnh nhất, thì tinh thần thể lại bằng được một phần hai cô thời kỳ mạnh nhất, dù xét về tốc độ, sức mạnh, năng lực phản ứng... đều không ở cùng một cấp bậc. Thiên Não bị Khương Bồng Cơ khống chế, tinh thần thể không thể rời khỏi gông cùm xiềng xích của thân xác được, đương nhiên sẽ bị cô ấn chặt xuống đất rồi kéo lê đi, cọ xát từ đầu này căn phòng đến đầu kia căn phòng, cọ đến mức mặt đất sáng bóng.
Kết quả, lúc cô kéo lê thân thể này đến mức sắp rã cả ra thì tên chuyên hố đồng đội Bùi Diệp này lại nói với cô: Không có dịch vụ sửa lại cơ thể đâu nha.
Cái quần què!
Một khi đã như vậy, Khương Bồng Cơ đành từ bỏ suy nghĩ coi Thiên Não như một con chuột mà trêu chọc, quyết định tốc chiến tốc thắng.
Đám người Liễu Chiêu trơ mắt nhìn “a tỷ” ngoại tộc tóc đỏ, dáng người xinh đẹp biến thành một luồng ánh sáng chui vào cơ thể đang bị Thiên Não chiếm cứ.
Không bao lâu sau, thân thể không được ai điều khiển yếu đuối ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất, không cử động thêm gì.
“Bây giờ... lại có chuyện gì vậy?”
Diễm điện hạ lảo đảo đi đến bên cạnh Liễn điện hạ, cách song sắt nhà giam, cô bé đã khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
“Nội nội...”
“Ừ, ta đây.” Diễm điện hạ vươn tay vào khe hở giữa hai song sắt, vỗ vỗ mái tóc của Liễn điện hạ: “Đừng khóc.”
Liễn điện hạ mím môi, đôi mắt đỏ hồng lại tiếp tục rơi lệ.
Cho dù cô bé không hiểu những chuyện này, nhưng nó thật sự để lại một vết thương rất lớn trong tâm hồn của cô bé.
Cô bé bị nhốt trong lồng giam, mà người khác lại đang làm hại em gái của cô bé, nhiều năm sau cô bé mới biết được đây là cảm giác bất lực của một người vô dụng.
Diễm điện hạ mút sạch nước miếng trên núm cao su, sau đó giơ tay nhét núm cao su vào trong miệng của Liễn điện hạ, đề phòng cô bé tiếp tục khóc.
Liễu Chiêu không nhịn được mà phàn nàn: “Ngươi không thể đổi sang một cái núm cao su khác sạch sẽ hơn được à?”
Diễm điện hạ chậm rãi nói: “Chỉ có một cái này thôi.”
Liễu Chiêu lập tức nịnh hót: “Cháu ngoan của ta còn nhỏ tuổi đã biết có phúc cùng hưởng, yêu thương tỷ muội rồi, giỏi thật đó nha.”
Diễm điện hạ hừ một tiếng, không thích kiểu nịnh hót của Liễu Chiêu. Lúc này, Phong Du cả đêm không thấy ho he gì, không biết cậu ta mở lồng giam ra thế nào, im lặng ngồi xuống bên cạnh Diễm điện hạ, lấy một núm cao su cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc từ trong người mình ra, còn cả kẹo mềm hương sữa ngon ngọt nữa.
“Ngoan quá!”
Diễm điện hạ vỗ vỗ đầu Phong Du, cậu ta nở nụ cười như một chú cún con vậy.
Liễu Chiêu: “...”
Tiêu chuẩn kép đến mức này, không biết nên phàn nàn từ đâu nữa.
Điều quan trọng nhất là...
Liễu Xa lười biếng ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ đã thả chúng ta ra được chưa?”
Bị nhốt trong phòng giam mãi cũng rất đau khổ.
“Xì... Đau...”
Lúc này, “Khương Bồng Cơ” làm thi thể một lúc cuối cùng cũng chịu cử động.
Cô giống như một con cá muối nằm trên mặt đất, yếu đuối nói: “Ta cảm thấy ta cần một chiếc xe cấp cứu hoặc là khoang dinh dưỡng để sửa chữa lại cơ thể này...” Vừa nãy, lúc cô ra tay không hề chú ý đến nặng nhẹ, đến lúc trở lại cơ thể rồi mới phát hiện toàn thân mình chỗ nào cũng đau hết.
“Chủ... Chủ công?”
Vệ Từ nhìn cô nhưng không dám tới gần, không phải vì anh không nhận ra cô, mà vì bây giờ khắp người Khương Bồng Cơ toàn là vết thương, anh không dám chạm vào.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy Vệ Từ mà mình thân thuộc nhất, cô nức nở, yếu đuối nói: “Tử Hiếu, ta đau muốn chết luôn, huynh phải ôm ta một cái mới được.”
Vệ Từ lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được, muốn ôm bao lâu cũng được.”
Diễm điện hạ hỏi: “Thiên Não đâu?”
Khương Bồng Cơ vừa mới được Vệ Từ bế công chúa lên, nhất thời không muốn để ý đến người khác.
“Ta trở về rồi, đương nhiên tên kia cũng xong đời.”
Cô vừa dứt lời, một quả cầu màu xanh lam phát sáng xuất hiện trong lòng bàn tay cô, nếu nhìn kĩ vào sẽ thấy quả cầu ánh sáng kia là chất lỏng đang chuyển động.
Đây là nguồn năng lượng tinh thần thuần túy nhất sau khi Thiên Não bị đốt cháy.
Trông có vẻ như quả cầu ánh sáng bị một thứ gì đó thu hút, từ từ bay lên, dính sát vào thân đao Trảm Thần như một dòng nước, nhưng không chui hẳn vào trong đó.
Ngay lập tức, đường vân không hoàn chỉnh trên thân đao sáng lên, lộ ra hình ảnh tương đối đầy đủ.
Một bức tranh vẽ tiên nhân say rượu nằm trên đám mây.
Diễm điện hạ nhìn bức tranh này rồi sững sờ một lúc lâu.
Khương Bồng Cơ nhịn không được liếc mắt khinh thường.
“Xem ra, bí mật của ngươi cũng đâu có ít, đợi một lúc nữa chúng ta từ từ ‘tâm sự’ nha.”
Diễm điện hạ tỉnh táo lại, hừ một tiếng.
“Hình như... Bản vẽ này thiếu mất một mảnh.”
Liễu Chiêu đi sát vào để ngắm kĩ hơn.
Khương Bồng Cơ nói: “Đúng là thiếu một mảnh thật.”
Thất tình lục dục của hệ thống... Liễu Xa còn chưa trở về vị trí cũ mà, đương nhiên là chưa hoàn chỉnh được rồi.
Liễu Chiêu thông minh lựa chọn im lặng, sợ Khương Bồng Cơ nhân cơ hội này giết Liễu Xa để ông trở về vị trí ban đầu.
“Tầm Mai, em cầm đao, e là Hiếu Dư đang đợi em đấy, đi cùng nhau đi, còn những người khác tự về nhà mình.”
Một đám người đang sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất, đặc biệt là hai đứa trẻ Khương Liễn và Khương Diễm không thấy đâu, e là Hoàn Châu đã loạn cào cào lên rồi.
Liễu Chiêu mù mờ nói: “Làm thế nào để về?”
Cậu vừa nói xong, Phong Du vỗ vào khung cửa, ý bảo cậu tới đó.
Hóa ra, không biết từ khi nào, trong phòng lại xuất hiện một cánh cửa đứng sừng sững, bên ngoài cửa không phải là mùa đông khắc nghiệt mà là một sân đình đẹp đẽ nào đó.
Liễu Chiêu: “...”
Cậu chỉ là một người bình thường rơi vào giữa một đám thần tiên, áp lực của cậu thực sự rất lớn.
Đợi đến lúc đám người Liễu Xa biến mất, cánh cửa kia cũng biến mất theo.
Khương Bồng Cơ nói: “Tầm Mai, mấy năm nay vất vả cho em quá.”
Vẻ mặt của Tầm Mai lại hơi chán nản, cô nói: “Vất vả đến mấy cũng không quan trọng, chỉ hy vọng lang quân có thể thông cảm cho nỗi khổ của Hiếu Dư.”
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên rồi.”
Rời khỏi nông trang, Tầm Mai không khống chế nổi bản thân, chạy về phía người đang đứng chờ ở bên ngoài, hai người ôm chặt lấy nhau.
Vệ Từ vẫn còn hơi hốt hoảng: “Chủ công, như vậy là xong rồi ư?”
Khương Bồng Cơ ho một phát: “Xong rồi à? Sao mà đã xong được?”
Dây thần kinh của Vệ Từ lập tức căng như dây đàn, toàn thân như chim sợ cành cong.
Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Huynh phản ứng mạnh mẽ như vậy là thế nào?”
Vệ Từ: “...”
Chuyện này trách anh được à?
Khương Bồng Cơ nói: “Chúng ta và thiên hạ này, thái bình thịnh thế trong tương lai, những thứ đó mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Nói xong, Từ Kha và Tần Mai người đi trước, người đi sau tiến lại.
“Trải qua muôn vàn khó khăn, ác chiến với kẻ địch ba trăm hiệp, cuối cùng ta không phụ lại lời hứa với Hiếu Dư lúc trước.” Hiện tại toàn thân Khương Bồng Cơ toàn là vết thương, cho dù ánh trăng nhạt nhòa, Từ Kha vẫn có thể thấy được vết thương và máu bầm trên mặt cùng trên cánh tay cô: “Ta trở về rồi.”
Từ Kha nghe vậy, hai mắt ửng đỏ.
Chỉ nhìn vết thương thôi đã đủ biết chủ công nhà mình phải trải qua bao nhiêu cực khổ, đau lòng và lo lắng bao nhiêu, bây giờ thở phào được rồi.
Từ Kha hành lễ, nói: “Thần, Từ Kha, bái kiến chủ công!”
“Hiếu Dư, ngươi có biết không? Kẻ địch kia cực kỳ mạnh, hơn nữa còn gian xảo, suýt chút nữa ta không thắng nổi nó.”
Khương Bồng Cơ bị thương còn không chịu sống cho yên.
Cô thổi phồng kẻ địch lên rất mạnh, mà cô là người thắng còn mạnh mẽ hơn kẻ địch nữa.
Từ Kha liên tục nói đúng, Tầm Mai đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
Tầm Mai chứng kiến tất cả mọi thứ, là người nhìn thấy Khương Bồng Cơ tự đánh bản thân đến mức vết thương đầy rẫy thế kia, bây giờ cô thấy rất cạn lời.
Lúc trời tờ mờ sáng, mọi người mới có thể trở về thành nhờ sự chỉ đường không mấy đáng tin của Khương Bồng Cơ.
“Không phải trước kia Hiếu Dư dẫn ta tới à?”
Theo lý thuyết nên để anh ta dẫn mọi người trở về mới đúng.
Từ Kha lại nói: “Trong chốn u minh có chỉ dẫn, không phải là do thần nhớ đường.”
Vietwriter.vn
Đây cũng là lần đầu anh ta tới Bắc Uyên.
Khương Bồng Cơ: “...”
Bấy giờ, sắc trời đã gần sáng.
Một bóng người cao lớn, gầy gò đứng trước cửa phủ đệ, tuyết đọng trên vai rất dày, rõ ràng anh ta đã đứng một lúc lâu rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua một cái đã nhận ra ngay.
“Văn Chứng!”
Người nọ nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại.
Lúc này, nắng sớm đã xua tan mây mù, giống như sương mù trong lòng mọi người cũng bị quét sạch.
Trời xanh mây trắng, mọi thứ đều tốt đẹp.